Một Đêm Ân Sủng

Chương 59: Chương 59: Chân tâm triền miên




"Hoàng thượng…”

“Vân phi, trẫm vẫn nhớ lần trước từng cảnh cáo Phó thái y, lúc đó ngươi cũng có mặt.”

“Thần thiếp biết, thần thiếp cho dù có một ngàn một vạn lá gan cũng không dám làm việc gì mạo phạm, đây thật sự chỉ là ý tốt của thần thiếp.”

Vi Phong không lý tới nàng nữa, đi tới bên người Hàn Lăng, đỡ nàng ngồi xuống ghế, “Cục cưng hôm nay có ngoan không?”

“Hả?” Không nghĩ hắn đột nhiên hỏi như vậy, Hàn Lăng nhất thời không kịp phản ứng. Bởi vì,sau lần cự tuyệt cùng hắn makelove, hai người căn bản là không thể nào nói chuyện với nhau chứ đừng nói là thăm hỏi ân cần như vừa rồi.

“Hoàng thượng, tiểu hoàng tử rất ngoan, rất nghe lời, thần thiếp và Tinh phi tỷ tỷ vừa mới lắng nghe tiếng tim hắn đập!” Cốc Thu trả lời, gỡ Hàn Lăng ra khỏi thế bí.

“Thật không?” Vi Phong khóe miệng hơi cong lên. “Cục cưng thật sự động hả? Ở chỗ nào, mau chỉ cho trẫm.” Dứt lời, bàn tay to của hắn đã sờ lên bụng Hàn Lăng.

Hàn Lăng khuôn mặt đỏ ửng nhưng cũng không giãy dụa, chỉ mặc hắn sờ tới sờ lui trên bụng mình.

Nhìn hình ảnh ấm áp đó, Vân phi nộ hỏa phừng phừng. Nàng vốn dĩ định mượn việc đưa túi hương để chế nhạo Hàn Lăng, ai biết ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo, không những không chọc được người ta, ngược lại còn làm cho bản thân tức muốn chết.

Lương Cốc Thu chết tiệt, Lãnh Tinh chết tiệt, còn cả Hoàng thượng chết tiệt! Nàng đã từng nằm mơ hắn đối với mình tận tình, luôn tìm mọi cách che chở, nhưng chưa bao giờ thực sự chiếm được nhu tình từ hắn.

Trong khi Vân phi sắp thổ huyết vì tức giận thì Phó thái y vội vã chạy tới.

Sau khi tỉ mỉ kiểm tra túi hương, tất cả các loại hương liệu trong túi đều được xem xét cẩn thận, Phó thái y mặt mày giãn ra, “Khởi bẩm Hoàng thượng, túi hương này làm từ loại vải bình thường, không có vấn đề gì. Phấn hoa bên trong cũng không chứa bất kỳ độc khí gì. Những thứ này đối với nương nương và tiểu hoàng tử cũng không có hại.”

“Hoàng thượng, thần thiếp đã sớm nói là bị oan mà!” Vân phi nghe xong kết quả, lập tức nói.

Vi phong không nói gì còn Hàn lăng thì thản nhiên cười một tiếng, “Xem ra, Vân phi có ý tốt, là Bổn cung hiểu lầm ngươi.”

“Ngươi căn bản là đồ tiểu nhân nhỏ mọn! Ngươi cần phải bị trừng phạt!” Vân phi được thể không buông tha, mắt nhìn Vi Phong, “Hoàng thượng, thỉnh ngài làm chủ cho thần thiếp.”

“Vân phi, lui ra!” Vi phong nhíu mày, hạ lệnh.

“Hoàng thượng…”

“Có muốn trẫm tha cho lời nói vừa rồi không?”

“Thần… Thần thiếp không dám! Thần thiếp cáo lui!” Vân phi khó chịu nắm chặt chiếc khăn tay, không cam lòng rời đi. Trước khi xoay người, hai mắt trợn lên lườm Cốc Thu và Hàn Lăng!

Đêm tĩnh như mặt nước. Hương hoa thanh nhã phiêu tán mọi ngõ ngách trong tẩm phòng.

Phía sau tấm bình phong được chế tác tinh xảo có đặt một chiếc bồn tắm lớn, cả thân thể Hàn Lăng đang chìm trong làn nước, sóng nước vỗ về làm nàng thoải mái mà than nhẹ lên.

