Một Cục Cưng Và Bốn BaBa

Chương 23: Q.2 - Chương 23: Tần Ngôn bất hạnh




Edit: Diễm

Beta: mèo lười 2k

Không khí không hề tầm thường tí nào!

Bạch Tiểu Hoa nhạy cảm phát hiện trong không khí sản sinh ra khí tức mỏng manh, nhàn nhạt, như có như không, nhưng vẫn không thể thoát khỏi cảm giác của cô.

Làm bộ như không có việc gì đem áo khoác phủ thêm, Diệp Đan Phượng vẫn theo sát nãy giờ không hề phát hiện ra, vẫn vẻ mặt cười mỉm đơn độc như cũ, kéo tay Tiểu Hoa, “Đói bụng quá à, chúng ta đi ăn thịt nướng đi.”

Bạch Tiểu Hoa gật đầu, giống như bộ dáng lúc bình thường, “Okie!”

Rũ mắt, liếc nhìn đống cỏ dại ở xa xa.

Có một đạo ánh sáng chợt lóe, cực nhanh, không ai phát hiện ra Tần Ngôn.

Hai cô vẫn nắm tay vô tư mà đi tiếp, mà Tần Ngôn sau lưng các cô lặng lẽ đi theo.

Không phải nói người phụ nữ này rất có năng lực sao? Cho dù có là người thừa kế Tuyết Cốc đi chăng nữa? Thì trong mắt Tần Ngôn hắn, chẳng qua chỉ là ả đàn bà không não thôi.

Một đường theo dõi, chỉ vì để thăm dò người phụ nữ này.

Bởi vì Tần Ngôn không để lộ sát khí, nên Bạch Tiểu Hoa cũng chưa lập tức lật tẩy hắn, nếu hắn muốn đi theo, thì cho hắn đi thoải mái, vừa lúc xem hắn có mục đích gì.

Chỉ trong nháy mắt của Tần Ngôn, người phụ nữ kia đã rời đi, chỉ còn lại một mình Bạch Tiểu Hoa.

Nhếch môi cười lạnh, kẻ vướng tay đã biến mất, bây giờ hắn có thể thoải mái bắt Bạch Tiểu Hoa, sau đó chứng minh cho Tần gia xem, cho dù bất hòa với Tuyết Cốc cũng không sao, chỉ cần có Tần Ngôn hắn ở đây, nhất định sẽ bảo vệ Tần gia phồn vinh.

Nháy mắt, thực lực Thiên Giai sơ kì mang theo khí thế chẻ tre phóng lên trời

Thân hình di chuyển nhanh đến nỗi mắt thường không thể nhìn thấy, quỷ dị tới gần Bạch Tiểu Hoa.

Bất quá chỉ trong chốc lát, Bạch Tiểu Hoa chưa từng phát hiện được hắn đã bị hắn áp sát.

“Thiên La Địa Võng!”

Theo tiếng quát chói tai của Tần Ngôn, hai tay của hắn xảy ra biến hóa khiến người ta hoa cả mắt, giống như tượng phật ngàn tay, biến ảo ra vô số cánh tay, đem thân thể Bạch Tiểu Hoa bao vây chặt chẽ vào bên trong đó.

Bạch Tiểu Hoa quay đầu, chống lại một đôi con ngươi lợi hại như chim ưng.

Hóa ra là Thiên Giai!

Rõ ràng tuổi cũng chỉ xấp xỉ mình, thế mà lại là cao thủ Thiên Giai. Bản thân mình có thể đạt tới Thiên Giai, là vì chiếm được truyền thừa của Tuyết Cốc, hấp thu toàn bộ chân khí của mẹ lưu lại. Như vậy xem ra, người đàn ông trẻ tuổi này nhất định là thành viên của Thế gia, và còn địa vị không thấp, nếu không cũng sẽ không thể có tu vi nghịch thiên như vậy.

Hai mươi mấy tuổi đã là cao thủ Thiên Giai, từ nhỏ đến lớn, chắc không biết đã xài hết bao nhiêu đồ quý giá.

