Một Cục Cưng Và Bốn BaBa

Chương 47: Q.1 - Chương 47: Xóa bỏ tứ đại gia tộc




“Sở Vân Hiên!” Vương Bá phẫn nộ hét lớn một tiếng. Nhìn tâm phúc của mình bị tra tấn như vậy, hắn dù có ý chí sắt đá, cũng không thể chịu nổi “Cậu đừng khinh người quá đáng!” Vốn nghĩ rằng, đối với Sở Vân Hiên mà nói, những người này không có công lao cũng có khổ lao, cho dù mang theo mục đích, nhưng cũng vì hắn làm không ít chuyện, ai ngờ hắn lại độc ác như vậy.

Sở Vân Hiên lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói “Nể tình tổ tiên tứ gia các người, tôi đã giữ lại mặt mũi, nếu không…. Một tội an bài cơ sở ngầm ở Thiên Long hội này cũng đủ để tứ gia hủy diệt.

“Cậu…” Tằng Khải Phàm cũng tức giận phát run “Đừng cho là chúng tôi sợ cậu, thực lực Sở Vân Hiên cậu chẳng qua chỉ là Huyền giai hậu kỳ, thủ hạ tả hữu hộ pháp của tôi là huyền giai sơ kỳ, nếu thực đánh nhau, chết cũng không biết là ai.”

Bạch Tiểu Hoa hơi hơi nhíu mi. Loại tình huống này không phải tốt, xem ra Tứ gia nhất định có chuẩn bị mà đến. Tứ môn bát đường không có người ở, chỉ có Sở Thiểu Hoa và Sở Bồi Lâm, nếu thật sự đánh nhau, Sở Vân Hiên phải chịu thiệt.

“Sở Vân Hiên, tất cả đều là do cậu bức chúng tôi. Cậu đã muốn chúng tôi chết, vậy cũng đừng mong sống tốt.” Khang Phúc Sinh từ sau khi Sở Vân Hiên nói rõ, cũng đã biết, người này chính là muốn ra oai phủ đầu, giết gà dọa khỉ. Nếu đã xé rách da mặt, chẳng bằng trong này diệt luôn Sở Vân Hiên.

Sở Vân Hiên nhẹ nhàng gõ bàn, ngón tay thon dài giơ lên, từng chút từng chút một…

Diệp Đan Phượng tới giờ vẫn không mở miệng, đột nhiên đỡ Diệp Khánh Phong, hướng Sở Vân Hiên chậm rãi đi tới-

“Diệp gia sẽ rời khỏi, hiện tại Diệp gia sẽ không tham dự, đúng không, ông nội!”

Diệp Khánh Phong gật đầu “Không có Thiên Long hội sẽ không có Diệp gia hiện tại. Lão phu không thể mắc thêm sai lầm nữa, ba vị… xin lỗi, các người tự giải quyết cho tốt đi!”

Nói xong, cũng không quay đầu lại mà đi ra khỏi vị trí, dời bước tới bên Sở Vân Hiên.

Tam gia tức đến phun máu. Thứ cây cỏ ngươi, con mẹ nó làm gì thì làm sớm một chút, có phản chiến thì cũng phải làm từ đầu, bây giờ ngay thời điểm mấu chốt làm phản, quả thật đê tiện.

Ba lão gia tử Vương Tằng Khang mặt mày xanh mét, tựa hồ không tin được bạn già của mình phản bội lại minh. Diệp gia đứng bên phía Sở Vân Hiên, vậy hắn lại thêm một phần thắng. Nguyên bản thế lực coi như ngang nhau, hiệp tại trực tiếp thua, thua thảm hại. Đánh cũng không cần đánh, người ta đã muốn giẫm lên đầu ngươi, ngươi còn giãy dụa làm gì!

“Diệp Khánh Phong, ông còn không bằng một thứ đồ vật, khốn khiếp!” Vương Bá bình thường vốn thô lỗ, giờ phút này không nhịn được chửi ầm lên.

“Vương Huynh, thật có lỗi.” Diệp Khánh Phong tuy giải thích, nhưng trên mặt không có chút áy náy, ngược lại bình thản vô cùng, giống như đứa ngốc nhìn bọn hắn.

Diệp Khánh Phong nghĩ rất đơn giản, Diệp gia không thể ngã xuống. Trên dưới Diệp gia có mấy trăm miệng ăn, không thể bởi vì sai lầm của mình mà toàn bộ bị hủy diệt. Nếu không bảo ông làm thế nào đối mặt với liệt tổ liệt tông Diệp gia? Đối với ông mà nói, lợi ích gia tộc, sự phát triển của gia tộc, sự sinh tồn của gia tộc so với cái gì cũng quan trọng hơn.

“Ông đây giết mày!” Ông ta không nói thật có lỗi thì tốt, vừa nói xong, Vương Bá khí huyết lại dâng trào, mất đi lý trí, quát to một tiếng, tay hướng sau gáy Diệp Khánh Phong đánh một cái.

Chơi như thế rất tốt, còn chưa bắt đầu, đã lục đục nội bộ.

Thấy nguy hiểm đã giải trừ, Bạch Tiểu Hoa không còn lo lắng, nhẹ nhàng thở ra. Cô lại vì sự lo lắng của mình mà bực bội, Sở Vân Hiên là tự mình rước lấy phiền phức, ngươi lo lắng làm gì, ngu dốt mà!

Xoay đầu, vừa lúc nhìn thấy Diệp Đan Phượng, nhưng người kia hình như cũng không nghĩ muốn nhìn Bạch Tiểu HOa, nên chỉ hơi sửng sốt một chút, rồi lại phớt lờ.

