Đây chính là khảo nghiệm cuối cùng đối với một người nam nhân.
Ngọc Đường Xuân cũng không cho rằng mình là Liễu Hạ Huệ, hẳn không phải người mà có ai đó ngồi trong lòng thì sẽ không loạn, hơn nữa đối tượng lại là nữ nhân mà hắn yêu, nếu lúc này mà còn không nói gì thì thật có lỗi đối với cái cơ hội ngàn năm có một này mà ông trời ban cho hắn.
Nhìn như bình tĩnh, thế nhưng trong lòng sóng ngầm mãnh liệt.
Phần trăm chiếm được Bạch Tiểu Hoa thấp đến nỗi làm hắn không khỏi bất an, cho dù hắn là thiên chi kiều tử( con cưng của trời), có trong tay y thuật tuyệt thế , nhưng mấu chốt ở đây là đối thủ lại quá cường đại, mỗi người đều là nam nhân sắc bén đến biến thái, muốn sống tiếp thì hắn nhất định phải chiếm được thời cơ.
Thời cơ đương nhiên chính là trở thành nam nhân “đầu tiên” của Bạch Tiểu Hoa rồi.
Năm năm sau mặc kệ ngoại hình hay suy nghĩ trong cô thay đổi như thế nào, hồi ức đều là giả, hiện tại toàn bộ mới là thật.
Chính vì Ngọc Bạch Đường hiểu rõ đạo lý này cho nên mới bao dung cô, vì cô hắn nguyện cùng nhau trôi qua năm tháng nhân sinh tăm tối, vì cô tạo nên một tia ánh sáng, tuy ánh sáng đó rất yếu ớt không thể thấy rõ con đường phía trước, nhưng đó là ánh sáng nhu hòa, ấm lòng bên nhau, cứu vớt con tim cô thiếu chút nữa sa đọa vào địa ngục.( Ari: Gato ghê cơ, huhu T_T)
Tình yêu không bao giờ phân biệt trước sau hay giá cả, nếu trong đời này của hắn không thể trở thành người đàn ông của cô, thì hắn… nhất định một lần nữa trùng sinh để quyết trở thành người đầu tiên của cô cho bằng được.
Lúc này, Bạch Tiểu Hoa đang nằm trên giường dường như đang đáp lại hắn, cự nhiên vén lên áo ngủ của mình, trong khoảng khắc một mảng lớn trước ngực bại lộ ở ngoài không khí, những đường cong yêu kiều xuất hiện trong mắt Ngọc Đường Xuân.
Hắn tiến sát lại gần nàng, tại mép giường của nàng mà một lần nữa ngồi xuống, bàn tay khẽ đẩy mớ tóc hỗn lộn của nàng ra, hướng đến chiếc cổ mảnh mai mẫn cảm của nàng như muốn chạm vào.
“Ưm…” khẽ ngâm một tiếng, eo nhỏ hưởng thụ vặn vẹo hai cái.
Ngọc Đường Xuân cười nhẹ, khóe môi nâng lên một độ cong xinh đẹp, con ngươi bình tĩnh như nước nhiễm một tia ôn nhu khó gặp.
Hắn nhẹ nhàng cúi người, một nụ hôn nhẹ hôn lên trán cô.
Cũng không vội vàng hôn môi cô, hắn muốn chính là một nụ hôn quý trọng, biến cô trở thành một nữ nhân được cưng chiều nhất, được tôn trọng nhất.
Hôn lén thành công trán cô, hắn còn đang muốn hôn xuống đôi môi đỏ mọng luôn vô lương tâm cướp đi trong hắn suy nghĩ nhưng bỗng một dị biến phát sinh.
Bạch Tiểu Hoa vốn đang nằm ngủ liền bỗng nhiên tỉnh dậy, trừng đôi mắt to như thỏ con nhìn chầm dung nhan tuấn mỹ đang tiếp cận trước mặt, nuốt nuốt nước miếng, ngơ ngác nhìn hắn một lời cũng không nói.
Nói đúng hơn, hiện tại nàng vẫn còn trong tình trạng mơ hồ do vừa tỉnh dậy, lại thêm dung nhan phóng đại của Ngọc Đường Xuân chỉ thiếu chút là dán vào mặt nàng làm sương mù trong không khỏi rối loạn lên, không biết nói gì cho phải.
Mà Ngọc Đường Xuân cũng không dự đoán được nàng tự nhiên lại tỉnh dậy, cũng tránh khỏi trong lòng cũng rối loạn không thôi, mắt to trừng mắt nhỏ, ngươi xem ta, ta xem ngươi, vẫn không nhúc nhích chút nào mà tiếp tục duy trì tư thế ái muội.
Xoay mặt sang hướng khác, Bạch Tiểu Hoa mở miệng nói, “ Anh trở lại…” vừa mở miệng thì lại phát hiện âm thanh có chút khàn khàn, lại tại đây không khí ái muội cũng không khỏi chọc người.
Ngọc Đường Xuân nuốt nuốt nước miếng, ôn nhu ừ một tiếng, nhỏ giọng trả lời “ Anh làm em tỉnh rồi.”
Bạch Tiểu Hoa hai má đỏ ửng nhìn vào đôi mắt thâm tình của hắn, tiểu tâm can nho nhỏ rung động không ngừng, có chút khẩn trương lấy tay che ngực, con ngươi trong trẻo như nhiễm một tầng nước, bộ dáng của cô không khỏi chọc cho lòng hắn nhộn nhạo, chỉ sợ bất cứ nam nhân nào cũng muốn một phát lao vào ăn hết nàng.
Ngọc Đường Xuân đương nhiên cũng không phải ngoại lệ.
Ngọc Đường Xuân luôn luôn kiêu ngạo không ngờ bây giờ lại muốn làm hành động mà chính hắn cũng không thể tin nổi.
Chưa kịp lấy lại tinh thần thì hắn đã bất ngờ hạ môi xuống hôn lấy đôi môi nhỏ nhắn, khát khao hôn sâu cánh môi ướt át.
Giống như đợi cả thế kỷ cuối cùng mọi chuyện cũng đã viên mãn.
Bạch Tiểu Hoa cũng không có ý định đẩy Bạch Đường Xuân ra. Cô là một nữ nhân bình thường, cũng cần một nam nhân che chở cưng chiều mình, cho dù ngoài mặt cô rất kiên cường nhưng thực tâm lại là một nữ nhân vô cùng yếu đuối.
Nàng cũng không phải nữ nhân hay dồi lòng, thích liền nói thích, ghét liền không nhịn mà nói ghét.
Chỉ cần chính nàng nguyện ý là đủ rồi, cái gì mà đám thục nữ rụt rè sợ sệt nàng một chút cũng không cần.