Tần Ngôn cao ngạo nhìn người không thể thoát thân trong tay mình, khóe miệng gợi lên nụ cười khinh thường

“Người thừa kế Tuyết Cốc, cũng bất quá chỉ như vậy mà thôi.”

Bạch Tiểu Hoa nhẹ cười, con ngươi trong trẻo tràn đầy vẻ khinh thường, cùng trào phúng nói, “Những lời này phát ra từ trong miệng một người đàn ông đánh lén đàn bà, ngứa cả tai.”

Tần Ngôn nghe lời nói của cô, con ngươi nguy hiểm nheo lại, liếc cô một cái, lạnh lùng nói, “Thực lực không có, lá gan trái lại rất lớn.”

Bạch Tiểu Hoa nhíu mày, thản nhiên nói, “Đây là tự nhiên, đầu năm nay ý… gan nhỏ chết đói, gan lớn chết no, nếu muốn ở này loạn thế trung lập túc*, sợ chết đúng là không thể thực hiện được.” (D: *tạm ghi câu đó là, nếu muốn đứng ở đây tung hoành, đương nhiên sẽ không sợ chết)

Tần Ngôn sau khi nghe xong, có chút ngoài ý muốn nhìn cô một cái.

“Nhìn như vậy mà mồm mép cũng nhanh đấy.”

“Nếu như đây là lời khen, tôi sẽ chân thành cảm ơn từ tận đáy lòng.” Bạch Tiểu Hoa nói.

Tần Ngôn nhìn cô bình tĩnh tự nhiên, không có tí ti sợ hãi, trong lòng không khỏi rung lên hồi chuông cảnh báo.

Nói gì thì nói, một phụ nữ bị một người đàn ông xa lạ bắt cóc, nếu đã không sợ, lại còn nói năng lưu loát, chỉ có hai khả năng. Một là cô ta có vấn đề về thần kinh, hiển nhiên Bạch Tiểu Hoa không ở trong phạm vi này, như thế thứ hai là, cô ta nắm chắc mười phần, có tự tin tuyệt đối là mình có thể thoát thân an toàn.

“Nổ não rồi sao anh đẹp trai?” Bạch Tiểu Hoa cười nhẹ. Tần Ngôn không kịp phản ứng, muốn hất cô gái trong lòng ra nhưng chỉ có thể đem chân khí trong cơ thể điều động sẵn sàng, hung hăng phòng thủ áp lực bất thình lình.

“Cao thủ Thiên Giai?” Không thể tin mà nhìn vẻ mặt tươi cười sáng lạn như hoa đào, Tần Ngôn kinh hô, “Cảnh giới sơ kì đại viên mãn!” Chỉ kém nửa bước là có thể đi vào Thiên Giai trung kì? Thật sự xuất hiện ở một cô gái nhu nhược mảnh mai, không hề có lực sát thương?

Bạch Tiểu Hoa cười vui vẻ, sóng mắt lưu chuyển, giảo hoạt nói, “Bingo! Tuy là đáp đúng, cơ mà chụy đây không có kẹo thưởng cho cưng đâu nha!” Dứt lời, hai mắt hiện lên một tia sắc bén, “Tuy không có kẹo ăn, nhưng phương pháp dạy dỗ còn nhiều mà, cưng muốn ăn roi của chụy? Hay là muốn chụy vụt cưng vài roi?”

Tần Ngôn gầm thét, “Không phải là như nhau cả à?”

Cái ả độc ác này! Quả nhiên, phụ nữ là sinh vật không thể tin tưởng.

“Nếu cưng không thích, thì chụy đây vẫn còn kích thích khác đây.” Lùi mạnh ra xa, nửa quì xuống, vung tay lên, bột phấn không biết tên bay ra.

Tần Ngôn thấy thế, lập tức bịt miệng mũi lại.

“Phản ứng tốt đấy.” Bạch Tiểu Hoa tán thưởng nói.

Tần Ngôn hung hăng trừng mắt nhìn cô, ả âm hiểm này!

