Một Đêm Ân Sủng

Chương 42: Chương 42: Bị Phế




"Lăng, ngươi tỉnh rồi!” Cốc Thu rốt cục cũng yên tâm.

Hàn Lăng nhẹ nhàng chuyển thân, chỉ cảm thấy cả người đau nhức, sự việc tối qua trở lại trong óc. Là ai đã cứu mình?

“Lăng, sao ngươi nửa đêm lại chạy đến Vân Tiêu đảo? Ta biết ngươi thông thạo thủy tính, nhưng cũng không nên đi lúc đêm khuya như vậy. Nếu Hoàng thượng không xuất hiện kịp thời, chỉ sợ ngươi đã…” Cốc Thu lòng vẫn còn sợ hãi. Sáng nay nàng đến Cúc Lăng cung như thường lệ đã thấy Hàn Lăng nằm hôn mê bất tỉnh trên giường, nhờ Vi Phong giải thích nàng mới biết chuyện tối qua.

“Là hắn cứu ta? Tại sao hắn lại đến đó?” Nhắc tới Vi phong, Hàn Lăng lại thấy tức giận.

“Ta cũng không biết!” Cốc Thu đột nhiên nắm tay nàng, nước mắt ràn rụa, “Lăng, ngươi làm ta sợ muốn chết. Ta biết, việc Nhị Cẩu và tiểu hoàng tử chết tạo thành đả kích rất lớn cho ngươi. Nhưng ngươi còn có ta, còn có muội muội tốt này. Chúng ta cần vĩnh viễn ở bên nhau. Nếu ngươi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì ta biết làm sao? Chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm bỏ ta lại một mình ở chốn hoàng cung hiểm ác này, chịu người khác khinh rẻ, ngược đãi?”

Đúng vậy! Lúc đó bản thân chỉ nghĩ làm sao để giải thoát mà không lo lắng xem nếu bản thân xảy ra chuyện không may thì Cốc Thu sẽ thế nào! Trong lòng Hàn Lăng bỗng dưng thấy áy náy, hối hận, nàng nắm lấy bàn tay Cốc Thu, nói: “Cốc Thu, ta xin lỗi! Để ngươi sợ hãi, lo lắng là lỗi của ta.”

“Vậy ngươi hãy đồng ý với ta, sau này đừng làm những chuyện ngốc nghếch như vậy nữa, được không?”

Nhìn khuôn mặt đầy chờ mong cùng ưu thương trước mắt, Hàn Lăng gật đầu: “Được!”

Cốc Thu giống như được tiêm một mũi thuốc an thần, bao nhiêu lo lắng bất an đều được dẹp xuống, nhìn Hàn Lăng không chớp mắt, muốn nói lại thôi.

“Sao thế? Còn có chuyện gì không?”

Cốc Thu trầm ngâm một lúc mới nói: “Kỳ thật… những ngày vừa qua Vương đại nhân cũng rất lo lắng cho ngươi. Hắn rất muốn đến xem tình hình của ngươi, nhưng lại sợ gây thêm phiền phức cho ngươi nên chỉ có thể nhờ Cẩm Hoành lặng lẽ đi tìm hiểu.

Cảnh Thương! Đã bao lâu rồi không gặp? Từ sau khi chia tay ở Vân Tiêu đảo thì cũng chưa gặp lại hắn. Cũng tốt, nếu không thể có kết quả, sao không dứt khoát cắt đứt! “Vậy sao? Hắn cố ý làm vậy sao?” Hàn Lăng khóe miệng khẽ nhếch, nhàn nhạt nói.

Cốc Thu âm thầm quan sát đánh giá nàng, lòng đầy nghi hoặc không giải thích được nhưng cũng không lên tiếng nữa.

Cứ như vậy, hai người lâm vào trầm tư, mãi đến khi cung nô đi vào nhắc nhở dùng bữa các nàng mới trở lại bình thường.

Cũng từ lúc đó, Vi Phong rất “hiểu chuyện”, không đến Cúc Lăng các nữa. Cốc Thu đến ở cùng Hàn Lăng. Hai người ăn cơm cùng nhau, nói chuyện phiếm với nhau, cùng nhau chơi đùa, ban đêm ngủ chung một giường, lại phảng phất trở lại khoảng thời gian ở Lương gia thôn.

o(∩_∩)o o(∩_∩)o một đêm ân sủng o(∩_∩)oo(∩_∩)

Trải qua mấy ngày tĩnh dưỡng, lại có Cốc Thu làm bạn, bao nhiêu xúc động, bi phẫn, đau thương trong Hàn Lăng dần vơi, cơ thể bình phục rất nhiều.

Cốc Thu hôm nay có việc phải về Thu Di các, Hàn Lăng một mình ở trong phòng cảm giác nặng nề liền quyết định ra ngoài một chút, vô tình lại tới Vân Tiêu đảo. Ở hoàng cung, tựa hồ trừ nơi này ra, nàng không biết đi đâu nữa.