Huống chi người này… lại là Ngọc Đường Xuân.
Hắn chính là chiếm một vị trí rất trọng yếu trong sinh mệnh của nàng.
Hắn đặc biệt, lạnh nhạt nhưng hết lần này đến lần khác lại giống như một dòng suối êm ái nhẹ nhèng.
Hắn - Lãnh Như Phong tuấn tú, lạnh lùng lại cứ giống như mùa xuân ấm áp.
Ban cho nàng sinh mệnh, ban cho nàng một kiếp sống khác, ban cho nàng ấm áp, ban cho nàng người bạn…
Nam nhân như vậy nếu nàng mà còn không thích thì chính nàng cũng không khỏi phỉ nhổ chính mình. Đối với tình yêu, nàng cũng từng khát khao qua và cũng đã từng bị người khác dẫm đạp qua. Cô tự mình biết rõ, không phải cô không từng sợ hãi cũng không phải chưa từng nghĩ đến những đoạn kết đau thương…
Một con người nếu sống trên đời mà không có tình yêu thì lúc già đi, sớm hay muộn cũng chỉ hưởng cảm giác cô độc mà thôi.
Nếu ông trời đã mang Ngọc Đường Xuân đến bên cạnh cô, thì cô… chỉ còn có thể tin tưởng hắn mà thôi…
Nếu người đàn ông đầu tiên của cô là hắn thì cô sẽ cảm thấy thật hạnh phúc.
Cho nên cũng không cần nhiều lời, cô chỉ cần đáp lại hắn là đủ rồi, hắn tự nhiên cũng hiểu rõ.
Tâm linh hai người cùng lúc bỏ đi những trói buộc, trong lòng không khỏi cảm thấy thoải mái hơn phân nửa, cái gì gọi là bổ trợ lẫn nhau đích thị chính là trường hợp này.
Khi cô đáp lại, những điên cuồng cùng nhiệt tình trong hắn không khỏi bị khơi dậy lên.
Nguyên bản đôi tay không biết nên đặt vào đâu lúc này cũng đã dời lên ôm lấy vòng eo của cô, hướng tới nơi mềm mại mà xoa nắn, trong mắt Ngọc Đường Xuân lúc này chỉ còn tình dục chiếm lấy.
Nguyên lai thân thể nữ nhân lại mềm mại như vậy a…
Ngọc Đường Xuân còn thiếu nửa năm nữa là tròn hai mươi tám tuổi cuối cùng cũng có được nụ hôn đầu tiên rủa riêng mình. ( sao ca có thể thuần khiết đến thế cơ chứ.)
Mà đối tượng lại là nữ nhân hắn yêu thích nữa chứ, giờ phút này cho dù kêu hắn đi chết hắn cũng không chần chờ mà chết ngay lập tức.
Đôi mắt gắt gao nhìn nhau, nam nhân đối với loại chuyện này dù chưa làm qua nhưng cũng biết tiếp theo nên làm gì, Ngọc Đường Xuân kìm nén suốt 28 năm một khi đã bạo phát thì không sai đó chính là một phen thiên lôi địa hỏa. Mặc cho ngươi có bao nhiêu bình tĩnh thì vẫn có thể đem người ngươi yêu nhất ôm vào trong lòng mà âu yếm.
Mút chặt lấy lưỡi thơm tho của cô, hút đi những chất lỏng ngọt ngào trong khuôn miệng cô.
Toàn thân trở nên nóng bỏng, trêu chọc hắn miệng lưỡi khô khan.
Mà Bạch Tiểu Hoa trên người lại giống như có nước suối mát lạnh mang dến cho hắn cảm giác khoái hoạt khó nói nên lời.
Bạch Tiểu Hoa đến bây giờ cũng không nghĩ tới Ngọc Đường Xuân lại có lúc điên cuồng tới thế này, lúc này cái vẻ mặt luôn lạnh lùng điềm tĩnh đâu còn thấy gì, quả thực là sự nhiệt tình quá mức mà.
Trong đầu không khỏi nhớ đến một ca khúc khá thịnh hành nhiều năm về trước… nhiệt tình của ta giống như một trận lửa, thiêu đốt không còn sa mạc nào!
Ngọc Đường liếc nhìn ánh mắt nóng mắt, tâm tình hảo hảo tốt làm hắn khẽ nở nụ cười.
Thoát khỏi cánh môi của nàng, ngón tay vuốt ve bờ má trắng nõn của nàng, mắt ngập nước một chút cũng không giảm bớt, “đang nghĩ gì thế, buồn cười lắm à.”
Bạch Tiểu Hoa lắc đầu, duỗi tay mình ra sau đó cầm lấy tay hắn, lẩm bẩm nói “chỉ cảm thấy không giống ngươi bình tĩnh lãnh mạc như ngày thường, hơn nữa lại là một đại thúc nóng bỏng lưu manh!”
Ngọc Đường Xuân khẽ cười, cắn ngón tay nàng, bất mãn nói “anh chỉ hơn em có ba tuổi, từ lúc nào đã trở thành đại thúc rồi?”
Bạch Tiểu Hoa ý định đùa dai, híp đôi mắt trong trẻo lại “bộ dáng hiện tại của anh bây giờ giống một đại thúc háo sắc bỉ ổi!”
Ngọc Đường Xuân để thân thể mềm mại của cô dựa hoàn toàn vào bả vai hắn, ghé đến tai cô nhẹ thì thầm “ Vậy… anh háo sắc cũng nên cho em xem một chút…” thanh âm kéo dài kia làm nàng không khỏi tê dại, thân thể nàng bị kích thích mà mềm nhũng ra.
Một tiếng hừ nhẹ kia làm cho xương cốt Ngọc Đường Xuân không khỏi nhuyễn đi.
“ Tiểu yêu tinh em thật là…”
Bạch Tiểu Hoa nhếch môi, cánh tay ôm lấy cổ hắn, ghé lỗ tai hắn thổi khí u lan “ vậy anh… liền là Đường Tăng!”
Hai người quấn quít lấy nhau cùng một chỗ…
Không vì cái gì, cũng không thấy có gì không ổn, đây là một loại cảm giác hòa hợp trời sinh, cũng có thể tạm gọi là… duyên phận trời sinh.
Bởi vì nàng, hắn nguyện từ bỏ chính mình trước kia, nguyên lai hắn cũng có một mặt như vậy, giống như một thiếu niên mười tám tuổi nhiệt huyết.
Tay chân luống cuống quẳng áo ngủ của nàng xuống, y phục của mình cũng không biết nên bắt đầu từ chỗ nào mà gỡ ra.
