Một Đêm Ân Sủng

Chương 49: Chương 49: Kinh Thấy




Trong thành Vĩnh Châu, trên một con đường phồn hoa nhất có một khu nhà náo nhiệt nhất, chính là cửa hàng gối thuốc Tinh Tinh.

“Vưu nhị thiếu nãi, bán cho ta một đôi gối Khư Phong.”

“Vưu nhị thiếu nãi, bán cho ta một đôi gối Danh Mục.”

“Vưu nhị thiếu nãi, bán cho ta một đôi gối Mỹ Dung.”



“Được, từng người một!” Hàn Lăng trên mặt nở nụ cười, vừa thu tiền vừa gỡ xuống từng loại gối tương ứng cho khách.

Hai tháng trước, nàng đã theo tên nam tử áo lam kia thành thân. Hóa ra, lão công trên danh nghĩa của nàng tên gọi Vưu Chính Hồng, xuất thân từ mễ thương thế gia lớn nhất Giang Nam.

Nửa năm trước, Vưu lão gia bị bệnh qua đời, chức vụ quản lý thương hội truyền lại cho con thứ hai là Vưu Chính Hồng, việc đó khiến cho người con cả là Vưu Chính Hoa bất mãn, liền tìm mọi cách phá đám.

Đồng tính luyến ái, cho dù ở hiện đại cũng dễ bị thế nhân phỉ nhổ, không được pháp luật đồng ý, huống chi là ở cổ đại dân phong bế tắc! Bởi vậy, dưới sự quấy nhiễu của Vưu Chính Hoa, Vưu Chính Hồng tạm thời vô phương kế thừa di chí của phụ thân.

Thành thân được hai tháng, ở trước mặt người ngoài, bọn họ là một đôi vợ chống mới cưới tương kính như tân; thực chất cũng là bạn tri âm. Vưu Chính Hồng khiêm khiêm có lễ, ôn nhu thể thiếp, tỉ mỉ chiếu cố làm cho Hàn Lăng dần dần sinh ra hảo cảm.

Cuộc sống của thiếu nãi nãi nàng sống không quen nên sinh ra dự định tìm việc làm. Trong một lần, nàng ngẫu nhiên nghĩ tới việc mở cửa hàng bán thuốc. Sử dụng các loại dược liệu làm ra các loại thuốc trị đau đầu mất ngủ, hay các loại thuốc làm đẹp cực kỳ công hiệu nhồi vào trong những chiếc gối.

Nàng cũng bán một vài loại gối đầu chuyên dụng cho tiểu hài tử, bên trong gối nhồi đậu xanh hoặc lá trà. Nếu không phải có người sợ hãi bàn tán, nàng còn định bán cả gối đầu nhồi thôi tình dược nữa. Hì hì.

Kỳ thật, thân là con dâu Vưu gia, tự nhiên không thể xuất đầu lộ diện, nhưng dưới sự nằn nì, vừa đấm vừa xoa của Hàn Lăng, Vưu Chính Hồng không thể làm gì khác hơn là thuận theo ý nàng, còn chọn mảnh đất đẹp nhất thành cho nàng mở cửa tiệm.

“Tinh!” Một tiếng nói quen thuộc kéo Hàn Lăng từ trong hồi ức trở về.

“Phu quân!” Hàn Lăng thản nhiên cười với hắn một tiếng. Lãnh Tinh là tên hiện tại của nàng; phu quân, chính là cách xưng hô bên ngoài của nàng với Vưu Chính Hồng.

“Nhị thiếu nãi!” tên nam tử áo xanh da trời rụt rè nói.

“Tu Tinh Khiết, ngươi cũng tới?” Tu Tinh Khiết, chính là “tiểu thụ” mà Hàn Lăng nhìn thấy ở kỹ viện.

Chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất. Tuy bà chủ kỹ viện giúp che giấu cho Vưu Chính Hồng, nhưng ai biết được một ngày nào đó sẽ bán đứng hắn. Cho nên, theo ý Hàn Lăng, để Tu Tinh Khiết làm phụ tá cho Vưu Chính Hồng, giúp cho bọn họ sớm chiều tương đối, cận kề.

Nhìn Tu Tinh Khiết nhã nhặn tuấn tú, Hàn Lăng thầm thở dài một câu, “Đáng tiếc”, khi ánh mắt chuyển tới Vưu Chính Hồng anh tuấn bất phàm, lại thầm thở dài “Lãng phí”.

“Tinh, sao ngươi lại có vẻ sầu muộn vậy, lại cứ lắc đầu, chẳng lẽ công việc quá khổ cực? Nếu vậy thì để ta cho người tới giúp ngươi.” Phát hiện ra biểu hiện lạ của Hàn Lăng, Vưu Chính Hồng vội vàng ân cần hỏi.

“Ta… ta không sao!” Hàn Lăng nhún vai, chuyển đề tài: “Chiều nay không phải ngươi muốn triệu tập mễ thương hội để bàn bạc về việc chính thức nhậm chức quản sự thương hội sao?”

