Một Đêm Ân Sủng

Chương 40: Chương 40: Lăng Đau (hai)




Trái ngược với cảnh dương quang sáng lạn bên ngoài, trong ám thất lại vô cùng âm trầm, rét lạnh. Ánh sáng yếu ớt leo lét chiếu rọi lên một khuôn mặt diễm lệ làm cho nó tở nên rất quỷ dị và có phần tà ác.

“Lam thái y, không phải ngươi hạ dược tiện nhân kia sao? Sao nàng ta lại thanh tỉnh như vậy?” Âm thanh bén nhọn chói tai vang lên, mang theo hận ý cùng tức giận.

“Khởi bẩm nương nương. Đây không phải là thuốc bình thường, lượng thuốc không thể dùng quá nhiều, nếu không sẽ làm cho người khác nghi ngờ. Vi thần cho rằng chỉ cần nàng thừa nhận hành vi phạm tội là chúng ta đã đạt được mục đích.” Lam thái y nói cầm chừng, kỳ thật trong lòng hắn cũng ngầm buồn bực, rõ ràng dược lực đủ tác động cho bốn ngày, thế mà Hàn Lăng chỉ hai ngày đã tỉnh, chẳng lẽ thuốc có vấn đề? Hay là ý chí, nghị lực của Hàn Lăng kiên định khác thường?

“Tất cả đều diễn ra theo kế hoạch, mắt thấy sẽ thành công, vậy mà nửa đường lại nảy nòi ra tên thái giám chết bầm. Hoàng thượng xử trảm tên cẩu nô tài kia rõ ràng là muốn cho hắn làm kẻ chết thay, để kết thúc vụ án này. Bao nhiêu cố gắng của bổn cung đều thành công cốc trong gang tấc!” Trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ giận dữ, không cam lòng.

“Nương nương xin bớt giận. Mặc dù lần này không thể đuổi cùng giết tận nhưng hiệu quả cũng không tệ. Người nghĩ lại mà xem, Lăng chiêu nghi có tình cảm sâu đậm với tên thái giám kia như vậy, nàng nhất định sẽ cho rằng Hoàng thượng hồ đồ định đoạt, căn cứ vào tính cách của nàng có thể khẳng định sẽ giận cá chém thớt, nổi giận với Hoàng thượng. Hoàng thượng long uy bị đụng chạm sẽ chán ghét nàng, sau đó sẽ dần dần quên nàng, đây không phải là một việc tốt sao!” Lam thái y xảo biện, mặt nịnh nọt.

Nữ tử xinh đẹp vừa nghe xong thì trong đầu lập tức hiện lên cảnh lúc chiều ở Thận Hình đường, nội tâm dâng lên một chút vui vẻ. Không khó để nhìn ra, tiện nhân kia đối với Hoàng thượng thống hận vạn phần, có thể đoán sẽ không làm việc gì mị hoặc, câu dẫn Hoàng thượng nữa.

“Nhưng nàng ta tại Thận Hình đường ăn nói lỗ mãng, công nhiên mắng Hoàng thượng, vậy mà Hoàng thượng không những không trừng phạt, lại còn cẩn thận ôm nàng ta, đưa nàng về tẩm cung.” Nhớ lại vẻ nhu tình hiếm thấy hiển lộ trên tuấn nhan Vi Phong lúc ấy, nàng lại ghen ghét không thôi, đồng thời cũng thấy ưu sầu cùng lo âu.

“Nương nương xin yên tâm, Hoàng thượng tâm cao khí ngạo, luôn quen được người ta cung kính đón ý, mặc dù có thích nàng thế nào đi chăng nữa cũng không thể hết lần này đến lần khác hạ mình lấy lòng nàng. Sau vài lần không được ắt sẽ sinh ra chán ghét.”

Cũng có thể như vậy lắm! Đường đường là vua một nước, không thể lần nào cũng hạ mình. Nữ tử xinh đẹp cuối cùng cũng yên tâm nhìn Lam thái y, “Việc ngươi hạ dược tiện nhân kia, khẳng định không có ai phát hiện?”

“Nương nương xin yên tâm, vi thần làm việc, tuyệt không sơ hở chút nào!”

“Được rồi. Lui ra đi. Công lao của ngươi bổn cung sẽ nhớ kỹ.”

“Đa tạ nương nương!” Lam thái y mặt mày hớn hở, đôi mắt vốn đã nhỏ giờ híp lại như hai sợi chỉ, “Nương nương nếu còn việc gì cần, thỉnh cứ việc phân phó, vi thần sẽ bất chấp gian nguy để hoàn thành!”

Hừ! Nữ tử âm thầm khinh thường, mặt ngoài vẫn là vẻ bình tĩnh như cũ, “Được, lúc cần bổn cung sẽ tự tìm ngươi.”

Tiếng đóng cửa vang lên, tiếng bước chân xa dần, nữ tử xinh đẹp tiếp tục lưu lại trong ám thất, đi đến gần cây nến đang cháy, nhìn chằm chằm vào ngọn lửa màu lam nóng bỏng, không biết đang đăm chiêu suy nghĩ những gì.

o(∩_∩)o o(∩_∩)o một đêm ân sủng o(∩_∩)oo(∩_∩)

Lúc Hàn Lăng tỉnh lại thì trời đã tối, cảnh quen thuộc bốn phía cho thấy nàng đang ở trên giường tại tẩm phòng của mình. Một nhân ảnh mặc áo xanh biếc đang ngồi trước giường, là Cốc Thu.

Hàn Lăng nhìn cây nến cắm trên giá, nhìn vào ngọn lửa rung động, nàng như thấy bóng dáng Nhị Cẩu, không khỏi hô lên một tiếng: “Nhị Cẩu à?”