Bạch Tiểu Hoa không nhịn được nén cười, cẩn thận giúp cởi nút cột cố định trên áo khoác, lạch cạch một tiếng, áo khoác được gỡ ra, quần áo trong màu trắng từ sớm đã loạn từ lúc trước, xương quai xinh hấp dẫn hiện ra rõ ràng trong mắt của Bạch Tiểu Hoa .
Cô không nhịn được mà bàn tay vuốt ve nó.
Rõ ràng là nam nhân thế mà thân thể lại so với nữ nhân còn đẹp hơn, không phải dạng nhu nhược mềm mại mà chính là tinh xảo sạch sẽ cái xinh đẹp.
Mỗi một tắc làn da trắng mịn co dãn, mỗi khối cơ bụng đều đã rắn chắc hữu lực.
Toàn thân tản mác ra mùi vị nam nhân độc đáo cùng hương dược thảo ấm áp dễ ngửi.
Hắn sạch sẽ làm cho nàng đến mê muội.
Nàng là nữ nhân của hắn, điều này làm cho nàng càng thêm kích thích, hưng phấn xen chút thỏa mãn.
Tiếc thay hắn lại không phải người đàn ông đầu tiên của nàng, nhiệt hỏa trong người bỗng giảm thấp xuống…
Nam nhân này chẳng những ôn nhu bao dung cô, lại giống như một viên linh lung tâm (đi giày trong bụng nàng), dường như biết cô đang nghĩ gì vì thế càng nhiệt tình đáp lại, dùng nhiệt độ thân thể nói cho cô biết, không cần bi thương cũng không cần chính mình áp lực vô hình.
“Em ở trong lòng anh vĩnh viễn là thuần thiết nhất mỹ lệ nhất, trái tim của em… là bảo vật vô giá của thế giới này, anh sẽ để nó cất giấu trên thân thể của anh, hơn nữa cả đời còn thủ hộ nó.”
“Cảm ơn em đã ban cho anh một cơ hội.”
“Cảm ơn em đã cho anh cơ hội biết yêu biết sủng một người là như thế nào…”
“Em không cần sợ, cũng không cần khóc…”
Bạch Tiểu Hoa nhỏ giọng nức nở, ở dưới tầm mắt của hắn mà tránh né ánh mắt cùa hắn, nhưng cô không được như ý, hắn cường ngạnh nắm cầm xinh xắn của cô, từng câu từng chữ nói “Hãy nhìn cho rõ, Bạch Tiểu Hoa! Anh là ai?”
“Tiểu Xuân…”
Trong mắt Ngọc Đường Xuân đích thị là trịnh trọng cùng thực lòng, hắn nhìn cô khuôn mặt đỏ ửng suýt ra máu, đau lòng vô cùng nói “ Đối với Tiểu Xuân anh, người mà anh yêu cũng chỉ có mình em cho nên em phải tin tưởng anh, càng phải tin tưởng chính bản thân mình, em không có sai khi yêu một người, tình yêu của tôi cũng không sai, nếu sai chính là do thời gian, gặp lầm người… sai là chúng ta không gặp nhau trong năm tháng ấy!”
Bạch Tiểu Hoa đôi mắt mông lung nhìn hắn, khẽ cắn môi dưới, chậm rãi gật gật đầu “Ừm…”
“Đồ ngốc!” Hắn cúi đầu hôn lên những giọt nước mắt của cô sau đó hôn xuống môi của cô “Chính em tự nếm thử, vừa đắng vừa chát, hương vị cũng không tốt, em vì cái gì mà lại thích khóc như thế chứ!”
Bạch Tiểu Hoa bị hắn làm cho á khẩu, cánh tay xoa xoa đầu hắn “Em đôi khi thật muốn nhìn xem trong đầu anh rốt cuộc chứa đựng cái gì đấy?”
Ngọc Đường bắt được tay cô, hôn lên cái tay của cô thậm chí còn lè lưỡi liếm láp ngón tay của cô làm cô rước lấy một trận run rẩy. ( Ari: Hơi giống chó con nè >.<)
“Nơi này của anh… tràn đầy hình ảnh của một nữ nhân, em có muốn nhìn một chút?”
Ngọc Đường Xuân ôn nhu nói, trên thế giới này có một loại độc dược không có gì trị được, chỉ cần trúng độc của anh thì cô dù có muốn trị cũng không làm nổi.
Loại ôn nhu ngọt ngào muốn chết này lại không mang đến sự phiền chán thậm chí còn làm cho người ta cảm thấy luyến tiếc.
Sức quyến rũ trí mạng của nam nhân này đúng là một loại hoa độc, một khi đã dính vào thì độc lại càng mạnh, càng sâu.
“Anh thật sự là lần đầu tiên sao?” Kỹ thuật cũng không khỏi tốt quá đi
Ngọc Đường Xuân xoa lấy thân thể non mềm của nàng “ Không hài lòng sao? Vì em… anh đã hạ mọi công phu, cũng đừng quên chức nghiệp của anh, cơ thể em từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài mọi điểm mẫn cảm anh hiểu rõ trong lòng bàn tay.(Ari: Phúc hắc quá, phúc hắc quá, chắc có dự mưu từ trước rồi)
Bạch Tiểu Hoa mặt đỏ có thể nhỏ ra máu, xấu hổ mắng hắn một câu “ Đừng có dùng khuôn mặt nghiêm túc mà nói ra những lời đáng ghét như vậy!”
Nam nhân vốn bản chất lưu manh trời sinh.( Ari: Phải không nhỉ các bạn?)
“Đây là lời thực tâm của anh, chính em hỏi anh câu này, anh chỉ cho em biết đáp án thôi.” Cô thẹn thùng làm hắn không khỏi miệng đắng lưỡi khô, đè nén dục vọng xuống vì cô mà giải đáp thắc mắc, để cho cô không cần băng khoăng hay áp lực tiếp nhận hắn.
Thế nhưng trrong cơ thể hắn cũng sắp bùng nổ đến nơi.
Ngọc Đường Xuân cắn răng, đè nén dục vọng, vẫn như cũ ô nhu nói “Anh chỉ muốn em thực tâm tiếp nhân tình ý của anh, nếu không… anh lập tức rời khỏi phòng em”
Bạch Tiểu Hoa nhìn mô hôi trên trán hắn cùng biểu tình khó nhịn, cơ thể và tinh thần không khỏi ấm áp hơn, mũi đau xót lẩm bẩm nói “Em là thật tâm, thiệt tình chân ý, em đã nghĩ muốn hoàn toàn tiếp nhận anh, nghĩ muốn giao mình cho anh, cũng muốn có toàn bộ Ngọc Đường Xuân anh!”