“Bị đại ca quấy rối, giải tán rồi.” Khuôn mặt anh tuấn của Vưu Chính Hồng lộ ra một tia âm trầm cùng phẫn nộ.

Hàn Lăng từ trong quầy đi ra, tới bên cạnh hắn an ủi: “Đừng vì kẻ đó mà tức giận, hắn hành động như vậy cũng không phải là lần đầu tiên.”

“Việc này đã kinh động triều đình! Vị trí quản sự thương hội mà không quyết định được thì hậu quả càng nghiêm trọng. Có khi ta nghĩ, hay là bỏ đi.”

“Không được! Ngươi mà chịu thua thì khác gì phớt lờ di nguyện của cha ngươi, ông ở dưới cửu tuyền làm sao an nghỉ; ngươi cũng thấy, đại ca của ngươi không thể làm được việc gì, lòng dạ hẹp hòi, trừ ăn chơi ra thì không biết làm gì, cha ngươi cũng vì thấy hắn không nên thân nên mới đem việc quản lý giao cho ngươi.”

“Nhưng mà…”

“Đại của ngươi đã làm Vưu gia lụn bại một nửa rồi, chẳng lẽ ngươi muốn cho hắn làm bại hẳn? Ngươi trước mắt nhất định phải đấu tranh tới cùng, bảo trụ sản nghiệp Vưu gia. Nếu không, sau này ngươi còn mặt mũi nào đi gặp Vưu gia liệt tổ liệt tông!”

“Tinh, cám ơn ngươi!” Vưu Chính Hồng nhìn chăm chú vào nàng, ánh mắt lộ vẻ cảm kích cùng khâm phục. Hắn đã không tìm nhầm người, nếu như không phải có nàng, hắn chỉ sợ đã sớm mất phương hướng.

Hàn Lăng cười dài đi đến bên tai hắn nói nhỏ một câu, “Còn khách khi với ta gì chứ, chúng ta chẳng những là vợ chồng, còn là bạn tốt mà!” Nàng đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “bạn tốt”.

Một luồng nhiệt khí cùng với mùi thơm trên cơ thể nàng truyền đến làm cho Vưu Chính Hồng run lên, đáy lòng nháy lên một tia cảm giác không biết tên. Mãi đến khi Tu Tinh Khiết nhắc nhở hắn còn có việc khác phải làm, hắn mới hoảng hốt từ biệt.

o(∩_∩)o o(∩_∩)o một đêm ân sủng o(∩_∩)oo(∩_∩)

“Chủ tử, thuộc hạ đã điều tra nương nương…”

“Không phải đã nói là ở bên ngoài phải chú ý xưng hô sao?”

“Thuộc hạ đáng chết!” Dạ nhanh chóng quỳ xuống, “Đây là gian phòng phu nhân ở. Vưu Chính Hồng hôm nay có việc ra khỏi thành, phỏng đoán là phải hai ngày nữa mới trở về.”

Tiếp nhận tấm bản đồ từ tay Dạ, Vi Phong quan sát tỉ mỉ, tuấn mục lặng yên nổi lên một tia nhảy nhót cùng chờ mong, thanh âm cũng nhẹ nhàng không ít, “Đứng lên đi.”

“Chủ tử, ngài thật sự muốn đi trước một mình? Nếu không thuộc hạ bồi ngài…”

“Không cần, chỉ là một cái Vưu phủ, chẳng lẽ lại làm khó được trẫm. Ngươi mau lui ra.”

“Tuân mệnh!”

Sau khi Dạ rời đi, Vi Phong đứng lên chậm rãi đi tới trước cửa sổ, ngẩng đầu nhìn vầng trăng mới nhú, trước mắt hiện lên một khuôn mặt thanh lệ thoát tục.

Bảy ngày trước hắn đáp ứng đề nghị của chúng thần, phái khâm sai đến Vĩnh Châu này, tuy nhiên khâm sai lần này chính là bản thân hắn. Vưu gia ở Giang Nam có một vị trí rất quan trọng, hắn đã cải trang đi tuần, muốn làm rõ tình hình trước rồi mới quyết định.

Hôm qua sau khi ngủ tại khách sạn, hắn thấy nhàn rỗi không có việc gì mới đi chợ xem, lúc đi qua một cửa hàng thuốc thì bị một tiếng nói quen thuộc hấp dẫn, lúc nhìn thấy dung nhan tuyệt mỹ thời thời khắc khắc chiếm cứ đầu óc hắn, hắn khiếp sợ mất một lúc mới khôi phục lại.

Ổn định lại tâm tình kích động, hắn hỏi một đại thẩm mới từ bên trong đi ra, không ngờ rằng câu trả lời của vị đại thẩm kia làm dập tắt mọi vui mừng trong hắn. Nguyên lai nàng kia gọi Lãnh Tinh, là thê tử của Vưu gia nhị thiếu gia Vưu Chính Hồng.