“Bất quá đáng tiếc, cho dù không hít phải, nhưng chỉ cần thân thể dính phải, cũng đủ để lấy của cưng nửa cái mạng rồi.”

Bạch Tiểu Hoa nói, thành công làm Tần Ngôn mở miệng, “Cái gì? Cái ả đàn bá giả dối âm hiểm này!” Nháy mắt, phấn độc ngay lập tức bị hắn hít vào. (D: ngu vờ lờ luôn =]] )

Bạch Tiểu Hoa tâm tình rất tốt, cười đến nỗi không thấy mắt đâu, không tức giận nữa, quất thẳng vào bả vai hắn, “Ngu! Đúng là ngu! Nói vậy cũng tin – – “

Tần Ngôn chỉ cảm thấy thân thể mềm nhũn, hai mắt tối đen, sắp sửa hôn mê bất tỉnh.

Hốc mắt đỏ ngầu, gân xanh trên trán run lên, biểu hiện cực độ phẫn nộ và bạo phát.

“Chết tiệt… Dám đùa giỡn ta!”

Bạch Tiểu Hoa hừ lạnh, “Binh Bất Yếm Trá! Chính mình ngu dốt, không trách được người khác.”

“Ngươi hạ độc gì vậy?” Tần Ngôn nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đem Bạch Tiểu Hoa nuốt vào trong bụng.

Bạch Tiểu Hoa xoay người, chẳng muốn tại liếc hắn một cái, thản nhiên nói, “Ngươi không nhất định phải biết.”

Thân là đại thiếu gia Tần gia thân phận tôn quý, Tần Ngôn chưa khi nào bị đối đãi như vậy, gương mặt đẹp trai đỏ lên, răng cắn môi muốn bật máu, thân thể một chút khí lực cũng không có, nhưng lại có một loại đau đớn kéo dài, càng ngày càng nóng cháy.

Quả nhiên, cấp bậc càng cao, chênh lệch khoảng cách giữa hai người càng khó có thể vượt qua, giống như vượt qua sông sâu.

Đầu của Thiên giai sơ kì, và Thiên giai sơ kì Đại viên mãn, hai người đều cùng là Thiên giai, cùng một cấp bậc, nhưng thực lực quả thật cách biệt một trời một vực.

Trách không được hắn không thể đoán được thực lực của cô, chỉ vì cô vẫn chưa thực sự hành động.

Như vậy, trước kia lúc mình nhìn lén cô ta tắm, cô ta cũng biết?

Mặt đỏ lựng lên, như muốn nhỏ máu.

Cái ả vô sỉ này!

“Đây là cao thủ Thiên giai sao?” Diệp Đan Phượng không biết ở đâu xông ra, lắc mình một cái, đi tới bên người Tần Ngôn, dùng mũi chân trái đá đá, phải giẫm giẫm, khinh thường phỉ nhổ, “Xì! Cũng thường thôi, bị chế trụ trong một chiêu, thật sự nam nhân vô dụng.”

Nguyên do trong đó, Bạch Tiểu Hoa biết rõ.

Lần này thắng vì đối phương không phòng bị.

Tuy nhiên mặc kệ quá trình như thế nào, kết quả tóm lại là bên mình thắng lợi, vẫn là như vậy, mặc kệ như thế nào, đối phương cũng là cao thủ Thiên giai, để bắt được nhất định tốn không ít công phu, huống chi bên cạnh còn có Diệp Đan Phượng.

Nhưng mà, Bạch Tiểu Hoa không giải thích, cấp bậc hiện tại của Diệp Đan Phượng, giải thích cũng uổng công

Bạch Tiểu Hoa không nói, nhưng không có nghĩa là Tần Ngôn cũng trầm mặc.

Vốn bị một người phụ nữ xem thường, thoải mái chế phục cũng đã cực kỳ mất mặt, nhưng mà cô ả không biết từ đâu xuất hiện này, cư nhiên dám đá hắn, còn nói hắn vô dụng, quả thực đủ để hắn nổi trận lôi đình, chỉ kém chưa phun máu ra thôi.