Ngọc Đường Xuân lần trong tiên trong đời cười không chút kiêng nể gì, cười đến hạnh phúc, cười đến khắc sâu vào tâm khảm.
Hắn muốn có được cô, muốn cô trở thành nữ nhân của hắn.
Đang trong tình thế chỉ màng che chuông sắp đứt thì đột nhiên cánh cửa lại bị mở ra.
Trong không khí dị thường ái muội này lại trở nên chói tai đến dị thường.
“Mẹ… Tiểu Bảo gặp ác mộng, con sợ lắm, con muốn ngủ cùng mẹ…” Tiểu Bảo không chút sợ hãi, đôi mắt ngây thơ, chậm rãi từ từ tiến vào dường như còn đang trong trạng thái mơ màng.( Ari: Cuối cùng cũng gặp bé, cơ mà sao bé lại xông vào phá đám lúc này cơ chứ huhu, hiếm lắm mới thấy H mà oa oa)
Ngọc Đường Xuân kinh hãi từ trên giường nhảy xuống, dùng một tốc độ nhanh chóng mặc quần vào, khoác lên áo khoác, cũng vì quá khẩn trương mà quần cũng mặt ngược trong ngoài.
Bạch Tiểu Hoa cũng chẳng khá ơn, áo ngủ trong ngoài cũng không phân biệt được, quần lót cũng mặc quần ngược luôn.
“Tiểu Bảo, haha, sao con không gõ cửa mà đột nhiên tiến vào…” Trong lời nói mang theo chút chột dạ, con trai đi vào phòng mẹ nó mà cũng cần phải gõ sao? Rõ ràng mới chỉ là tiểu oa năm tuổi.
Tiểu Bảo lúc này mới nhìn lại tình huống trong phòng, một bên nghi hoặc nhìn sắc mặc kỳ dị của Ngọc Đường Xuân rồi lại nhìn Bạch Tiểu Hoa đang nằm trên giường, mơ mơ màng màng nói “ Tiểu Xuân thúc thúc như thế nào lại ở trong này? Thúc cũng gặp ác mộng nên mới tới tìm mẹ sao?”
Ngọc Đường Xuân bình tĩnh cười cười, ô nhu nói” Tiểu xuân thúc thúc không phải gặp ác mộng, chỉ muốn tìm mẹ cháu thương lượng một chút thôi.
Tiểu Bảo a… một tiếng hỏi “Vậy các ngươi thương lượng xong chưa?”
Ngọc Đường Xuân vẫn như cũ bình tĩnh cười, ôn nhu nói “Ừm… thương lượng xong rồi, tiểu Xuân thúc cũng thúc nên trở về phòng thôi.” Thân thể run cầm cập, trong lòng đang cố kìm nén muốn đem thằng nhóc này ném ra ngoài!
Ly chén.
Ngọc Đường Xuân cảm thấy hắn chính là một ly chén, thời khắc này mà còn bị cắt ngang, so với giết hắn lại càng thống khổ hơn.
Tiểu Bảo lại không kiên nhẫn hướng hắn khóa tay “ vậy tiểu Xuân thúc thúc mau trở về thôi, tiểu Bảo muốn ôm mẹ ngủ, thúc ngủ ngon!”
Ngọc Tiểu Xuân khóe miệng hung hăng căng lên, lần đầu tiên có ý nghĩa muốn đập tiểu tử này một trận.
Bạch Tiểu Hoa bất đắc dĩ hướng hắn nháy mắt mấy cái, cấp cho hắn một nụ cười xin lỗi.
Ngọc Đường Xuân tự nhiên minh bạch ý tứ của cô, khẽ gật đầu, ôn nhu nói “Được rồi, ngủ ngon!”
“Ngủ ngon!” Bạch Tiểu Hoa nhẹ giọng nói, đem tiểu Bảo đã ngủ thiếp đi đặt sang một bên, đắp chăn cho bé.
Xem ra thành công của mình còn phải đợi một khoảng thời gian nữa a.
Ngọc Đường Xuân sờ sờ cái mũi của mình cười khổ.
Bất qua… cũng không tồi, ít ra tâm ý của hắn dành cho nàng cũng có một chút thu hoạch.
Tâm tình mất mát trở nên tốt hơn rất nhiều, chậm rãi hướng phòng mình đi đến.
Rạng sáng ngày thứ hai, Bạch Tiểu Hoa bị Diệp Đan Phượng giống như người chết đòi mạng kêu tỉnh, xoa lấy cái đầu đau đớn, ngáp dài lại lười biếng bò lên giường.
Tám giờ sáng.
“Sao không cho ta ngủ thêm một chút nữa?” bất đất dĩ nhìn lấy điệu bộ hưng phấn của Diệp Đan Phương, nha đầu chết tiệt này, sáng sớm bị cái gì làm cho nổi điên thế.
”Mặt trời đã phơi đến mông rồi, tiểu Bảo còn nói như thế còn sớm, cô làm mẹ như thế nào vậy hả?” lại nhìn tiểu Bảo vừa mặc xong y phục cô vừa thay cho, quay đầu lại nhìn Bạch Tiểu Hoa khuôn mặt tiều tụy trên mắt của có vết thâm “ Chậc chậc, đêm qua ngươi làm đạo tặc hả?”
“Nói bậy bạ gì thế, chỉ mất ngủ thôi.” Bạch Tiểu Hoa áp chế hoảng hốt trong lòng , súc miệng một chút, nước không cẩn thận văng ra cả trên sàn.
Diệp Đan Phương nhếch môi cười khẩy, có chút thúc giục nói “ tiểu Hoa, cô vừa nói dối liền biến thành bộ dạng này, thành thật khai báo, đêm qua rốt cuộc làm cái gì? Hẳn không phải là…”
Nhìn Diệp Đan Phượng vẻ mặt ái muội, Bạch Tiểu Hoa điều chỉnh tốt tâm tình, cũng không thè để ý đến nàng ta, bình tĩnh bắt đầu đánh răng.
Cô nhóc này xem ra cũng hiểu thấu tính nết của nàng, hoàn toàn chính là một cái tiểu tử, người càng cùng nàng xoắn xuýt, nàng lại càng quấn ngươi không rời, đối phó nàng phương pháp hữu hiệu nhất vẫn là coi như không biết.
Quả nhiên không thấy nàng để ý đến mình, Diệp Đan Phượng cũng thấy không thú vị, khó chịu bĩu môi.
Rửa mặt xong, xuống lầu, mới đi qua chỗ rẽ thì đã gặp Ngọc Đường Xuân vừa lúc mở cửa ra, Bạch Tiểu Hoa sững sờ, cặp má vụng trộm nhiễm chút ửng hồng.