“Nhị Cẩu, hắn… hắn đã…” Cốc Thu nước mắt như mưa, khóc thút thít không thành tiếng, cũng không nói được lời nào.

Thật sự như vậy sao! Nàng còn tưởng rằng sẽ xuất hiện kỳ tích, không ngờ ông trời cũng ác như vậy. Hàn Lăng nhắm mắt lại, nước mắt chậm rãi lăn, tràn qua khóe mắt, lướt qua hai gò má tái nhợt, qua vành tai lạnh lẽo rơi lên cổ nàng.

“Lăng, thân thể ngươi không việc gì chứ? Có chỗ nào không khỏe không?” Cốc Thu tạm thời ổn định lại tâm tình bi thương, lo lắng hỏi.

“Ta không sao! Được rồi, làm sao ta về đây được?” Hàn Lăng hai mắt vẫn nhắm chặt, phát ra tiếng nói yếu ớt.

“Là Hoàng thượng bế ngươi về, ngươi đã ngủ khoảng ba canh giờ rồi, Hoàng thượng rất lo lắng cho ngươi, nếu như không phải có đại thần yết kiến, hắn còn một mực canh chừng bên cạnh ngươi.”

Hàn Lăng nghe xong thì mặt biến sắc, phẫn hận nói: “Ai muốn hắn giả vờ tốt bụng chứ! Thị phi chẳng phân biệt được, đúng là hôn quân!”

“Lăng, kỳ thật hôm đó ta có thể vào Thận Hình đường làm ngươi tỉnh lại đều là do Hoàng thượng lén an bài, nếu không có lệnh bài của hắn, ta cơ bản là không vào được trong địa lao.” Cốc Thu mặc dù cũng rất oán hận Vi Phong đã x ử tử Nhị Cẩu nhưng nàng vẫn cho rằng cần phải có người nói cho Hàn Lăng biết mọi chuyện.

“Vậy sao? Đáng tiếc tất cả đã không còn quan trọng nữa. Dù sao, Nhị Cẩu cũng đã chết.”

Nhớ lại cái chết oan uổng của Nhị Cẩu, Cốc Thu lại trở nên bi thương cùng giận dữ, trở lại trầm tĩnh.

Đúng lúc này, Vi Phong đi vào trong phòng.

“Hoàng thượng!” Cốc Thu đứng dậy hạ thấp người.

Hàn Lăng lại giống như người điếc, nằm nguyên một chỗ, không đứng dậy hành lễ.

Vi Phong bảo Cốc Thu rời đi rồi đi tới ngồi trước giường, ôn nhu khẽ gọi: “Lăng Lăng…”

Hàn lăng mí mắt động vài cái, vì tức giận mà hai tay nắm chặc thành quyền.

Vi Phong đưa tay lau đi lệ trên khóe mắt nàng, than nhẹ: “Trẫm biết ngươi đã tỉnh, mở mắt nhìn trẫm, được không? Còn nữa, thân thể ngươi có chỗ nào đáng ngại không? Có muốn trẫm truyền thái y đến xem không?”

Phát hiện Hàn Lăng không hề phản ứng lại, Vi Phong tiếp tục giải thích: “Ngươi hãy thông cảm cho tình thế của trẫm, trẫm làm tất cả mọi việc đều là vì ngươi. Trẫm chỉ hy vọng ngươi không sao, còn những người khác, trẫm mặc kệ.”

“Thông cảm ngươi? Thông cảm ngươi trắng đen lẫn lộn? Thông cảm ngươi thị phi chẳng phân biệt được?” Hàn Lăng cuối cùng cũng mở mắt, con ngươi tràn đầy thống hận và giận dữ.

“Giác nhi chết, trẫm cũng đau buồn không kém ngươi; Nhị Cẩu chết, trẫm chỉ có thể nói xin lỗi. Trẫm biết ngươi đau lòng, trẫm cam đoan sẽ ban cho ngươi một hoàng nhi, có hoàng nhi rồi ngươi có lẽ sẽ quên được quá khứ, tâm tình sẽ tốt hơn. Huống hồ, chỉ cần ngươi muốn, ngươi có thể coi hắn là Giác nhi.”

“Ban thưởng, ban thưởng, ban thưởng, ta nhổ vào! Ai hiếm lạ ác chủng nhà ngươi! Đi ngay cho khuất mắt ta!”

Mắt Hàn Lăng tràn đầy vẻ oán hận, yếm ác làm cho Vi Phong đau lòng hắn buồn bã cúi đầu xuống.

“Đi ra ngoài!” Hàn Lăng giơ hai chân lên hung hăng đá hắn.

Nhìn thấy Hàn Lăng sắc mặt đỏ lựng, hơi thở hổn hển, Vi Phong vội vàng nói, “Thân thể ngươi vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, đừng tức giận!”

“Ai muốn ngươi giả hảo tâm, khốn khiếp, cút ngay!” Hàn Lăng mắt mở trừng trừng, đã mất hết lý trí rồi.

Vi Phong thấy vậy thì không dám kích động nàng, không thể làm gì khác hơn là lúng ta lúng túng đi ra cửa.

Hàn Lăng nằm thẳng người xuống nhưng không thể nào bình tĩnh lại được nữa.

Hai ngày sau Hàn Lăng chỉ ở trong tẩm phòng, người ngoài thì trừ Cốc Thu ra nàng không tiếp một ai. Vi Phong mỗi ngày đều ghé thăm vài lần, mỗi lần đến đều bị ngăn ngoài cửa, chỉ có thể thông qua Cốc Thu để biết tình trạng của Hàn Lăng, từ đó an bài một số công việc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.