Một Cục Cưng Và Bốn BaBa

Chương 16: Q.1 - Chương 16: Khiếp sợ




"Giám đốc, đây là tư liệu ngài cần!" Nữ thư kí dáng người thon thả thướt tha cầm trong tay bản phim gốc cung kính đi qua. Mà người đàn ông vẫn mỉm cười lạnh nhạt kia giờ phút này lại không còn bình tĩnh, chỉ thấy anh không hề nhìn nữ thư kí mà chỉ nhìn thứ cô ta vừa đặt xuống bàn sau đó thở phào nhẹ nhõm.

“Gíam đốc, nếu không còn việc gì… vậy tôi ra ngoài trước.” Giọng điệu của nữ thư kí không khỏi có chút thất vọng, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ không cam lòng, tuy rằng biết người đàn ông này sẽ chẳng có hứng thú gì đối với mình nhưng ngay cả liếc cũng không thèm liếc mắt một cái, ít nhiều cũng có cảm giác thất bại nha.

Vốn cô còn rất hưng phấn, dù sao mình cũng có thể vào văn phòng giám đốc nói chuyện, hơn nữa ngài ấy còn trẻ tuổi lại đẹp trai như vậy, không nói đến gia đình thuộc loại giàu có bậc nhất, chưa từng có scandal, mà quan trọng nhất là anh ấy vẫn còn độc thân. Cho nên trong công ty các nhân viên nữ đều bàn tán xôn xao, hầu như mỗi người đều muốn leo lên giường của anh.

Bi kịch là… giám đốc tiếp quản công ty cũng đã được 5 năm nhưng vẫn chưa có người phụ nữ nào được anh coi trọng, hơn nữa không chơi bời trác táng, là một người đàn ông tốt mà bao cô gái mơ ước lấy được làm chồng

Đáng tiếc… Những người phụ nữ tầm thường đó làm sao lọt được vào mắt xanh của anh. Cho nên ngoài việc rình coi thì chính là ảo tưởng, giám đốc sẽ có ngày coi trọng mình, như vậy mình có thể bay lên thành phượng hoàng

Vừa nãy khi anh vừa nhận được điện thoại từ cửa hàng gọi tới nói là gặp chuyện phiền phức, có người đến đập phá đồ đạc hơn nữa còn đòi gặp giám đốc. Nghe nói người đến gây rối là hai mẹ con, đột nhiên lại nghĩ đến hai mẹ con hung dữ kia, vội vàng gọi đến phòng giám sát quan sát nói muốn xem mặt.

“Ừ, đi ra ngoài đi!" Tiêu Lạc Hàn đầu cũng không thèm ngẩng lên, giống như không nhìn thấy cô gái ai oán đáng thương trước mặt mình.

Nữ thư ký chu cái miệng nhỏ nhắn, ủy khuất đi ra ngoài.

Căn phòng rộng lớn cuối cùng chỉ còn lại mình mình, Tiêu Lạc Hàn thở ra một hơi, tay phải nắm chặt sau đó mở tư liệu trên bàn

3 phút sau.

Tiêu Lạc Hàn mạnh mẽ vọt ra khỏi văn phòng, ngay cả áo khoác cũng không kịp mặc vào, một bên gọi điện thoại, một bên ấn thang máy, giọng điệu dồn dập nói, "Tôi muốn ra ngoài, trong vòng 1 phút chuẩn bị xe cho tôi, muộn một giây cậu có thể về nhà ngủ được rồi!"

Một số nhân viên lần đầu tiên nhìn thấy tổng giám đốc kích động như vậy nên tưởng công ty xảy ra đại sự gì, ngay cả lên chào hỏi cũng không dám chỉ sợ tổng giám đốc tức giận sẽ đổ tội lên đầu mình nên có thể trốn thì trốn thật xa.



Trần Viên Viên thấy Lưu Đại Cương chạy vào, trong lòng nhất thời không khỏi lo lắng càng không có chủ ý gì, lôi kéo Lưu Đại Cương sốt ruột hỏi, “Quản lí phải làm sao bây giờ? Ngay cả Quang ca đều đã chạy, hai chúng ta lần này chết chắc rồi.”

Lưu Đại Cương cũng hoảng, vốn lúc đầu hắn nghĩ đây cũng chỉ là hai mẹ con bình thường nào biết họ lại lợi hại như vậy, Quang ca cũng đã báo lên Long hội, người phụ nữ này chẳng những không sợ ngược lại còn cho con ả nổ súng, chết tiệt cũng thật trâu quá mà.

“Đều tại con đàn bà thối là cô, đắc tội với nhân vật quan trọng, danh dự của công ty đều bị cô hủy đi rồi, bây giờ cô lập tức xin lỗi cho tôi nếu không tôi sẽ cho cô chết rất khó coi!” Lưu Đại Cương cũng không ngốc, lập tức đem quả boom này quăng cho Trần Viên Viên, ngược lại chạy đến nịnh nọt Bạch Tiểu Hoa “Chị đại à, bà trẻ, tổ tông của tôi… chuyện này là lỗi của chúng tôi hết, ngài là đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, đừng so đo với tiểu nhân chúng tôi.”