Ngọc Đường Xuân thì lại cười ôn nhu, cùng Diệp Đan Phượng chào hỏi một chút, ánh mắt không khỏi một phen đánh giá Bạch Tiểu Hoa.
“A, a, hôm nay làm sao thế, Ngọc tiên sinh như thế nào cũng biến thành quốc bảo (của lạ) rồi? Diệp Đan Phượng tựa hồ đã phát hiện ra mọi chuyện, quấn bên người Ngọc Đường Xuân một vòng chậc một cái nói “thật là xảo diệu, tiểu hoa nhà ta cũng thành quốc bảo, hai người dự định đi vườn bách thú như thế nào lại cùng nhau đỏ thế này?”
Diệp Đan Phượng con ngươi trên người Ngọc Đường Xuân xem xét, tai mèo vươn lên, đột nhiên kinh hô một tiếng” A, hai người, hai ngườii đêm qua đừng nói đã xãy ra chuyện gì nha… gian tình đi?”
Đang đi xuống lầu, Bạch Tiểu Hoa chân hơi một chút, thiếu chút nữa là lăn xuống lầu
Diệp Đan Phương lúc này càng thêm tin tưởng vào trực giác cùa mình, đang muốn nói thì thì đột nhiên bị Sở Thiếu Hoa một tay đánh một cái sau cổ“ Diệp Đan Phượng, ngươi sáng sớm đã muốn mang tới phiền phức cho ta hả?”
Diệp Đan Phượng thấy rõ người đến là Sở Thiếu Hoa trong nháy mắt tựa như máu gà nổi lên, giương nhanh múa vuốt đánh về phía hắn “Cái đồ xú nam nhân này, ngươi dám đánh lén ta, từ điểm ấy đã thấy ngươi không có tiền đồ…”
Bị Sở Thiếu Hoa cắt ngang, Diệp Đan Phượng đều đem lực chú ý dời lên người hắn mà buông tha Bạch Tiểu hoa.
Đi tới nhà ăn mới thấy mọi người đã đến đông đủ, thức ăn trên bàn bốc lên hơi nóng, tản ra nồng đậm thơm ngát làm người ta nước miếng không khỏi ứa ra.
Sở Văn Hiên cười xinh đẹp, nhẹ nhàng đi qua cầm lấy tay của Bạch Tiểu Hoa “ Qua đây, tất cả đều là món ngươi thích ăn.”
Vốn nghĩ muốn cự tuyệt nhưng đột nhiên nghĩ tới đêm qua Ngọc Đường Xuân nói câu kia… yêu không có sai mà yêu một người lại càng không sai, tình yêu của bản thân cũng không có sai.
Vô tâm xoắn xuýt tại một chỗ mà không biết từ lúc nào đã vô pháp vô thiên để thoát ra.
Ác mộng tóm lại vẫn là ác mộng, chính mình không phải đã tỉnh rồi sao? Như thế coi ác mộng kia chẳng qua là gặp quỷ thôi.
“Cảm ơn!” tùy ý để hắn nắm tay mình, Bạch Tiểu Hoa đối với hắn nở một nụ cười.
Sở Văn Hiên toàn thân đột nhiên chấn động, nhìn nàng nụ cười đích thị tươi cười, của nàng nguyện ý làm hắn không làm cao hứng ngược lại còn mang theo một tầng nồng đậm bất an.
Bạch Tiểu Hoa tươi cười chính là đối với bằng hữu nàng tươi cười.
Không có một chút thần sắc hữu nghị kỳ quái, không tia mê mang vùng vẫy mà chỉ là đơn thuần cười.
Cầm tay nàng, lòng hắn không khỏi hắn thỏm không yên.
“Khi nào thì đối với ta khách khí vậy rồi.” Hắn miễn cưỡng khẽ cười, tâm rối như tơ vò.
Không sợ cô hận hắn, không sợ cô oán hắn.
Hắn sợ hãi chính là vẻ mặt không sao cả, xa cách, điềm đạm của cô.
“Giữa bằng hữu với nhau thì nói một tiếng cảm ơn cũng là chuyện bình thường, khó có được ngươi nấu một bữa ăn phong phú như vậy, ta nhất định phải ăn thật nó mới được!” tựa hồ không để hắn biểu tình bi thương trong mắt, cũng không để ý đến ánh mắt tỏa khí lạnh của Hạ Lưu Ly, bình tĩnh ngồi vào vị trí của mình, bắt đầu cố gắng thử mỗi đạo mùi hương ngon miệng trước mắt.
Ngọc Đường Xuân ngồi đối diện bưng lên ly cà phê, tinh tế nhấm nháp, trong mắt một mảnh ôn hòa ý cười, khóe miệng nhàn nhạt một độ cong thần bí.
Nữ nhân tại thời điểm tiêu sái chính là khoảng khắc đẹp nhất.
Bạch Tiểu Hoa lại không hẹn mà thập phần đúng chỗ.
Cuộc sống mới vừa bắt đầu nàng đã biết dùng bước đầu tiên.
Duyên có thể sinh thì cũng có thể diệt.
Duyên sinh duyên diệt tất ở tự tại( hoàn cảnh sống hiện tại).
Một bữa sáng đầy không khí khẩn trương cứ thế kết thúc.
Bạch Tiểu Hoa lau miệng, chậm rãi nói “Chuyện Thiên Lang Đảo cũng không thể kéo dài, ta quyết định ba ngày sau sẽ xuất phát, các ngươi thấy thế nào?”
Diệp Đan Phượng hưng phấn gật đầu, một đôi con ngươi xinh đẹp lóe sáng quang mang lấp lánh “ rốt cuộc cũng xuất phát, thật tốt qua. Cái gì mà thấy thế nào, đương nhiên là muốn đi a, ta cùng ngươi đã định rồi, tương lai của ta đều đã đặt trên người tiểu Hoa.” Diệp Đan Phượng từ nhỏ sùng bái võ học, hâm mộ những nhân vật lợi hại, hiện tại cơ hội tốt như thế, nàng có thể nào buông tha.
Sở Thiếu Hoa khẽ liếc nàng một cái, cung kính nói với tiểu Hoa “ Sở Thiếu Hoa tôi tuy chưa làm được việc gì nhưng tương lại nhất định sẽ không làm cho cô thất vọng. Thiên Lang Đảo hãy cho tôi đi theo xem như một phần trợ lực.”