Nhìn ra ý nghĩ của hắn, Bạch Tiểu Hoa cười nhẹ, lành lạnh nói, “Đừng quá kích động, tốt nhất là anh nên để cho máu lưu thông từ từ, bằng không thì xin chào tạm biệt!”

Tần Ngôn không phải không biết ý của cô, hắn cảm thấy cảm giác đau đớn chua xót ngứa càng ngày càng mãnh liệt, đau đớn thì không sao, nam nhân nào mà không chịu được chứ, nhưng loại toàn tâm chua xót ngứa ngáy này, giống như từ trong bụng phát ra, lan tỏa, muốn bắt cũng không biết nên giơ tay ở đâu, cào cấu cũng không có nửa điểm tác dụng, chỉ biết càng gãi càng ngứa, làm hắn thiếu chút mất mạng.

Đáng tiếc, hắn có thống khổ cũng không dẫn tới đồng tình của Bạch Tiểu Hoa, lúc đặc biệt, vì an toàn của mình và đồng bọn, tất nhiên phải giữ nghiêm bất kỳ quy tắc nào, tuyệt đối không để cho địch nhân tận dụng.

“Đan Phượng, dẫn hắn trở về, tôi muốn bắt hắn khai ra.”

Diệp Đan Phượng cười vẻ mặt bỉ ổi, bộ dáng kia cực kỳ giống lừa kẹo của con nít, “Okie, tôi thích nhất là tra tấn bức cung.”

“Cô, cô giám bức cung tôi?” Tần Ngôn hung tợn nhìn Bạch Tiểu Hoa, ánh mắt sắp tóe ra lửa, “Tôi cảnh cáo cô, lập tức đưa thuốc giải đây, nếu không, tôi đảm bảo các người sẽ không bao giờ thấy được mặt trời ngày mai!”

Vừa dứt lời, không khí đột nhiên lạnh xuống, Âm Phong Trận đánh úp lại, thổi tóc gáy dựng lên.

Diệp Đan Phượng toàn thân run run, đồng tình nhìn thoáng qua Tần Ngôn còn không biết tình hình, trong lòng ngầm thở dài nói, anh bạn này, muốn chết cũng không cần phải nhanh như vậy nha, anh yên lặng một chút thì tốt rồi, cần gì phải mở miệng uy hiếp chứ!

Bạch Tiểu Hoa thân thể cứng ngắc giống như cương thi nữ trong phim kinh dị, từ từ quay người lại, mơ hồ có thể nghe được tiếng xương cốt ma sát.

Hai mắt vô thần, không còn trong trẻo cùng giảo hoạt như trước, thay thế nó là bộ dạng âm trầm quỷ khí giống như ma quỷ địa ngục.

Ngay cả Tần Ngôn, cũng thấy bắp thịt toàn thân co rút, lông tơ cũng dựng đứng lên.

Bạch Tiểu Hoa nứt miệng ra cười, lộ ra răng nanh trắng hếu, âm lãnh mở miệng nói: “Ta ghét nhất bị người khác uy hiếp, mà con người của ta có một thói quen đặc biệt không tốt…” Tần Ngôn toàn thân run run, nhìn mụ phù thủy từ từ nhích lại gần mình, sởn gai ốc.

Lần đầu tiên trong đời, ngoại trừ mẹ của mình, Tần Ngôn lại sợ hãi một người phụ nữ như vậy.

Bạch Tiểu Hoa trên mặt hiện lên một ý cười nguy hiểm, lạnh lùng nói, “Bất cứ người nào uy hiếp ta, chuyện gì ta cũng dám làm, bao gồm cả làm phẫu thuật phía dưới cho nó – – “

Tần Ngôn chỉ cảm thấy một trận lạnh lẽo truyền lên từ phía dưới hai chân gắt gao khép lại, hoảng sợ vô cùng nhìn Bạch Tiểu Hoa, một chữ cũng phun không ra nổi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.