Nàng từng xem qua một bài báo, trong đó một bác sĩ phụ khoa cấp quốc tế đã nói trong khi mang thai, phụ nữ sử dụng sữa ong chúa pha hoa bạch sắc xanh nước biển (ờ, không biết là hoa gì) tắm sẽ có tác dụng xoa dịu hệ thần kinh, hơn nữa còn giúp massage da tay. Do vậy chiều nay nàng quyết định tắm thử.

Ngón tay nàng nhỏ và dài, đang thỏa sức chơi đùa với những cánh hoa, thỉnh thoảng còn nâng lên hạ xuống.

Vừa chơi đùa vừa hưởng thụ như thế, Hàn Lăng cảm thấy từng lỗ chân lông trên da thịt như mở ra, toàn thân vô cùng thoải mái, nàng liền nhắm mắt lại, ngửa đầu tựa vào thành thùng.

Không lâu sau đó, nàng cảm thấy có một cỗ khí tức quỷ dị đang tới gần, còn cả ánh mắt quen thuộc này nữa, trong lòng cả kinh, nàng lập tức mở mắt ra. Chỉ thấy Vi Phong đang chăm chú nhìn nàng, ánh mắt cực nóng.

Vi Phong từ từ đến gần, cuối cùng ngồi xổm xuống trước bồn tắm, vươn những ngón tay thon dài lên vai nàng.

“Hoàng thượng, thần thiếp đang tắm, mời ngài đi ra!” Hàn lăng ngượng ngùng không thôi.

“Hư, đừng động đậy, để trẫm giúp ngươi!” Vi Phong nói xong liền cầm lấy chiếc khăn trên mặt nước, bắt đầu mềm mại chà xát lên người nàng.

Hàn Lăng vốn dĩ định từ chối, nhưng giãy dụa càng ngày càng yếu, cuối cùng nàng im lặng để hắn tiếp tục.

Có tay của người nào đó bắt đầu không an phận, đụng vào khối tròn đầy đặn phía trước nàng, lúc mạnh lúc yếu…

“Ngô…” Hàn Lăng vì thoải mái mà gần như ngủ say, không tự giác rên rỉ.

Trong trạng thái mông mông lung lung, nàng thấy bản thân bị hắn ôm lấy, đi tới trên giường, mãi đến khi cảm thấy trên người truyền đến cảm giác đau nàng mới mở mắt ra.

Là Vi Phong, hắn đang gục trên người nàng, đưa hai bàn tay cứng rắn của hắn khắp da thịt non mịn bóng loáng của nàng.

“Không!” Hàn Lăng kêu lên một tiếng, gạt bàn tay hắn đang để trên ngực nàng ra, thân thể nàng tránh né hắn ve vuốt.

Dạo gần đây hắn cực ít khi về phòng ngủ, thường xuyên gọi phi tần thị tẩm, nếu không có việc gì sẽ không quấy rầy nàng. Nhưng hôm nay sao hắn lại hốt nhiên đến tìm nàng?

“Tinh Tinh ngoan, để trẫm yêu ngươi!” Thanh âm Vi Phong khàn khàn, lộ ra vẻ cầu xin, tay vẫn tiếp tục giở trò với nàng.

“Hoàng thượng chỉ cần yêu cầu, sẽ có người đến thị tẩm.” Hàn Lăng lạnh lùng cự tuyệt.

“Trẫm thích ở với ngươi, trẫm thích vẻ yêu kiều của ngươi, thích ngươi lúc thở dốc hưởng thụ trẫm.”

Thấy Hàn lăng trầm mặc không nói, Vi phong tiếp tục cầu khẩn, “Ngươi tại sao muốn cự tuyệt trẫm? Ngươi thật nhẫn tâm!”

Nghe nghe, Hàn lăng cảm thấy miệng khô lưỡi khô, cả người phát nhiệt, bụng dưới còn có luồng dòng nước ấm thảng ra. Nguyên lai, Vi phong đã ở trên người nàng đốt ngọn lửa.

“Vậy… Ngài đi trước tắm rửa đã!” Hàn lăng đẩy hắn ra.

Tắm rửa! Vi phong không khỏi ngây người. Từ trước tới giờ chỉ có nữ nhân rửa thân thể chờ hắn sủng ái. Thế mà nàng dĩ nhiên lại muốn hắn đi tắm rửa! Đây không phải là bảo hắn tự mình dập tắt dục hỏa sao?