Ngọc Đường Xuân ảm đạm cười “ Tôi tùy ý, tiểu Hoa đi đâu tôi đi đó, ý kiến của cô ấy chính là ý kiến của tôi.” Hắn không chút che dấu sủng nịch cùng say đắm, vì cô mà đi ra ngoài, hắn đối với tiểu Hoa tình thế bắt buộc nhìn không xót được cái gì.
Hạ Lưu Ly bình thường ngạo mạo cũng gật đầu một cái nói “Ta cũng không có việc bận, liền theo ngươi đi.” chỉ cần có tiểu Hoa thì cho dù nơi đó là địa ngục hắn cũng chút nhíu mày mà tiến vào, nói chi đến Thiên Lang Đảo.
Tình yêu bắt đầu từ bằng hữu.
Bạch Tiểu Hoa, em đã lựa chọn như thế… Hạ Lưu Ly tôi sẽ một lần nữa làm em yêu anh!
Sở Văn Hiên cái gì cũng không nói, lại nói sang chuyện khác “Chuyện tổng bộ liền giao cho ngươi, nếu có ai không phục tùng thì tùy ngươi xử trí!”
Sở Bồi Lâm sớm vì Sở Văn Hiên nghĩ cách lúc này liền gật đầu lĩnh mệnh “Tuân lệnh!”
Lãnh Như Phong bình tĩnh nói “ta không ý kiến, tùy thời đều có thể xuất phát.” Suy nghĩ của hắn cũng rất đơn giản, chỉ là bảo hộ nàng, không cho nàng phải chịu một chút thương tổn nào.
Thấy mọi người đã thống nhất ý kiến, Bạch Tiểu Hoa cũng không bâng khuâng “Tốt lắm, chuẩn bị tốt đi, ba ngày sau chúng ta xuất phát!”
Cô vội vã xuất phát, một mặt là vì chuyện của Ngọc Đường Xuân đã không thể kéo dài, về phương diện khác lại đến từ trực giác của nữ nhân. Tống Tử Tề cùng Tống Uyển xuất hiện quá mức quỷ dị, huống chi lại là cao thủ ẩn tàng của thế gia, mà Tiêu Lạc Hàn chỉ là một thương nhân của thế tục giới, cho dù hắn là đế vương thì đối với một đại gia tộc ẩn tàng cũng không để vào mắt.
Người Tống gia làm sao có thể tiếp nhận việc Tống Uyển cùng Tiêu Lạc Hàn lui tới, cái này cũng làm nàng không khỏi nghi hoặc rồi.
Người tìm chỗ cao mà đi!
Ẩn tàng thế gia sống sót qua mấy ngàn năm, hẳn cũng không đơn giản như thế, bọn họ nhất định sẽ không từ thủ đoạn mà đạt cho bằng được mục đích. Như vậy càng bám cành cao vừa gặp được kỳ ngộ tốt.
Tiêu Lạc Hàn có thể ở trong vòng năm năm thời gian mà đạt đến độ cao như thế, người thường làm sao có thể tưởng tượng nổi.
Huống hồ một thương nhân bình thường, bên người vì cái gì lại có tu luyện giả làm bảo tiêu? Cho dù là hoàng giai cao thủ khả ở thế tục này lại có một đôi đặc chủng tồn tại. Huống chi, tu luyện giả đều là một thân ngạo khí cùng tự phụ, cái việc hạ thấp bản thân làm bảo tiêu này tuyệt đối là chuyện không có khả năng.
Huống chi Tiêu Lạc Hàn bên người lại không chỉ một người duy nhất.
Lý gia cũng là án binh bất động, giống như chưa từng phát sinh chuyện gì.
Việc thế này làm cô trong lòng không khỏi bất an, Thiên Lang Đảo nhất định phải đi, bản đồ này là của phụ thân cô ngày đó chỉ còn một hơi mới đưa cho cô, cũng chưa kịp nói ra di ngôn, chỉ biết rằng nơi đó có một bí mật nào đó, như thế, mình nhất định phải theo như phụ thân muốn nói cho chính mình, nhất định phải đến hòn đảo này.
Mặc kệ con đường phía trước có bao nhiêu chông gai khúc chiết, cho dù phải lều mạng thì nàng cũng phải đi Thiên Lang Đảo.
Thời gian chậm rãi trôi qua, đảo mắt cũng đã hai ngày qua đi, cái gì chuẩn bị tốt thì cũng đã chuẩn bị, chỉ đợi ngày mai xuất phát nữa thôi.
Ngay tại một ngày khẩn trương này, Y quán của Tiểu Hoa bỗng đón tiếp một vị khách nhân, người này cũng không phải ai khác, chính là Tống Uyển.
Bạch Tiểu Hoa hơi có chút kinh ngạc sau vẫn mỉm cười tiếp đãi nàng “Nguyên lai là Uyển muội muội tới đâu, như thế nào không nói cho ta biết sớm? ta cũng không kịp chuẩn bị a.”
Tống Uyển hận không thể xé toang nụ cười dối trá của cô, không kiên nhẫn nói “Thôi đi, ở đây cũng không có người khác, ngươi đừng đóng kịch nữa.”
Bạch Tiểu Hoa tươi cười không đổi, khách khí nói “Uyển muội muội nói đùa, ta chính là thật tâm thật ý hoan nghênh ngươi, ngươi nói như vậy thật là tổn thương lòng ta a.
Tống Uyển nghe nàng nói một tiếng muội muội, nói một tiếng tỷ tỷ, thiếu chút nữa là đã tức đến hộc máu, kìm nén thanh thanh cổ họng khóc chịu, bị tình địch của mình kêu một tiếng muội muội, đủ hiểu nàng muốn đánh người như thế nào rồi.
“Bạch Tiểu Hoa, đừng trách ta không nói ngươi, ngươi cùng ca ta việc gì xãy ra thì ta cũng chẳng muốn biết, các ngươi một chân cũng không nhét nổi vào đại gia tộc Tống gia đâu, chỉ bằng ngươi…” nhếch môi cười lạnh, trong ánh lóe lên tia sáng châm chọc “còn chưa đủ đẳng cấp.”
Bạch Tiểu Hoa thu lại tươi cười, sắc mặt âm lãnh, xoay người lưu lại cho nàng ta một bóng dáng, hướng đến mình ghế chủ dựa tới, lười biếng nói “đáng tiếc a đáng tiếc, liền ta cái này không đủ cấp bậc nữ nhân, lại có thể khiến ca ngươi mê đến thần hồn điên đảo, liền ngay cả người ngươi yêu Tiêu Lạc Hàn cũng đối ta nhớ mãi không quên, thân hãm trong đó.”
”Ngươi…” Tống Uyển bị lời nàng nói chọc đến chỗ đau, nghiến răng nghiến lợi mắng, “Tiện nhân!”
