Một Cuộc Điện Thoại Lừa Gạt

Chương 17: Chương 17




CHƯƠNG 17,

Hai cái đùi của Hoàng Siêu rất rắn chắc, dù là bắp đùi hay cẳng chân, so với bắp đùi và cẳng chân của cha Uông Dương mà bình thường hắn vẫn xoa nắn còn rắn chắc hơn gấp bội, cảm giác nặn cũng khá tốt, rất có tính co dãn.

Không hổ là là người làm cảnh sát, mặc vào quần áo bình thường thì nhìn không ra, tùy tiện sờ một cái cư nhiên còn rất có cảm giác bắp thịt, có điều nếu như không chắc khỏe, hôm đó cũng không có khả năng cứu hắn từ đám cháy ra, Uông Dương bất giác nghĩ loạn.

Phạm vi liên tưởng rất rộng, không lập tức nghĩ tới hai bắp chân trần dưới chiếc quần thoạt nhìn sẽ là quang cảnh ra sao, da thịt trên đùi lại là xúc cảm thế nào, nếu như thực sự sờ lên, Hoàng Siêu nửa mê nửa tỉnh lại sẽ có phản ứng thế nào đây.

Uông Dương bên thì huyễn tưởng điều không thực tế như vậy, bên thì vẫn bất giác xoa xoa nắn nắn, không chịu ảnh hưởng của suy nghĩ hắn, cứ hướng dần xuống phần không nên chạm.

“Anh Siêu?” Hắn thử kêu một tiếng, xem Hoàng Siêu có còn tỉnh hay không, sau khi xác định không thấy y trả lời xong, tay hắn lớn mật mà mò tới bên hông Hoàng Siêu, Uông Dương dự định cởi cái quần ngủ đáng ghét kia ra.

Giống như là đã bị thứ gì đó đầu độc, Uông Dương hoàn toàn không khống chế được hành vi của bản thân, hắn vì thế mà tim đập cấp tốc, miệng khô lưỡi khô, tâm tình chờ mong chiếm toàn bộ tư duy, tất cả những quy tắc điều luật được giáo dục chính thống trước đây đều không cản được ý nghĩ tà ác lúc này.

Đang cẩn thận từng li từng ti một nhấc cái thắt lưng lên, lúc thấy cái cạp quần con đen của Hoàng Siêu, Uông Dương thoáng ghồ lên.

Kinh hoảng với cảm giác khác lạ của mình, Uông Dương chạy trối chết nhảy xuống giường, cấp tốc chạy ào vào WC rửa mặt trở lại đường ngay lẽ thẳng.

Hắn khẳng định hắn bất thường chỗ nào đó rồi! Uông Dương liều mạng phát lên mặt mình, khiến cử chỉ điên rồ của hắn hoàn toàn tỉnh táo lại.

Mày tỉnh tỉnh! Uông Dương nói với bản thân, anh Siêu là đàn ông! Dù cơ khát thế nào cũng không thể thấy quần con của đàn ông đã muốn lột thế chứ!

Dùng những lời này thôi miên chính mình, Uông Dương cuối cùng cũng thoát khỏi trạng thái khác lạ, hắn không dám vào phòng ngủ của Uông Dương nữa, thế là hắn đi tới bên sô pha, lấy PSP ra xem đĩa, may là hắn đã sớm kiếm không ít phim A chuyển vào trong máy trốn trong chăn xem lúc đêm khuya rồi, Uông Dương chọn một bộ phim nữ ưu(1) bình thường hắn thích nhất, hăng hái bừng bừng mở ra xem.

(1)phim có nhân vật nữ ưu tú, trội nhất

Nhưng mà sau khi xem được chừng mười phút thì hắn bi ai phát hiện ra rằng, tuy rằng xem đĩa xác thực khiến hắn hưng phấn, nhưng hắn cảm thấy giọng nữ ưu này còn thua cả Hoàng Siêu.

○○○

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.