Nhìn vẻ mặt nàng, một ý nghĩ đột nhiên nảy lên trong đầu Vi Phong, trong lòng hắn chợt mừng rỡ, sung sướng hỏi: “Tinh Tinh, ngươi đang ghen phải không? Ngươi không thích trên người trẫm có mùi của tần phi khác nên mới bảo trẫm tắm rửa, đúng không?”

Là ghen sao? Hàn lăng không chịu thừa nhận!

“Ngươi yên tâm, trước khi về phòng trẫm đã tắm rồi, trẫm hiện tại vô cùng sạch sẽ, không có bất cứ mùi gì hết, có chăng chỉ là mùi của ngươi thôi!” Nói xong, Vi Phong lại ôm lấy Hàn Lăng, tiến công.

Hàn Lăng thở gấp liên tục, Vi Phong ngang nhiên vứt từng lớp quần áo xuống đất, bên trong phòng rất nhanh truyền ra tiếng rên rỉ và thở dốc…

——

Hàn Lăng, ngươi là đồ đại sắc nữ, dĩ nhiên không cầm giữ được, để hắn thực hiện được ý đồ! Ngươi đã quên những thương tổn hắn mang đến cho ngươi sao? Ngươi thật đáng chết!

Hàn Lăng dựa người vào ghế, âm thầm trách cứ, mắng nhiếc bản thân, khuôn mặt tràn đầy vẻ hối hận cùng xấu hổ.

Tối hôm qua, nàng dĩ nhiên theo hắn làm việc…kia ! Nàng dĩ nhiên bị hắn trêu chọc tới choáng váng đầu óc, không còn biết trời trăng gì nữa, cứ như vậy thỏa mãn hắn… Ghê tởm, thật sự ghê tởm!

Lần trước, lúc Vi Phong yêu cầu thân thiết, trước mắt nàng hiện lên hình ảnh Nhị Cẩu và Cảnh Thương, sau đó lập tức cự tuyệt Vi Phong. Nhưng tối hôm qua, nàng hoàn toàn không nghĩ gì tới Nhị Cẩu hay Cảnh Thương, nàng chỉ biết là nàng rất thống khổ, chỉ muốn Vi Phong mau mau tiến vào giải cứu nàng.

Tại sao có thể như vậy? Bản thân không phải rất oán hận Vi phong sao? Sao lần này lại cùng hắn làm việc đó? Nàng rất rõ ràng, bản thân tối qua là cam tâm tình nguyện, thậm chí còn có cả một chút chờ mong…

“Tinh tinh, nàng làm sao vậy?” Tiếng nói ân cần kéo Hàn Lăng từ trong suy tư trở về. (ta cho Phong ca gọi Hàn Lăng là “nàng” nha!)

Hàn Lăng ngước mắt, nhìn lại đôi con ngươi đen sâu không thấy đáy kia, nội tâm lại một hồi ảo não, nàng vội vàng rời mắt đi không nhìn hắn nữa.

“Cục cưng hôm nay có ngoan không? Nàng thì sao? Có muốn ăn gì không?” Vi Phong thần thái tung bay, đầu óc tự nhiên lại hiện lên bộ dáng xinh đẹp của nàng tối qua, vì vậy ghé miệng vào tai nàng thì thầm, “Tinh Tinh, trẫm hôm nay lâm triều không thể nào tập trung tinh thần được, căn bản không biết những đại thần kia đang nói cái gì, trong đầu óc chỉ toàn là bộ dáng yêu kiều của nàng tối qua, bên tai chỉ vọng lên tiếng kêu mị hoặc nhân tâm của nàng.”

“Hỗn đản! Xấu xa!” Hàn lăng đỏ bừng mặt, rất tự nhiên nắm tay lại chuẩn bị đánh hắn.

Vi Phong liền nhân cơ hội nắm lấy đôi bàn tay trắng nõn của nàng, đưa lên miệng hôn, tiện đà đưa tới bụng Hàn Lăng, vừa vuốt ve vừa chế nhạo: “Cục cưng, mẫu phi ngươi phi da chân bạc, so sánh bánh chẻo da còn bạc, bất quá phụ hoàng thích.” (câu này đợi ta thỉnh giáo sư phụ về rồi dịch nha)

“Ngươi…” Hàn lăng hờn dỗi nhìn hắn, đáy lòng kỳ thật đã dâng lên một tia ngọt ngào, nhưng là, nàng không phát hiện ra.