Bạch Tiểu Hoa cũng không giận mà là từ trong tay áo lấy ra một cây trâm bạc, hưu một cái phóng tới tát lên môi nàng ta một cái, thành công để nàng ta ngậm mồm lại.
Môi Tống Uyển nhanh chóng trướng lên như cục lạp xưởng, ẩn ẩn tơ máu chảy ra. Tổng Uyển so với Bạch Tiểu Hoa càng là một người bình thường, luôn là một đại tiểu thư yểu điệu thì làm gì có thể chịu nỗi đại ngộ này, nước mắt dường như sắp chảy ra ngoài, hứa hẹn một cơn bão sắp nổ ra.
“Thứ kỹ nữ như ngươi dám làm thế với ta sao?”
Bạch Tiểu Hoa cười lạnh “Nếu ngươi còn tiếp tục dùng cái miệng nói ra những lời thô tục đó, có tin hay không lão nương sẽ làm phía dưới của ngươi cũng sưng lên?”
Tống Uyển trong lòng cả kinh, miệng lại trở nên đau lợi hại, xem ra muốn nói cũng không nói được. Nhớ năm đó, nữ nhân này một chút cũng không dám cãi lại, năm năm thời gian không chỉ đổi thay bên ngoài liền tính nết cũng chuyển biến sao?( Ari: Không lẽ để ngươi bắt nạt chị Hoa hoài sao, hừ >.<)
Dường như biết nàng ta đang suy nghĩ gì, Bạch Tiểu Hoa thản nhiên nói “Có phải vốn khi dễ ta thành quen hay không mà hiện tai có chút cảm thấy không quen ta phải không nha?”
Thấy nàng ta vẫn như cũ bộ dáng nhìn thấy quỷ, Bạch Tiểu Hoa tiếp tục nói “Ngươi tốt nhất mau chóng xóa đi hình ảnh ta trước kia, nếu còn tưởng rằng ta vẫn là tiểu hoa năm đó thì ngươi sẽ chết thật thàm đó. Đừng tưởng rằng ẩn tàng thế gia Tống gia thì có gì đặc biệt hơn người, ngươi bất quá chỉ là một cái con riêng mà thôi, ngươi cho rằng có thể so với ta thân phận cáo quý sao?”
Nữ nhân vô tri cũng không phải là không có hạnh phúc,
“Tuy không biết ngươi hôm nay đến tìm ta là vì việc gì nhưng ta hiện tại coi như không biết người đến, chúng ta cũng coi như là có tình bạn, ta sẽ tha cho ngươi, ngươi hãy giải quyết cho tốt, đừng đến tìm ta gây phiền toái nữa.” Nói xong nàng bóng dáng nhanh chóng lui tới trước mặt Tống Uyển.
Thấy nàng tới gần Tống Uyển bị dọa sợ theo bản năng lùi ra sau, môi đau đớn khiến nàng khó có thể nhẫn nại, không cần nghĩ cũng biết bộ dáng hiện tại cũng rất dọa người, nàng ta chỉ ông trời vạn lần đừng có ai tiến vào.
“Không muốn miệng của ngươi nữa hả? Tùy ngươi phía sau lui đi, ngươi liền có thể tự mình ly khai, nhưng sau này đợi mà nhìn môi mình thối rữa, nghĩ đến tiền của ngươi cũng không thiếu, trang điểm dung nhan gì đó cũng không thành vấn đề.”
Nghe xong lời nàng nói, Tống Uyển cảm thấy toàn thân không khỏi một trận run run, lo lắng sợ hãi cũng hội đâu biến mất, vội vươn tay ra hướng nàng cầu in “Vậy...vậy nhanh lên giải dược...”
Bạch Tiểu Hoa mím môi, khẽ cười, trong mắt lóe lên tia châm biếm.
Phất tay, một lọ thuốc bạch sắc nồng nặm mùi thơm tản ra rơi vào trong tay của Tống Uyển. Tống Uyển cũng hiểu tính cách của Bạch Tiểu Hoa, hẳn không lần thứ hai hại mình vội vàng bỏ thuốc bột lên môi mình rồi xoa lên.
Rất nhanh một phút đồng hồ sâu, môi dùng một tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được mau chóng tiêu sưng, cuối cùng hoàn hảo trở lại bộ dạng ban đầu, giống như tất cả chỉ là nằm mơ.
Tống Uyển thở phào nhẹ nhõm, sống qua kiếp nạn này cũng thập đẹp qua đi.
Bạch Tiểu Hoa nhếch môi cười nhẹ, tựa hồ không lưu tâm nói “Giải dược này không chỉ có thể giải độc còn có thể thanh hỏa, có công dụng bảo dưỡng a, nói… phân trân này cũng đúng là thứ tốt, không chỉ không cần tốn tiền có được, còn có thể bán giá tốt, quả nhiên… thứ tốt luôn luôn bị nhân lọai xem nhẹ.”
Tống Uyển bị nàng nói làm cho sửng sốt, ngơ ngác nhìn bình bạch ngọc trong tay, hỏi “Ngươi, ngươi nói phân, phân là ý gì?” không hiểu sao, trong lòng bất an càng ngày càng nhiều, cảm giác ghê tởm từng đợt đánh úp lại.
Bạch Tiểu Hoa đáp lại “Thuốc bột trên môi ngươi a, bên trong chủ yếu là phân trâu, ngươi không biết sao? Ai nha… ngươi sắc mặt như thế nào lại khó coi đến vậy, muốn hay không ta cấp ngươi một phần thuốc nữa.( Ari: Chị Hoa cũng ác quá nha, cơ mà em thích >.<)
Tống Uyển ôm một bên cột đá liền ngã xuống, ngồi chồm hổm trên mặt đất nôn khang không ngừng, dạ dày đều nhanh bị nàng ta cho thổ ra, từng cỗ nước chua bốc lên, sắc mặt tái nhợt so với quỷ còn khủng bố hơn.
Bạch Tiểu Hoa một bộ dáng xem náo nhiệt, một lần nữa ngồi lên ghế chủ, cầm lấy một cây quạt, nhàn nhã tự tại đung đưa.
Tống Uyển vốn bị dọa sau đó lại bị cơn ghê tởm ập đến, thế là lăn quay nằm ra đất, hai chân như nhũn ra, sắp nhất.
Nàng cự nhiên lấy phân trâu xoa lên miệng!
Này so với giết nàng còn độc ác hơn.
“Ngươi… ngươi cố ý!” Nhìn vẻ mặt thích ý, ý cười đầy mặt Bạch Tiểu Hoa, Tống Uyển toàn thân bốc khói run run, ngón tay chỉ vào nàng run cầm cập.
