Một Cục Cưng Và Bốn BaBa

Chương 53: Q.1 - Chương 53: Một cái tát đổi lại một nụ hôn




“Anh muốn dẫn tôi đi đâu?” Đây không phải đường tới Thiên Long Hội chứ?

Hạ Lưu Ly cũng không để ý cô, mà là chuyên tâm lái xe. Ở góc độ cô không nhìn thấy, hắn lặng lẽ giương khóe miệng.

“Gia gấp gáp trở về vì cô, lại bị cô chỉnh thiếu chút nữa gặp tai nạn xe, đầu cũng mém nở hoa. Tinh thần và thể xác gia đều bị kích thích mãnh liệt, nên cô phải bồi thường cho gia.”

Bạch Tiểu Hoa hừ lạnh “Gia muốn bồi thường, có một đống phụ nữ đang chờ anh. Tôi chỉ là một người đàn bà dâm đãng quan hệ với n đàn ông, sợ không bồi thường được cho đại gia cao quý mê người anh.”

Lại một cái thắng gấp.

Bạch Tiểu Hoa bị dọa tới sắc mặt trắng bệch, phẫn nộ nhìn tên đàn ông đang lái xe, nghiến răng nghiến lợi nói “Tôi là một phụ nữ yếu ớt được đại gia nâng đỡ, nhưng đối với sự yêu mến của đại gia, tôi đây nuốt không nổi, như vậy tạm biệt!”

Tay nhỏ đang muốn tháo dây an toàn, đã bị một bàn tay lớn nắm lấy.

Ánh mắt Hạ Lưu Ly thâm trầm, đôi môi gợi cảm mím lại thành một được, ai cũng thấy được giờ phút này hắn tức giận cỡ nào.

“Được, ông đây thật muốn ở trong này ăn em, cho em biết đại gia tôi thích người đàn bà dâm đãng như thế nào!”

Mẹ nó! Người phụ nữ này thật có bản lĩnh, có thể đem mình làm tức giận tới mức này.

Bạch Tiểu Hoa không chút yếu thế quay lại trừng mắt nhìn hắn. Ông nội ngươi, bà đây không sợ anh!

Một nam một nữ, người nam điên cuồng, người nữ như hổ rình mồi cùng người nam chống đối.(Ari: 2 anh chị đang đánh nhau *ngây thơ chớp chớp*)

Hạ Lưu Ly túm lấy áo cô, một nụ hôn mang theo tức giận không hề báo trước hạ xuống.

Bạch Tiểu Hoa giãy dụa không có kết quả, tức giận cắn môi một cái, thẳng đến khi một tia máu ngọt chảy vào miệng vẫn không buông tha.

Hạ Lưu Ly tựa như không có chút nào đau đớn, tùy ý để cô cắn xé mình. Tay trái ôm sát hông cô, kéo tới ngực mình, tay phải chế trụ cái ót của cô, môi cùng môi dính lại không một khe hở, có thể ngửi thấy ho hấp đan xen lẫn nhau.

“Ư…” Bạch Tiểu Hoa bởi vì hô hấp không thoải mái mà khổ sở kêu lên một tiếng, do cần hít thở không khí cho nên răng mới thả môi của hắn ra.

Bắt lấy thời cơ, Hạ Lưu Ly cơ hồ ngay lúc cô buông ra, liền đem đầu lưỡi trượt vào, tùy ý hấp thụ hương thơm bên trong miệng cô.

Trong chiếc xe thể thao cao cấp, một nam một nữ triền mien hôn, nhiệt độ không khí không ngừng tăng cao.

Mãi cho tới khi Bạch Tiểu Hoa bởi vì thiếu oxi mà thiếu chút nữa ngất đi, Hạ Lưu Ly mới lưu luyến buông cô ra.

Nhìn đôi môi sưng đỏ như cánh hoa kiều diễm ướt át, tâm tình Hạ Lưu Ly vui sướng rất nhiều, giống như mèo con, đắc ý giương khóe miệng lên.

Nhưng Bạch Tiểu Hoa ngược lại tâm tình rất không vui. Tay giơ lên, không chút do dự “Bốp” một tiếng đánh vào miệng hắn.

“Anh dựa vào cái gì mà hôn tôi? Anh là cái gì của tôi? Anh muốn đem tôi thành cái gì? Anh muốn ôm là ôm, muốn hôn là hôn, muốn đoạt là đoạt chắc? Nơi này không phải nước Y, không phải quốc gia của anh, cái này của anh gọi là vô lễ, là đáng khinh!”