Tuấn mục của Vi Phong lóe lên, công khai đánh giá nàng, trên mắt trên môi đều lộ vẻ sung sướng hân hoan.

——

Bầu trời trong xanh cao vời vợi, đây đó xuất hiện một đám mây. Mặt trời mùa thu rải những tia sáng ấm áp khắp mặt đất. Phần mộ cô linh linh tựa hồ không hề tịch mịch nữa.

Hàn Lăng mở nắp chiếc giỏ, lấy ra rất nhiều rượu và thức ăn đặt trước mộ. Khói hương bắt đầu bốc lên, vàng nến cũng bắt đầu được tiêu đốt.

Nhìn chăm chú vào bia mộ, mặt Hàn Lăng hiện vẻ xấu hổ, “Nhị Cẩu, xin lỗi, ta… ta…” Nàng thực không biết mở miệng thế nào.

Gần đây trước thế tấn công dũng mãnh của Vi Phong, nàng hoàn toàn mất đi tự chủ, đối đãi hắn như với người yêu.

Ban ngày thì hắn che chở, quan tâm nàng gấp mấy lần trước đây, làm cho nàng có cảm giác nàng thật mỏng manh; ban đêm, hắn nghĩ đủ mọi biện pháp thương yêu nàng, giúp nàng cảm nhận tình yêu tuyệt đẹp, hoặc lá chỉ lẳng lặng ôm nàng ngủ.

Lúc mới bắt đầu nàng còn cố kỵ cùng cự tuyệt, nhưng dần dần nàng không hề bài xích nữa, cũng không yếm ác gì cả. Lòng của nàng đã nổi lên biến hóa mà nguyên nhân chính là Vi Phong.

“Nhị Cẩu, ngươi chắc chắn rất thương tâm, cảm giác được ta không có cốt khí, không nghĩa khí, đúng không?” Hàn Lăng hai mắt đẫm lệ, âm thanh sám hối, “Nhưng ta không thể khống chế lòng mình, hắn… hắn quá lợi hại, hắn luôn biết cách làm cho ta mê muội, làm ta tới gần hắn…”

“Tinh Tinh…”

Nghe thấy tiếng nói quen thuộc, Hàn Lăng trong lòng chấn động, vội vàng lau đi nước mắt, quay đầu lại.

“Nàng sao lại chạy tới đây, còn nữa, những thứ này là gì?” Vi Phong đã tới bên nàng, khốn hoặc nhìn đống đồ dưới đất.

Hàn Lăng suy nghĩ nhanh rồi nói: “Thần tiếp trong lúc vô tình vào đến chỗ hoang vu này, phát hiện ra có một phần mộ, thần thiếp thấy nó cô đơn, trông thật thê lương nên nảy sinh ý nghĩ đến tế bái.”

“Tinh Tinh thật là thiện lương!” Vi Phong khen ngợi một câu, cũng ngồi xổm xuống, cầm lấy một ly rượu, nhẹ nhàng lật cổ tay đổ rượu vào lòng đất, rồi đến chén thứ hai, thứ ba.

“Hắn là trẫm hạ lệnh xử tử!” bạc môi Vi Phong khẽ mở, “Từ lúc kế thừa ngôi vị hoàng đế tới nay, trẫm đã làm ra không ít quyết định, xử tử không ít người, lần nào cũng phi thường quyết đoán, không chút lưu tình. Nhưng đối với hắn, trẫm lại cảm thấy vô cùng thống khổ và khó khăn.”

Hàn Lăng cảm xúc mênh mông, lẳng lặng lắng nghe.

“Trẫm vốn là thiên tử, có thể hô phong hoán vũ, làm chủ tính mạng của mọi người trong thiên hạ. Nhưng đồng thời, trẫm cũng có lúc bất đắc dĩ và vô năng. Để hắn chết là vì cứu nàng; nhưng lúc hắn chết chính là thời khắc trẫm mất nàng. Tất cả, giống như lời nàng nói, cũng là vô phương cứu vãn.”

Vi Phong mục quang lưu động, mặt mũi ai thiết, “Có khi trẫm không khỏi tự hỏi, nếu như thời gian quay ngược lại, trẫm sẽ lựa chọn thế nào. Đáp án vẫn giống nhau, cũng vẫn sẽ xử tử hắn. Muốn đồng thời giữ lấy Lăng Lăng và quốc gia, chỉ có cách hy sinh hắn. Cho dù biết rõ sẽ phải đổi lấy nỗi căm hận của nàng, trẫm cũng không biết phải làm thế nào.”