Bạch Tiểu Hoa tuy rằng khó hiểu, nhưng đột nhiên cảm thấy, Diệp Đan Phượng này không phải hoàn toàn hư hỏng, so với những kẻ âm hiểm giả dối, thích hạ độc thủ, cô ta coi như quang minh lỗi lạc, ít nhất dám yêu dám hận, nâng lên được thì hạ xuống được.

Vương Bá đánh qua xong, Diệp Khánh Phong sớm có chuẩn bị liền thoải mái tránh được.

Sở Vân Hiên như trước ôm Bạch Tiểu Hoa vào ngực, tay phải chỉ tùy ý vẫy một chút, áp lực khủng bố đầy trời, khiến tất cả mọi người trong phòng bị bao bọc bởi sự sợ hãi.

Vương Bá chỉ cảm thấy cả người vô lực, mồ hôi lạnh rơi xuống, thân thể không khống chế được lui về phía sau mấy bước, hai chân tự nhiên quỳ xuống. Cho dù ông cứng rắn chống đỡ tới hai mắt đỏ máu, vẫn không có biện pháp chống lại áp lực này.

Ngẩng đầu, môi run rẩy, trong mắt là sự khó tin, run run nói “ Là…. Địa… giai…”

Khang Phúc Sung và Tằng Khải Phạ m cũng giống nhau quỳ một gối xuống, giống như gặp quỷ, lầm bầm nói “Làm sao có thể, tại sao chứ, một cao thủ địa giai hai mươi sáu tuổi…”

Thế giới thường, bởi vì linh khí rất thấp, cấp bậc cao nhất của Tu Luyện giả cũng chỉ là Huyền giai, căn bản không thể đột phá lên Địa giai.

Nhưng hôm nay, trước mặt họ thật sự xuất hiện cao thủ địa giai.

Sở Vân Hiên mặt không chút thay đổi, ôm Bạch Tiểu Hoa thật chặt, sau đó thu áp lực về, thản nhiên nói “Cho dù Diệp gia không chạy qua đây, Sở Vân Hiên tôi cũng không đem các người để vào mắt, hiểu không?”

Tình thế hoàn toàn nghiêng về một bêm, bọn họ là tự đưa mình lên thớt!

Trách không được hắn không kiêng nể gì, trách không được hắn có thể dự tính trước, địa giai cao thủ tiện tay cũng có thể giết chết họ. Buồn cười là bọn họ lại không thấy được hố bẫy, ngu ngốc bước vào.

“Nể tình mặt mũi lão tổ các người, tôi sẽ tha chết, nhưng để tránh tai họa, tam đại thế gia từ nay xoá tên, hơn nữa phải rời khỏi thành phố A, vĩnh viễn không được quay lại.”

Vương Lam Nhân vẻ mặt bi thương nhìn tất cả mọi chuyện vừa phát sinh, không tin được đây là sự thật. Cô rõ ràng sẽ gả cho Sở Vân Hiên, vì sao cuối cùng lại thành như vậy.

“Anh Vân Hiên, anh đừng đuổi chúng em đi, Nhân Nhân thật sự thích anh. Anh để Nhân Nhân ở lại đi, xin anh, xin anh đừng đuổi Vương gia đi, Anh Vân Hiên…”

Rốt cuộc vẫn chỉ là một cô bé không hiểu sự đời, không thấy rõ bản chất, nghĩ rằng tình yêu có thể gánh vác tất cả.

Bạch Tiểu Hoa nổi lên đồng tình, rõ ràng cô bé còn chưa tới hai mươi tuổi…

Sở Vân Hiên cũng không thèm nhìn cô ta, lạnh lùng nói “Đã nói tới nước này, các người tự giải quyết cho tốt, tôi không muốn nhìn thấy các người nữa.” Giờ phút này, hắn rốt cuộc cảm nhậ nđược mùi vị bị phản bội.

Lúc nhỏ, những người này đem mình thương như cháu ruột. Hắn vô cùng khát khao thân tình, cho nên vô cùng tin tưởng họ. Không phải do hắn ý chí sắt đá, lòng dạ ác độc, mà sự thật như thế, bức bách hắn học được cách sinh tồn trong thế giới này.

Bọn họ vì gia tộc có thể không từ thủ đoạn, Sở Vân Hiên hắn không lẽ không làm được?

Nhớ tới chuyện năm năm trước mình đối với Tiểu Hoa, trong lòng hắn tràn ngập áy náy, không khỏi nhìn cô thật nhanh.

Hoàn hảo, hắn còn có cô, cho nên khoogn đến mức bị lạc phương hướng.

“Từ hôm nay trở đi, tứ đại gia tộc không hề tồn tại. Diệp gia tách riêng, tam gia còn lại đuổi khỏi thành phố A. Ban mật lệnh xuống, người của Thiên Long Hội, ai nhìn thấy họ ở thành phố A, bắn bỏ!”

Tứ đại thế gia trăm năm nay đi theo Thiên Long Hội, phồn vinh hưng thịnh, rốt cuộc sụp đổ.

“Ngày mai nếu còn chưa rời đi, tôi thấy một giết một.”

Sở Vân Hiên sở dĩ tuyệt tình như vậy, cũng là bởi hắn chán ghét những thứ quy củ tổ huấn này. Chuyện yêu đương, hắn cũng không muốn con cái mình tương lai cũng bị hạn chế hôn nhân. Những chuyện các thế hệ trước không dám làm, hắn sẽ làm thật tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.