Hạ Lưu Ly tâm tình vừa tốt một chút lại bị cái tát này làm cho đầu óc choáng váng. Lúc kịp phản ứng, thiếu chút nữa đã lột sống Bạch Tiểu Hoa.

“Tôi dựa vào cái gì hôn cô sao? Dựa vào việc tôi là người đàn ông của cô, bằng vào việc cô là người phụ nữ của tôi. Ông đây để cô làm vợ mình. Tôi hôn vợ mình là chuyện đương nhiên, cho dù đây không phải là nước Y, cũng không ai dám nói ông đây đáng khinh, vô lễ với cô!”

Cô ấy năm đó là một con rùa dịu dàng ngoan ngoãn, bây giờ trở thành cọp mẹ, động một chút là cắn mình bị thương.

Vì cái gì tối hôm nay người bị thương luôn là hắn!

“Cô dám đánh gia, vậy thì tự hối hận cho tốt đi!” Hắn một phen kéo Bạch Tiểu Hoa qua, lần thứ hai hôn lên.

Lần hôn này so với lần đầu càng thêm triền miên, thân thể càng thêm kề sát thân mật. Hắn thậm chí còn cách quần áo cảm nhận được bầu ngực mềm mại của cô, kích thích thân thể hắn đến khó nhịn, hận không thể xoay người đè cô xuống.

Thẳng đến khi cả hai đều không thể thở nổi nữa, Hạ Lưu Ly mới buông Bạch Tiểu Hoa ra.

Vừa buông lỏng, Bạch Tiểu Hoa không nói lời nào lại giơ tay lên, bốp một tiếng, lại thêm một cái tát vào mặt hắn.

Sắc mặt Hạ Lưu Ly ngày càng đen, gân xanh trên tráng hung hăng nổi lên, thậm chí còn có thể nghe thây âm thanh nghiến răng nghiến lợi của hắn. Cả cơ thể vì áp chế tực giận mà cứng ngắc.

Bạch Tiểu Hoa không e dè đối diện với hắn, má của hai người đều phiếm hồng, nhưng khác nhau là, Tiểu Hoa vì hô hấp dồn dập mà hồng, còn Hạ Lưu Ly…. Là do bị đập.

“Dám đụng tới bà đây, anh cũng giác ngộ tốt đi!” Tên đàn ông nóng nảy này rốt cuộc muốn tùy hứng tới khi nào.

Vừa dứt lời, môi lại lần nữa bị áp lên.

Lần này là mang theo tức giận cùng trừng phạt. Hạ Lưu Ly hung hăng mút, cô đau tới nhíu mày.

Tên khốn nạn này!

Không biết qua bao lâu, Hạ Lưu Ly rốt cuộc buông ra thân thể đã muốn chết lặng của Bạch Tiểu Hoa.

Bạch Tiểu Hoa quay đầu, mắt hạnh vì lửa giận mà trở nên xinh đẹp, trong trẻo khác thường. Không ngoài ý muốn, cô lại giơ tay lên, lần nữa cho hắn một tát.

Hạ Lưu Ly lần này ngay cả nói cũng lười, đang muốn trực tiếp ôm cô hôn, đem bàn tay cô nắm chặt vô cùng nhuần nhuyễn.

Trong ánh trăng, nước mắt trong suốt của Bạch Tiểu Hoa lặng lẽ rơi xuống. Nước mắt như đâm vào lòng hắn, khiến hắn đau đớn.

“Bị đánh là tôi, cô khóc cái gì?”

Lo lắng hãi hùng cả đêm, vốn đang buồn bực và áp lực trong lòng lại bị Hạ Lưu Ly đánh bậy đánh bạ mà phát tiết ra. Người phụ nữ này lúc phát tiết ra ngoại trừ ăn thì còn có khóc. Hiện tại chưa ăn nên đành phải khóc.

Cô vừa khóc đã trực tiếp dọa tên nào đó mồ hôi lạnh ứa ra, chân tay luống cuống.

“Đừng khóc, khóc nữa ông đây phiền lòng.” Quả thực là phiền, nhưng buồn bực và đau lòng nhiều hơn.

Bạch Tiểu Hoa giống như muốn đối nghịch với hắn, khóc càng lớn, vốn chỉ đang khóc sục sịt, cuối cùng lại thành gào khóc, đúng chuẩn một đứa nhỏ khóc nhè, kêu một tiếng vô cùng thê lương, vô cùng bi thảm!