“Nhị Cẩu, ngươi nghe được không? Lời của hắn có thể tin không? Hắn là thật lòng, hay chỉ là diễn kịch gạt người?” Hàn lăng yên lặng nhìn chăm chú vào mộ phần, yên lặng hỏi ý kiến Nhị Cẩu.

Đương nhiên, đáp lại nàng chỉ có yên tĩnh, còn có tiếng gió sưu sưu truyền lại.

Con ngươi đen đau thương nhìn chăm chú vào mộ phần của Nhị Cẩu, Vi Phong khẽ cầu nguyện: “Nhị Cẩu, trẫm không cố ý hại ngươi, vì nàng, trẫm đành làm như vậy. Trẫm hy vọng, kiếp sau ngươi được sống vui vẻ khoái nhạc. Nếu có thể, ngươi hãy phù hộ cho Lăng Lăng bình an.”

Gió, tiếp tục thổi; không khí, tiếp tục lưu động; hai người cứ như vậy mà đứng, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ, không gian trầm mặc thật lâu không bị phá vỡ.

O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O

“Ngoan, ăn thêm một ít đi!”

“Không ăn!” Hàn Lăng nhăn mặt, chu miệng lên, vẻ mặt lộ vẻ chán ghét, phảng phất như thức ăn trước mặt không phải là hàng thượng đẳng trân phẩm mà chỉ là thứ nước gạo nhạt nhẽo vậy.

“Ngoan, nàng không ăn nhiều thì làm sao thay trẫm sinh ra được một tiểu hoàng tử mập mạp khỏe mạnh chứ.” Vi Phong tiếng nói ôn nhu như có thể làm người ta chết chìm trong đó, đang tận tình khuyên bảo Hàn Lăng.

“Vậy ngươi lúc nhỏ có mập không?”

“Hả?” Không ngờ Hàn Lăng lại hỏi như vậy, Vi Phong nhất thời cứng họng.

Lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng ngây như phỗng của hắn, Hàn Lăng không nhịn được, cười ha ha.

Nụ cười hồn nhiên nở trên khuôn mặt tuyệt mỹ làm cho Vi Phong kích động, nhìn nàng mà quên cả thở. Hắn thường mơ được nhìn ngắm nụ cười đó của nàng, không ngờ hôm nay đã được thấy.

“Khởi bẩm Hoàng thượng, công bộ thượng thư Khâu đại nhân cầu kiến.” Đột nhiên, Hà công công cung kính địa đi vào điện bẩm báo.

“Không thấy trẫm đang có việc sao? Có việc gì thì bảo hắn ngày mai lâm triều rồi nói!”

“Hoàng thượng, Khâu đại nhân kia không chừng có việc cấp bách cần xử lý, mới chạy tới Dụ Nhân cung, Hoàng thượng cần chính ái dân, lẽ ra nên tiếp kiến hắn.” Vi Phong vừa dứt lời, Hàn Lăng liền nói.

Kỳ thật, nàng có tư tâm, chỉ cần Vi Phong đi đàm đạo chính sự với Khâu đại nhân kia thì sẽ không còn thời gian bắt nàng uống thuốc bổ nữa.

“Được rồi, chuẩn thấy!” Vi phong lập tức nói.

Sau khi Hà công công rời khỏi không lâu đã thấy Khâu đại nhân tới, đầu tiên là hành lễ, “Vi thần khấu kiến Hoàng thượng, khấu kiến Tinh phi nương nương. Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế! Tinh phi nương nương vạn phúc!”

“Khâu đại nhân miễn lễ!” Hàn lăng sắc mặt ôn hòa nói một câu.

Vi phong …trước đưa ánh mắt tán dương Hàn lăng, sau đó mới lệnh Khâu thượng thư bình thân.

“Khải tấu Hoàng thượng, đê đập ở Tô thành đã xây dựng xong, nhưng độ cao mặt đê lại không đạt yêu cầu.”

“Cái gì gọi là không đạt yêu cầu?” Vi Phong bắt đầu nghiêm túc. Tô thành là một vùng thành thị duyên hải, cũng là địa phương có kinh tế phát triển phát đạt nhất của Dụ Trác hoàng triều, vì tránh để hồng thủy xâm phạm, triều đình quyết định trùng tu đê đập.