Tiếng nói giống nhau, bề ngoài giống nhau, nhưng tên và thân phận lại không giống. Hắn không cam lòng, hôm nay lại đi một chuyến, trốn ở một ngõ ngách trước cửa tiệm, tham lam ngắm nhìn nàng. Còn Dạ đi thăm dò Vưu phủ, vẽ bản đồ, điều tra manh mối cho hắn…

“Tùng… tùng!” Tiếng trống canh đánh thức Vi Phong. Nhìn đường phố yên tĩnh thưa thớt bóng người một chút, hắn trở lại trước giường, thay một bộ trường bào màu đen rồi lén lút rời khỏi khách sạn.

o(∩_∩)o o(∩_∩)o một đêm ân sủng o(∩_∩)oo(∩_∩)

Phía sau tấm bình phong đẹp đẽ kia có bày một chiếc thùng có to có thể chứa được hai người. Trong thùng không phải là nước bình thường mà là một thứ nước màu đỏ, tản ra mùi thơm tinh khiết mê người, mùi thơm của rượu bồ đào! Hàn Lăng đang ngồi dựa lưng vào thành thùng, đôi mắt đẹp khép hờ, một bên khe khẽ ngân lên một âm điệu, một bên hưởng thụ sự chăm sóc của rượu bồ đào.

Trong đầu óc nàng, ngoài việc mở hiệu thuốc ra còn muốn mở cửa hàng mỹ phẩm, chăm sóc sắc đẹp. Ngoài việc chăm sóc da mặt còn có xoa bóp, cái nàng thích nhất chính là SPA.

Trong rượu bồ đào có thành phần chống ô xy hóa giúp mọi người lưu giữ tuổi thanh xuân, bài tiết độc tố, rất công hiệu trong dưỡng nhan. Vì vậy, bằng trí nhớ, nàng tìm cách tự mình chế rượu. Chiều nay nhân lúc có một mình trong phòng, nàng liền thử nghiệm qua SPA bằng rượu bồ đào.

Thể xác và tinh thần buông lỏng, nàng thoải mái than nhẹ vài cái. Chợt cảm thấy có một cỗ khí tức nguy hiểm tới gần, một đạo ánh mắt quỷ dị bắn lại đây. Nàng nìn thở ngưng thần, con mắt lóe sáng nhìn quanh nhưng không phát hiện cái gì khác thường.

Bắt đầu từ ngày hôm qua nàng đã cảm giác được có một ánh mắt một mực đi theo, mỗi khi nàng nhìn lại thì đều không tìm được bất cứ nhân vật khả nghi nào. Chẳng lẽ gần đây quá mức mệt mỏi đã làm cho nàng khẩn trương quá độ mà sinh ra ảo giác?

Nàng không khỏi nhớ ra một thông tin lưu truyền gần đây về việc tiểu thâu (tên trộm) vào nhà trộm đồ, tâm tình vừa mới buông lỏng lại lập tức căng lên. Chẳng lẽ là tiểu thâu? Nghĩ tới mấy bộ phim phát trên TV về việc trước giết người, sau cướp của là nàng sởn gai ốc, cả người liền ở trong tư thế sẵn sàng chiến đấu.

Đầu óc lẫn lộn, nàng nhanh chóng nín thở, chìm người vào trong nước. Còn âm thầm cầu khẩn tiểu thâu vì bận việc… lấy đồ, không lưu ý đến chiếc thùng gỗ bên này. Nàng thất kinh, cái miệng nhỉ nhắn lơ đãng há ra, một dòng rượu bồ đào thơm ngát liền rót vào yết hầu.

Vi Phong đứng sau một tấm bình phong khác cách thùng gỗ chừng mười bộ, ngắm nàng không rời mắt, thấy nàng đã lâu mà không nổi mặt lên không khỏi bước về phía trước vài bước, khi thấy cảnh tượng trong thùng thì nội tâm vui mừng kích động như điên. Nàng là Lăng Lăng! Nàng và Lăng Lăng giống nhau, đều giỏi lặn!

Hắn hưng phấn dị thường, liền ngơ ngác đứng, mãi đến khi thấy nước trong thùng ngày càng ít, mặt nước cũng không nổi bọt khí lên nữa hắn mới đột nhiên hoàn hồn bước nhanh đến.

Nàng hai mắt nhắm nghiền, mặt đỏ bừng bừng, hôn mê bất tỉnh! Thấy cảnh này, cảm giác sợ hãi đã lâu không thấy đột nhiên nảy lên trong lòng Vi Phong, hắn chần chờ đưa tay ra tới dưới mũi nàng, lúc dò được khí tức vững vàng như thường của nàng, tâm hắn mới bình tĩnh lại.

Hắn dè dặt ôm lấy nàng, đi tới bên cạnh giường lớn, để nàng nằm xuống.

Dung nhan mỹ lệ vì say rượu mà đỏ hồng kiều mỵ, da thịt non mềm bóng loáng phủ một lớp hồng…

Ánh mắt Vi Phong đột nhiên nóng rực, yết hầu căng thẳng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.