Trần Viên Viên cũng hiểu rõ tình hình trước mắt, tuy rằng không muốn, nhưng với tình thế này ả không thể không cúi đầu, “ Tiểu thư tôn quý, là tôi không tốt, tôi ngu ngốc, tôi có mắt như mù, cầu xin cô trăm ngàn lần đừng chấp nhặt kẻ tiểu nhân tôi đây, chỉ cần cô tha thứ cho tôi, tôi thề, lên núi đao xuống biển lửa, tôi cũng không từ nan!"

"Đúng đúng đúng, tôi cũng vậy tôi cũng vậy, chỉ cần cô có thể không tức giận, chúng tôi sẽ bồi thường tất cả tổn thất cho cô!" Lưu Đại Cương vẻ mặt tươi cười, nhưng tâm lại rỉ máu, rõ ràng là mình bị tổn thất, kết quả còn phải bồi thường thiệt hại cho người làm mình tổn thất, có còn thiên lý không vậy?

Bạch Tiểu Hoa vừa nghe lời này, tròng mắt chuyển động nhanh như chớp, một chút ý cười giả dối chợt lóe trong con ngươi trong suốt.

“Nếu các người đã nói như vậy rồi, tôi còn không nể mặt nữa thì cũng thật thất lễ.”

Lưu Đại Cương run run khóe mắt, Trần Viên Viên thì âm thầm mắng, đúng là vô sỉ!

"Ha ha, đó là đương nhiên, nếu cô đã không nói gì, chúng tôi sẽ bồi thường cho cô!" Dù sao tiền bồi thường cũng không bao nhiêu, tiền tiết kiệm của mình cũng có một ít hẳn là đủ, Lưu Đại Cương tự an ủi mình, thế nhưng Bạch Tiểu Hoa lại nói ra một con số thiếu chút nữa làm cho hai mắt hắn tối sầm hôn mê bất tỉnh.

“Tôi cũng không cần nhiều, mười vạn là đủ rồi, xem mọi người ở đây là chỗ thân quen tôi mới lấy giá đó, nếu là người khác thì tôi đã lấy ba mươi vạn, một phần cũng không ít hơn!”

Mọi người choáng váng, mười vạn mà cho là không nhiều?

Trần Viên Viên vừa nghe con số này, thiếu chút nữa hộc máu.

Mười vạn! ? Sao cô ta không đi cướp ngân hàng luôn đi? Đừng nói là mười vạn, cô hiện tại ngay cả một vạn cũng không có, đây không phải là ăn cướp sao!

“Có thể… có thể bớt một chút được không, chúng tôi quả thực không có nhiều tiền như vậy, chúng tôi cũng chỉ là người làm công ăn lương mà thôi, làm sao có nhiều tiền thế được!” Lưu Đại Cương vội vàng quỳ xuống, như thế này thật không hay ho, đúng là gặp phải tổ tông sống mà!

"Đúng vậy, cô bỏ qua chúng tôi một lần đi, tôi làm trâu làm ngựa cho cô cũng được!” Trần Viên Viên hối hận muốn chết, sớm biết nếu xảy ra chuyện này cô sẽ không làm như vậy, đừng nói tới mất việc mà nửa đời sau của cô không biết có thể sống được bình an không nữa.

Bạch Tiểu Hoa nhìn hai người đang khóc lóc om sòm, trong mắt hiện lên một chán ghét. Cô ghét nhất loại người bắt nạt kẻ yếu, hiện giờ bộ dạng của bọn họ tuy có vẻ đáng thương, nhưng cô dám thề người như thế không hề biết hối cải là gì, tia giảo hoạt và chột dạ chợt lỏe qua trong mắt họ không tránh khỏi hai mắt của cô được.

"Gíam đốc đến!"

"Ngài giám đốc? Cái này cũng thật náo nhiệt nha ."

"Nhưng mà, vì sao giám đốc lại đến đây?"

Nhân viên công ty thấy Tiêu Lạc Hàn dẫn người đến thì kinh ngạc và khó hiểu không thôi

Lưu Đại Cương và Trần Viên Viên thấy thế thì muốn đứng dậy nghênh đón. Nếu giám đốc đã đến thì sự tình vẫn còn có thể xoay chuyển được, dù sao tập đoàn Tiêu thị cũng có sức ảnh hưởng, mặc kệ là người có thế lực như thế nào cũng nên nể mặt. Cho nên hai người này như thấy được hi vọng ,vốn đang khóc lóc liền trở nên vui mừng đứng dậy.

Mà Bạch Tiểu Hoa quay đầu lại, vừa vặn chống lại một đôi mắt mỉm cười, con ngươi bên trong có kích động, có sủng nịch, còn có một chút… oán giận?

Tiêu Lạc Hàn?

Bạch Tiểu Hoa nhíu mày, nếu cô đoán không sai mới vừa rồi mọi người nói giám đốc chắc hẳn là anh ta, mà công ty này cũng là của anh ta.

Cho nên, cô không nói hai lời, nâng giày cao gót, lắc lắc eo nhỏ, phong tình vạn chủng đi đến trước mặt Tiêu Lạc Hàn, mỉm cười, lập tức đạp một cước, "Đúng là thượng bất chính hạ tắc loạn, nếu biết trước đây là công ty của anh, lão nương sẽ trực tiếp san bằng nó luôn!"

Lúc này không chỉ Lưu Đại Cương và Trần Viên Viên chấn kinh mà là toàn thể nhân viên và mọi người xung quanh đều chấn động.

Đây… đây rốt cục là thần thánh phương nào vậy!?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.