“Độ cao của đê đập hiện tại thấp hơn độ cao đặt ra ban đầu khoảng nửa trượng.” Khâu thượng thư nơm nớp lo sợ trả lời.

“Công bộ không phải cung cấp chừng mực sao? Tại sao còn có thể tính sai?”

“Hồi Hoàng thượng, trên công văn chỉ nói xây mười trượng, nhưng không có tiêu chuẩn chính xác nên đã gây ra hậu quả như vậy.” Khâu thượng thư vừa nói vừa quỳ xuống, “Vi thần nhất thời sơ sót, làm ảnh hưởng đến việc lớn, xin Hoàng thượng giáng tội.”

“Vô dụng!” Vi Phong tức giận quát lên. Một lúc sau lệnh cho Khâu thượng thư lui.

“Hoàng thượng, kỳ thật việc này cũng đâu có khó gì, nếu không đủ cao thì yêu cầu xây thêm không được sao?” Thấy Vi Phong cau mày nhăn trán, Hàn Lăng không đành lòng, liền đưa ra đề nghị.

“Trẫm biết, nhưng trẫm đang nghĩ đến một vấn đề khác. Lần này may mắn là đắp thiếu nên việc xây thêm không khó. Vạn nhất lại làm vượt tiêu chuẩn, thì lúc dỡ xuống lại là vấn đề lớn.”

“Vậy cũng đúng!” Hàn Lăng gật đầu. Tu bổ chỉ là trị phần ngọn không trị được phần gốc, để tránh hoàn toàn được việc đó phát sinh thì cần phải cung cấp một hệ thống đo lường chính xác, “Hoàng thượng, không bằng hãy thống nhất cách đo lường!”

“Đo lường?” Vi Phong nghi hoặc hỏi.

“Độ chế là chỉ hệ thống đo chiều dài của vật thể, lượng chế là hệ thống tính thể tích vật thể, hành chế là hệ thống tính cân nặng của vật thể.” Hàn Lăng kiên nhẫn giải thích, “Thí dụ như chiều dài hoặc độ cao, có thể chọn lấy một vật làm tiêu chuẩn, sau này cứ căn cứ vào tiêu chuẩn này, đảm bảo sẽ không làm sai được. Có lẽ Hoàng thượng sẽ không ngại chế tạo thước đo!”

“Thước đo?” Vi Phong lại một hồi khốn hoặc, tạm thời thập phần tò mò, hắn đỡ nàng đứng lên, “Tinh Tinh, đi ngự thư phòng cùng trẫm, nàng nói lại kỹ càng cho trẫm nghe.”

Hàn lăng để hắn đỡ cùng đi đến ngự thư phòng.

Thấy trên mặt bàn có một tấm vải, Hàn Lăng nắm nó lên hỏi, “Hoàng thượng, vải này còn dùng không?”

“Không dùng!”

Hàn Lăng nghe thấy liền mở tấm vải ra, cầm lấy tay Vi Phong đo lên tấm vải rồi lấy bút lông đánh dấu lại, sau đó lấy ra một tờ giấy Tuyên Thành, dán lên đoạn vải vừa đánh dấu, cắt bỏ hai đầu, rồi gấp đôi lại, lại gấp lần nữa, gấp lần nữa sau đó mở ra, đoạn vải đã phân thành tám đoạn nhỏ, căn cứ vào chỗ nếp gấp ghi lên các con số 1, 2, 3,…, 8. Như vậy, một cái thước dây thô lậu đã hình thành.

Vi Phong kinh ngạc nối tiếp kinh ngạc xem Hàn Lăng làm việc, tầm mắt cuối cùng dừng lại trên 8 ký hiệu “cổ quái”, “Đây là cái gì?”

“Đây là ký hiệu những con số, 1 tương đương với nhất, 2 tương đương với nhị,… , 8 tương đương với bát. Những con số này thực sự là đơn giản hơn cách viết kia rất nhiều.”

Vi phong ngơ ngác nghe, nhìn, càng ngày càng cảm thấy khốn hoặc.

Hàn Lăng cũng biết đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với mấy thứ này, cần thời gian để “tiêu hóa” nên cũng không quấy rầy hắn, để yên cho hắn từ từ hiểu.

Không lâu sau, vẻ khốn hoặc trong mắt Vi Phong từ từ biến mất. Xem ra, hắn thông minh nên hiểu nhanh.

“Tinh, vì sao phải dùng cái…này làm chiều dài tiêu chuẩn?”