Bạch Tiểu Hoa thản nhiên nói “Ngươi người này như thế nào lại không biết thưởng thức? Nghĩ phân trâu muốn là có thể chế được sao? Giải dược kia rõ ràng tản ra mùi hương thơm ngát của dược hương! Không có văn hóa thật đúng là đáng sợ!”
Tống Uyển tâm tình muốn bộc phát bị nàng lăn qua lăn lại không biết tiết vào đâu.
Đây là năm đó một Bạch Tiểu Hoa khúm núm, tự tin nhát gan sao?
Nhìn nàng hiện tai, mái tóc quăn gợi cảm chọc người tùy ý quấn sau ót, mấy sợi tóc nhỏ buông rơi tự nhiên gần lỗ tai, tăng thêm vài phần quyến rũ. Làn da mềm mại như nước trắng nõn nà, thân thể nhỏ xinh mảnh mai tùy ý chọn một kiện bạch sắc váy áo, che đi đôi chân trần trắng nõn.
Toàn thân không chút dư thừa cũng không thiếu thốn.
Nhưng ở kia khí quyến rũ gợi cảm lại là một khuôn mặt lạnh tanh thanh lịch, nụ cười nhợt nhạt trên môi, chiếc ghế chủ được lót bằng da bạch hổ cũng hỗ trợ cho nàng càng tỏa sáng, tăng thêm vài phần chọc người ghen tị.
Gợi cảm cùng hồn nhiên, lại cùng tồn tại trên người nàng, mâu thuẫn dường như là phù hợp, vừa như là trời sinh.
Tống Uyển lần đầu tiên nhìn rõ nhan sắc tình địch cùa mình.
Bộ dáng mập mạp xấu xí dần dần tiêu thất trong đầu nàng, sau cùng hình ảnh bỗng ngừng lại ở thời khắc này.
Nguyên lai không biết từ lúc nào, nữ nhân kia đã thay đồi da thịt, dã trùng sinh rồi.
Tống Uyển từ mặt đất bò lên, gắt gao nhìn nàng chầm chầm.
Bạch Tiểu Hoa cười nhạt “Xem ra ngươi đã thanh tỉnh, nếu thanh tỉnh, không bằng... liền nói cho ta biết ý đồ ngươi đến lần này đi.”
Tống Uyển nhìn nụ cười của nàng, dị thường chói mắt, thái độ trêu chọc cùng hèn mọn cũng tiêu thất, thay thế nhưng lại là oán hận cùng ghen tị, nàng ta không cam lòng nói “Vốn ta cũng không muốn tới nói cho người biết, nhưng vì Hàn ta tất phải tới một chuyến. Bạch Tiểu Hoa...ngươi...” nàng cắn môi, tựa hồ hạ quyết tâm, tiếp tục nói “Ngươi đi xem hắn đi, nếu không hắn lại tự mình ngược chết mất.”
Tiêu Lạc Hàn?
Bạch Tiểu Hoa nhíu mày, lườm nàng ta, môi khẽ mở “ có quan hệ tới ta sao? Không đi.”
Tống Uyển nghe được đáp án của nàng, lạnh lùng nói, “Bạch Tiểu Hoa, không nể mặt tăng thì cũng nể mặt phật, năm đó tuy hắn lừa gạt ngươi nhưng chính ngươi cũng rõ ràng không đúng? Đoạn thời gian hắn cùng với ngươi chẳng lẽ không đủ ôn nhu sao? Có lẽ lúc đầu hắn tiếp cận ngươi chỉ vì có mục đích, nhưng về sau… Thôi, chuyện trước kia của các ngươi ta cũng không tiện nói ra, ta cũng không ý định nói ra, ta Tống Uyển đã không quan tâm đến tự tôn mà đến cầu tình ngươi, bản thân ngươi tự đi mà cân nhắc đi!”
Bạch Tiểu Hoa lông mi rũ xuống, thấy không rõ cảm xúc trong mắt nàng.
“Ngươi nói xong chưa?”
Tống Uyển híp lại con ngươi, lửa giận trong lòng khó có kìm nén, nàng chỉ vào Bạch Tiểu Hoa “Năm đó khi Tiêu Lục Hàn biết mình yêu ngươi, năm đó cũng vài lần muốn cầu xin tha thứ, còn ngươi, Bạch Tiểu Hoa ngươi xinh đẹp quyến rũ, bên cạnh nam nhân lại nhiều, thậm chí toàn là cực phẩm! Ngươi đắc ý, ngươi thõa mãn, ngươi vốn dĩ không cho hắn cơ hội giải thích, ngươi như thế nào lại có thể nhẫn tâm với hắn như thế , vì ngươi hắn đã muốn chết…
“Cho dù ngươi không tha thứ cho hắn thì ít nhất ngươi hãy nói với hắn, nói rằng đừng đợi ngươi nữa, không cần ngu dại tin tưởng có một ngày ngươi hội tha thứ cho hắn.
“Hắn đã khóa mình trong phòng nửa tháng, chưa ăn một miếng nào cũng không không uống nước, không cho bất luận kẻ nào đi vào, liền chính mình một người ngốc, hiện tại cũng không biết sống hay chết.”
“Ngươi đang nói đùa sao? Người bình thường có thể không ăn không uống nửa tháng trời sao? Tống Uyển, lời nói dối của ngươi cũng không có nửa điểm giống chút nào.” Bạch Tiểu Hoa con ngươi lạnh lùng, liền muốn mở miệng đuổi khách.
Tống Uyễn lại mở miệng nói “Lấy sự thông minh của ngươi thông chẳng lẽ không đoán ra nguyên nhân sao? Tiêu Lạc Hàn không phải người bình thường, hắn chính là một tu luyện giả, còn thân thế của hắn ta cũng không tiện nói nhiều, ngươi mà muốn biết thì tự mình đi hỏi đí!”
Bày giấy bút ra rồi viết xuống địa chỉ, ném lên người Bạch Tiểu Hoa “Đây là địa chỉ hiện tại của hắn, người có đi hay không ta cũng không miễn cưỡng ngươi, chính mình… nhìn mà làm đi!”
Dứt lời, xoay người liền rời đi.
Tờ giấy kia khẽ phiêu phiêu rơi trên đất, mi mắt Bạch Tiểu Hoa khẽ buông xuống, nhàn nhạt nhìn nói.
Bỗng một bàn tay thon dài sạch sẽ nhặt tờ giấy lên.
Bạch Tiểu Hoa nâng mắt, sắc mặt bình tĩnh, trong mắt hiện ra một tia lưu quang, nhướng mày cười yếu ớt “tiểu Xuân…”