Dựa lưng vào thân cây, Hàn Lăng nhắm hai mắt, ngửa mặt đón làn gió thu, hy vọng mượn nó tiêu trừ đi những phiền muộn trong lòng. Đột nhiên nàng cảm thấy có một cỗ khí tức khác đang dần tiến lại, nàng mở mắt nhìn, thoáng chốc sửng sốt

“Lăng Lăng!” con ngươi đen nóng bỏng của Vi Phong tham lam dừng lại trên người nàng. Một thân lam phục khiến cho hắn có vẻ cô độc.

Hàn Lăng tiếp tục “việc riêng”, không muốn đối mặt với hắn.

Đôi bàn tay to rắn chắc chậm rãi đặt lên đôi vai nhỏ bé của nàng. Tiếng nói trầm thấp khàn khàn lại vang lên, “Đã dùng cơm chưa? Nơi này gió lớn như vậy sao không mặc thêm áo?” Thấy Hàn Lăng không phản ứng gì, hắn không khỏi thở dài một tiếng: “Đã mấy ngày qua rồi mà vẫn chưa hết tức giận sao? Tâm tình chưa tốt lên chút nào sao?”

Hừ, nguôi giận? Tâm tình tốt lên? Trừ phi mặt trời mọc đằng Tây! Hàn Lăng nén giận.

“Chỉ là một tên nô tài mà thôi, chẳng lẽ địa vị trẫm trong lòng ngươi còn không bằng?” Ngón tay thon dài của hắn đi tới bên tai nàng, thay nàng vén lên một lọn tóc bị gió thổi tung.

“Nô tài? Nô tài thì không phải là người sao? Nô tài thì có thể tùy tiện xử trí sao? Nô tài phải đón nhận sự đối xử như với kẻ xấu sao? Đối với Hàn Lăng ta mà nói, Nhị Cẩu không phải là một nô tài, hắn là bằng hữu tốt nhất của ta! Còn nữa, hắn không phải hung thủ sát hại Giác nhi!”

Thấy vẻ mặt quan tâm của nàng, Vi Phong không khỏi hờn dỗi một chút, nói: “Hy sinh hắn có thể đổi lấy tính mạng của ngươi, cho dù có trở lại lúc đó, trẫm cũng sẽ làm như vậy!”

“Ngươi…” Hôn quân ghê tởm! Lại còn nói với vẻ rất đạo mạo trang nghiêm, hắn liệu có cảm nhận được nàng rất bi thương? Nếu nhất định phải lấy mạng Nhị Cẩu để đổi lấy mạng mình, nàng dù có chết cũng không muốn đón nhận! Như vậy nàng sẽ không phải thương tâm khổ sở, cũng không phải sống ray rứt.

“Ngoan, nghe trẫm nói, hãy cho qua tất cả đi, được không? Trẫm đã lâu không được chơi đấu địa chủ rồi, về tẩm cung với trẫm, chúng ta cùng nhau đấu địa chủ, có được không?”

“Ngươi cút ngay!” Hàn lăng giận dữ hét lên, dùng sức đẩy hắn ra. Đấu đấu đấu, nàng thực sự muốn đấu chết cái tên đại địa chủ ghê tởm này! Hắn sao có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì như thế! Lăng trì xử tử, đó là hình phạt vô cùng bi thảm và biến thái! Nhớ đến Nhị Cẩu làm lòng Hàn Lăng đau như dao cắt, phảng phất cảm thấy được cảm giác đau đớn của Nhị Cẩu lúc đó.

Vi Phong bị bất ngờ, không kịp phòng bị, bị nàng dùng sức đẩy như vậy thì lui lại sau mấy bước, may mà có công phu thâm hậu nên chỉ lảo đảo vài cái mà không bị ngã.

“Lăng Lăng, rốt cục thì phải làm thế nào ngươi mới bỏ qua cho ta?” Hắn ổn định cước bộ, lại đi tới bên nàng, giơ cánh tay dài chuẩn bị ôm nàng.

“Bỏ ngay bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra!” Không đợi hắn tiến tới, Hàn Lăng liền chán ghét hất tay hắn ra.

Vi Phong chưa từng chịu uất khí lớn như thế, tôn nghiêm nhất thời bị hao tổn, ánh mắt âm u nhìn nàng.

“To gan!” Phía sau bỗng vang lên một thanh âm phẫn nộ, “Hoàng thượng là ngôi cửu ngũ, tôn quý uy nghiêm, há đến phiên ngươi vũ nhục như thế, quả thực tội đáng chết vạn lần!”

Tội đáng chết vạn lần! Ta khinh! Hàn Lăng mắt mở trừng trừng, vô cùng căm tức nhìn người đang tới. Nàng nhớ rõ Lý Ánh Hà, mẫu thân của Vân phi! Ngày đó tại phòng xử án nếu không có nàng công kích cản trở thì Nhị Cẩu cũng không đến mức bị xử tử. Hừ, cáo mượn oai hùm, rắn chuột một ổ!