“Ngài là quân vương Dụ Trác hoàng triều, lấy chiều dài một cánh tay của ngài làm tiêu chuẩn đơn vị, thật là quyền uy.” Hàn Lăng cười cười, “Cái thước này độ chính xác rất cao, có nó thì việc sai lầm như ở Tô thành phỏng đoán sẽ không xuất hiện nữa. Chúng ta có thể tạo ra các thước gỗ, thước dây hoặc thước đồng!”

“Tinh Tinh, nàng thật thông minh!” Vi Phong, kẻ luôn tự phụ lần đầu tiên lộ ra vẻ tâm phục khẩu phục, hắn kích động ôm Hàn Lăng, vui vẻ khó có thể nói nên lời.

Một cỗ cảm giác về sự ưu việt từ từ dâng lên trong lòng Hàn Lăng, tâm tình đại duyệt, “Hôm nay, thần thiếp trước dạy người “độ chế”; lần sau thần thiếp sẽ dạy người “lượng chế” và “hành chế”.”

“Được, được!” Vi Phong lại một hồi hưng phấn, “Được, Tinh Tinh, nàng sao lại biết những thứ này? Trẫm từ nhỏ đọc sách vở nhưng chưa từng nghe qua cái gì đo lường cả.”

Ha hả, cổ nhân các ngươi đọc sách không thánh hiền thì cũng binh thư, làm sao mà có khoa học lợi hại như người hiện đại! Thiên văn địa lý, khoa học tự nhiên ta đều biết, ta mới thật sự là đọc nhiều sách vở đây này! Hàn Lăng dương dương tự đắc, chỉ cười mà không nói.

Vẫn đang bị vây trong tâm tình hưng phấn, Vi Phong cũng không hỏi tới nữa mà vững vàng ôm lấy nàng…

Ngày hôm sau, Hàn Lăng ăn xong bữa sáng thì suốt ngày nằm trên giường, mang thai sắp được sáu tháng, nàng càng ngày càng thích ngủ.

Lúc này, Vi Phong một thân long phục cao quý đi tới trước mặt nàng, “Tinh Tinh, trẫm có tin tức tốt cho nàng, trẫm hôm nay lâm triều đã bắt đầu nói về cái “độ” này, triều thần đều rất ngạc nhiên và khen ngợi. Khi bọn họ biết cái này là do nàng nghĩ ra thì càng thấy giật mình khâm phục.”

“Cái gì?” Hàn Lăng lập tức mở to mắt ra, “Hoàng thượng, người nói cho bọn họ biết cái này do thần thiếp nghĩ ra làm gì?” Hậu cung không tham gia vào chính sự, bản thân lần này nhất định sẽ trở thành “cái đinh trong mắt” một số người mất.

“Trẫm chỉ nói sự thật mà thôi! Huống hồ, đây là chuyện tốt, không phải chuyện xấu. Nàng thân nữ nhi mà có thể nghĩ ra thứ đồ thần kỳ như thế, bọn họ càng phải sùng bái đi.”

“Nhưng mà…” Có vài triều thần có lẽ thật tâm khâm phục cùng sùng bái đấy, nhưng nàng dám khẳng đinh những gia quyến của các hậu cung phi tần tuyệt đối mặt cười tâm không cười, bọn họ nói lời khen tặng nhưng thực ra trong lòng đang đố kỵ.

Nhìn vẻ mặt hoan hỉ hưng phấn của Vi Phong, Hàn Lăng tạm thời rũ bỏ lo nghĩ, cùng chúc mừng với hắn.

O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O

Từ sau việc thống nhất đơn vị đo, sự thông tuệ của Hàn Lăng chẳng những triều thần đều biết mà còn kinh động cả hậu cung.

Có vài tần phi nhân cơ hội này chuẩn bị lễ vật, đến Dụ Nhân cung chúc mừng Hàn lăng, thuận tiện nịnh bợ.

Có vài người như Vân phi thì ngầm tức giận cùng đố kỵ.

Ngày nào cũng có các tần phi đến dâng lễ vật, Hàn Lăng không muốn tốn công lo lắng, tốn tinh lực đối phó với bọn họ, nên đã ra một quyết định sáng suốt, đó là “Trốn”.

Nàng nhớ ra một nơi an bình yên tĩnh duy nhất, một nơi không bị người nào quấy rầy, là Vân Tiêu đảo. Cho nên hôm nay dùng bữa xong nàng liền rời Dụ Nhân cung đi tới Vân Tiêu đảo.