Hạ Lưu Ly cảm thấy nước mắt cô so với viên đạn xuyên qua thân thể hắn còn đau hơn.(Ari: Anh đừng quên vũ khí của con gái là nước mắt nha =)) )

“Nhìn cô kìa, khóc như con nít, xấu hổ không?” Trong giọng nói có không khiên nhẫn, tay lại dịu dàng ôm cô vào ngực, cẩn thận lau nước mắt của cô. “Không phải chỉ hôn thôi sao. Cô đánh tôi vài bạt tay, tôi còn chưa khóc, cô đã khóc như trút nước.”

Bạch Tiểu Hoa lo lắng cho Tiểu bảo, cũng không biết tột cùng là đã đắc tội với ai, phiền lòng vô cừng, tựa như đem toàn bộ khó chịu trong lòng phát tiết ra ngoài, dùng sức mà khóc.

Hạ Lưu Ly nhìn cô dùng sức như bú sữa mẹ mà đau thương, chỉ cảm thấy kinh hồn bạt vía. Lần này lỡ như khóc đến khàn giọng luôn thì sao?

Bất đắc dĩ, hắn lại lần nữa hôn cô, đem tiếng khóc của cô chặn lại.

Lần này, không có lực, không có tức giận, mà là dịu dàng, là đau lòng, tựa như ôm trân bảo, thật cẩn thận như sợ làm hư cô.

Khi buông cô ra, tay phải của cô lại đưa lên.

Hạ Lưu Ly theo phản xạ tính ngửa ra sau, vội vàng nói “Nữa sao? Lần này là an ủi cô mà.” Cô gái này đến tột cùng là ác độc tới mức nào chứ!?

Bạch Tiểu Hoa cũng chỉ là không phục nên làm bộ mà thôi. Cho nên dưới ánh mắt cảnh giác của hắn, cô hạ tay xuống, hít hít nước mũi đang chảy xuống.

Hạ Lưu Ly khinh bỉ nhìn cô, tùy tay lấy ra một cái khăn mặt đưa cho cô “Đừng hít nữa, ghê muốn chết.”

Bạch Tiểu Hoa không khách khí, tay liền cầm lấy, hung hăng chà đạp chiếc khăn thơm ngát mùi nam tính.

Hạ Lưu Ly nhìn đến lông mày dựng lên.

Hắn vậy mà lại cố tình yêu chế bộ dạng tiểu tức phụ đáng yêu này của cô. Thất thần nhìn chằm chằm dung nhan của cô, thẳng đến khi cô ngẩng đầu, hắn mới thanh tỉnh lại, có chút xấu hổ ho khan hai tiếng, không được tự nhiên dời mắt.

“Cảm ơn anh, sau khi khóc xong, tâm tình tốt lên rất nhiều.”

Hạ Lưu Ly xoa bóp cái trán có chút đau cảu mfinh, không được nghỉ ngơi cho nên cơ thể có chút mệ mỏi, chênh lệch giờ giấc còn chưa điều tiết được đây.

Gió đêm thật lạnh, Hạ Lưu Ly tự nhiên cởi áo khoác xuống, dịu dàng khoác lên người Tiểu Hoa.

“Khó đủ rồi thì nói cho tôi biết chuyện gì đã xảu ra, nếu không tôi đến Thiên Long Hội hỏi Sở Vân Hiên.”

Chuyện này nếu để Sở Vân Hiên biết, khẳng định càng bị chỉnh chết. Hiện tại không biết kẻ địch là ai, sống chết của tiểu bảo hoàn toàn không thể khống chế trogn tay. Lỡ mà khiến hắn trở nên nóng nảy, việc giết chết con tin cũng không phải không có khả năng.

Chỉ là hiện tại…. Tính tình Hạ Lưu Ly nàng cũng biết, nếu không nói cho hắn, phỏng chừng cô lại càng thêm phiền phức.

“Tiểu Bảo bị bắt cóc, vừa rồi tôi nhận được điện thoại là từ bọn cướp.”

“….”

“Tôi chỉ có thể tới một mình, nếu để người thứ hai biết, tiểu bảo nhất định phải chết.”

“…”

“Cho nên, tôi…”

Hạ Lưu Ly khóe miệng hung hăng kéo lên, lửa giận ngút trời “Sao cô không nói sớm, còn con mẹ nó tính toán một mình mạo hiểm. Cô có đầu óc không hả!?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.