“Ngươi căn bản cũng chỉ là thừa tướng phu nhân thôi, nói về thân phận, địa vị, ngươi còn phải thỉnh an bổn cung đấy!” Hàn Lăng giận dữ đến mất lý trí, nói chuyện không giữ chừng mực gì nữa.

“Phóng tứ!” Vi Phong rốt cục hét lớn: “Nàng không phải chỉ là thừa tướng phu nhân, nàng là di nương của trẫm, là người trẫm kính như mẹ đẻ! Ngươi còn không mau xin lỗi di nương?”

Xin lỗi? Cái địa phương quỷ quái này, thị phi chẳng phân biệt được, lại đổi trắng thay đen! Xem ra, cảnh sát phải quỳ xuống trước kẻ tiểu nhân!

Thấy Hàn Lăng không hề tỏ vẻ hối hận, Lý Ánh Hà mắng thầm trong lòng, nhưng mặt ngoài lại tỏ ra vẻ lúng túng bất đắc dĩ, quay ra Vi Phong cười khổ một tiếng, “Hoàng thượng xin bớt giận, Lăng chiêu nghi nói cũng không sai, xét thân phận hay địa vị, thần phụ đích xác là còn kém nàng.”

Dối trá! Làm bộ làm tịch! Hàn Lăng cảm thấy buồn nôn.

“Không nghe trẫm nói gì sao?” nhìn bộ dáng quật cường của Hàn Lăng, long uy của Vi Phong bị tổn thương, bao nhiêu hờn dỗi vừa rồi lại bộc phát ra theo, ngón tay không thể khống chế nắm lấy cằm Hàn Lăng, vận lực, lạnh lùng cảnh cáo: “Ngươi cần phải rõ, xúc phạm trẫm hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng!”

Hàn Lăng đẩy hắn ra, “Đúng, ngươi là hoàng đế, ngươi là chủ của triều đại này, nhưng trong mắt ta, ngươi chẳng là cái gì cả!” Hàn Lăng lúc này chỉ cảm thấy ghê tởm cái triều đại này, cực kỳ ghê tởm! Nàng nổi giận xoay người chạy đi.

“Hoàng thượng, đừng đuổi theo!” Phát hiện Vi Phong tựa hồ muốn đuổi theo Hàn Lăng, Lý Ánh Hà vội ngăn cản, vẻ u sầu nói: “Di nương cho rằng nàng cũng giống như các phi tần khác, thụ sủng sinh kiêu, không ngờ nàng lại kiêu ngạo, không coi ai ra gì như vậy.”

“Là trẫm làm hư nàng.” Vi Phong cười với Lý Ánh Hà, hỏi ngược lại: “Di nương, sao người đột nhiên lại đến?”

“Nghe Vân nhi nói dạo gần đây người luôn vì chuyện của Lăng chiêu nghi mà lo lắng phiền não, di nương rất lo cho người nên tiến cung để xem có thể giúp gì cho người không, không ngờ…” Lý Ánh Hà nói xong, bất đắc dĩ lắc đầu.

“Đa tạ di nương quan tâm, trẫm không sao.”

“Hoàng thượng, kỳ thật… kỳ thật người thích ai, sủng ái ai, di nương đều sẽ không hỏi hay tham gia gì. Nhưng di nương cả gan!” Lý Ánh Hà từ từ nói, lời nói thấm thía, “Thân là đế vương, cuộc sống của người sớm đã không giống người thường; gánh vác trách nhiệm cùng sứ mạng trên vai, khó tránh khỏi việc có khi phải suy nghĩ vì đại cục. Mặt khác, di nương cũng không muốn nhiều lời, chỉ hy vọng Hoàng thượng nhớ rõ thân phận của mình, ngàn vạn lần đừng phụ lại lòng chờ mong của dân chúng với người!”

“Di nương, ý của người là?” Vi Phong hỏi.

“Vì cơ nghiệp hoàng triều, cái gì có thể bỏ qua thì hãy bỏ qua! Cái gì nên để xuống thì hãy để xuống… sớm một chút.”

Vi Phong mặt đổi sắc, lập tức cúi đầu.

Lý Ánh Hà nhìn chăm chú vào hắn, một hồi lâu sau thì hành lễ rồi cáo từ rời đi, để hắn một mình tiếp tục ở đó tĩnh mặc trầm tư.

o(∩_∩)o o(∩_∩)o một đêm ân sủng o(∩_∩)oo(∩_∩)

“Thánh chỉ đến!”

Nghe thấy tiếng nói lanh lảnh quen thuộc, Hàn Lăng đang dùng bữa với Cốc Thu vội vàng đi tới chính điện.

“Lăng chiêu nghi nghe chỉ!” Lục công công mở ra hoàng quyên, vẻ mặt nghiêm túc, cao giọng tuyên đọc: “Lăng chiêu nghi trì sủng sinh kiêu, vô phép tắc, nhiều lần nói năng lỗ mãng với trẫm, tước bỏ chiêu nghi phong hào, phế làm cung nô, có hiệu lực ngay tức khắc! Khâm thử!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.