Đã lâu không tới, nơi đây bốn bề vẫn như cũ, Hàn Lăng tâm tình kích động nhìn từng cọng cây ngọn cỏ trước mắt, cuối cùng đi bộ tới trước hồ.

Nhìn mặt hồ phẳng lặng, khuôn mặt khả ái của Vi Giác lại hiện ra, một tiếng cười giòn vang lên, “Lăng mẫu phi, người nói xem, tại sao mặt trời lại đi từ phía đông ra mà không phải là từ phía tây?”

“Lăng mẫu phi, ôm một cái! Lăng mẫu phi làm điểm tâm cho Giác nhi! Giác nhi muốn kẹo bí đỏ, cao củ cải…”

Thời gian có Vi Giác hãy còn mới nguyên trong ký ức, giống như vừa hôm qua. Nghĩ ra tương lai chỉ có thể tưởng niệm Vi Giác bằng hồi ức thì nước mắt Hàn Lăng không kìm được mà tuôn rơi.

“Giác nhi, ngươi ở thế giới khác sống có tốt không? Ăn có no không? Có đủ y phục để mặc không? Có nhớ tới Lăng mẫu phi không? Lăng mẫu phi rất nhớ ngươi, Lăng mẫu phi mới học được một món điểm tâm ngọt mới, nhưng lại không biết làm cho ai ăn…”

Nước mắt tiếp tục chảy xuống, qua hai gò má, chảy xuống cổ, truyền đến từng đợt cảm giác mát. Hàn Lăng không hề hay biết, vẫn nhớ tới Vi Giác, “Lăng mẫu phi chưa từng tin chuyện đầu thai mà người ta nói, nhưng hiện tại mẫu phi nguyện ý tin tưởng. Giác nhi, ngươi ở dưới suối vàng nếu linh thiêng, hãy đầu thai chuyển thế vào người mẫu phi được không? Để mẫu phi yêu thương ngươi, kể cho ngươi nghe chuyện xưa, để cho ngươi biết những bí ẩn của thế giới này, có được không? Có được hay không? Trả lời mẫu phi đi, được không?”

Hàn Lăng trong thương tâm, tinh thần đã gần như mê man, không còn biết đến những gì xảy ra xung quanh, cho nên khi một hắc y nhân dần dần đi tới gần nàng, nàng cũng hồn nhiên không biết.

Một cỗ lực lượng rất mạnh kéo tới sau lưng, nàng mới phát hiện ra mình và chiếc bóng phản chiếu dưới mặt hồ càng ngày càng gần, cuối cùng đến lúc cả mặt thấy lạnh lẽo ý thức nàng mới trở lại.

Mình bị người dìm xuống nước! Đây là phản ứng đầu tiên của nàng. Bản năng sinh tồn làm nàng ra sức giãy dụa. Nhưng sức nàng không thể làm gì được cỗ lực lượng cường đại kia.

Nàng miễn cưỡng thấy được người sát hại mình là nam nhân có thân hình cao lớn, nhưng không trông thấy diện mạo hắn vì mặt hắn đã được che lại bởi một tấm vải đen.

“Cứu mạng, cứu mạng a…” Nàng còn chưa hô dứt câu đã bị người nọ dí mặt xuống. Đúng lúc này, bụng truyền đến một hồi chấn động, là cục cưng, cục cưng đang đạp nàng!

Toàn thân lập tức tràn ngập một cỗ lực lượng trước nay chưa từng có, nàng dùng hết toàn lực, rốt cục cũng thoát khỏi trói buộc của người nọ, vung hai tay bơi ra hồ.

Hiện tại nàng chỉ biết khẩn cầu người đó không hiểu thủy tính, hoặc là không tinh thông bằng nàng. Tuy nhiên, lão thiên gia phảng phất không nghe tới lời cầu xin của nàng, người đó chẳng những biết thủy tính mà còn không tệ nữa.

Thân thể nàng ngày càng mỏi mệt, tốc độ ngày càng chậm, khoảng cách giữa hai người ngày càng gần.

Họa vô đơn chí, nàng hốt nhiên cảm thấy bụng truyền tới một hồi đau nhức, cục cưng! Cục cưng, ngươi ngàn vạn lần đừng có xảy ra chuyện gì, ngươi phải chống đỡ!

Hàn Lăng tràn đầy sợ hãi, khóc nấc lên…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.