Một Đêm Ân Sủng

Chương 68: Chương 68: Nàng thương hắn




“Hoàng thượng, ngài đang nói cái gì?” Nghe thấy hắn mắng mình là tiện nhân, Hàn Lăng cực kỳ tức giận và khổ sở, “Ta cho ngươi cơ hội nói xin lỗi!”

“Xin lỗi? Dựa vào cái gì?” Vi Phong cười lạnh, ánh mắt sắc bén thêm âm trầm, “Vẫn còn cứng đầu như vậy sao? Nói cho ngươi hay, cái gì trẫm cũng biết, đã sớm biết, ngươi cho rằng trẫm là đồ ngốc, là kẻ ngu dốt hay sao?”

Biết? Biết cái gì? Chẳng lẽ hôm nay đúng là có người theo dõi nàng và Liễu Đình Phái sao? Mà người kia lại là hắn? Không phải hắn đi giải quyết quốc sự sao? Sao lại có mặt ở chợ để phát hiện ra bản thân? Tâm Hàn Lăng dị thường hỗn loạn.

“Trẫm không để ý tới hiềm khích lúc trước, cho ngươi sủng ái và yêu thương vô cùng. Vậy mà ngươi lại một lần nữa chà đạp lên tấm lòng của trẫm. Tại sao? Tại sao?” Nhớ ra tất cả những uất ức từ trước, Vi Phong trở nên bi phẫn, đau buồn, tức giận, hai tay siết chặt hơn, “Nói, nam nhân kia là ai?”

“Phải… là một bằng hữu của ta, thật sự chỉ là bằng hữu, chúng ta không hề có ý tứ gì khác! Đau, cằm đau quá!” khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Lăng nhăn lại.

“Bằng hữu kiểu gì?” Vi Phong không hề nới tay.

“Phải… phải” Hàn Lăng á khẩu không trả lời được, thực ra là không biết trả lời như thế nào.

“Chuyện tới mức này còn muốn dối gạt trẫm? Lãnh Tinh? Lãnh Tinh gì chứ! Ngươi chạy ra khỏi cung, cho là mai danh ẩn tích là có thể né tránh trẫm sao? Hàn… Lăng!”

Hắn… hắn biết thân phận đích thực của mình! Hàn Lăng kinh ngạc vạn phần, thốt lên, “Ngươi biết thân phận thật của ta bao lâu rồi?”

Vi Phong không đáp, chỉ là hung hăng nhìn nàng.

“Nếu đã biết, tại sao ngươi không vạch trần?” Hàn Lăng thẹn quá hóa giận, hóa ra hắn cái gì cũng biết, hóa ra chỉ có bản thân mới là kẻ ngu ngốc.

“Từ khi ta trốn ra khỏi cung, ngươi đã biết, phải không? Sau đó, luôn theo dõi ta, chú ý ta, cướp đi đêm đầu tiên của ta cũng nằm trong kế hoạch của ngươi đúng không? Những chuyện xảy ra sau đó cũng là quỷ kế của ngươi phải không? Hỗn đản, xấu xa!” Hàn Lăng nắm chặt tay, đánh vào ngực hắn.

Nhìn nàng khóc lóc, bao nhiêu tức giận trong Vi Phong tiêu tán gần hết, lại thấy đau lòng, nắm lấy tay nàng, ôn nhu dỗ dành, “Ngoan, đừng khóc!”

“Đồ xấu xa, tên lừa gạt! Ta mới là bị ngươi xoay quanh!” Nhớ lại tình cảnh lén lút dè dặt một năm qua của bản thân, Hàn Lăng càng thêm khổ sở cùng tức giận.

Nhìn ánh mắt nàng, Vi Phong cũng không nhịn được nữa, vội vàng giải thích: “Không phải, không hoàn toàn là như vậy. Trẫm lúc đầu không hề biết, lúc đi Đào Nguyên thôn mới hay. Ngươi còn nhớ đêm chúng ta ở sơn động kia không?

“Tối hôm đó, trẫm ôm ngươi ngủ, trong lúc mơ màng ngươi đã gọi tên Vương Cảnh Thương!” Nhớ ra nàng ngay trong mơ cũng nghĩ đến nam nhân khác, Vi Phong lại thấy đau lòng.

Hàn Lăng nghe xong thì ngẩn người, tiện đà lớn tiếng nói, “Không sai, ta là không quên được Cảnh Thương, ta nghĩ đến việc ngươi xử tử hắn, cho nên ta cảm thấy áy náy với hắn, nếu như không có ta, hắn sẽ không bị như vậy. Còn cả Giác nhi, Nhị Cẩu, ta đều không quên được!”

“Có lẽ ta từng không thích ngươi, thậm chí chán ghét ngươi, nhưng cũng không phải kẻ trêu hoa ghẹo nguyệt, câu tam đáp tứ, lại càng không phải tiện nhân như ngươi nói.”

“Ta hôm nay đi ra ngoài, cũng không giống như ngươi tưởng tượng. Cả ngày sống trong cung rất là buồn chán, ta mới trốn ra. Sau khi rời khỏi cũng không có quên ngươi, còn mua đồ cho ngươi. Ngươi thì sao? Ta vừa mới về tới đã nhục mạ ta, Vi Phong ta chán ghét ngươi, hận ngươi chết đi được! Ngươi đi ra ngoài, đi ra ngoài, sau này không cho ngươi bước vào phòng ta nửa bước!”

“Phanh” – một tiếng vang thật lớn, Vi Phong không hề phòng bị, bị Hàn Lăng đuổi ra phòng ngoài.

Dựa người vào cửa, Hàn Lăng khóc lớn.

“Lăng Lăng, ngoan, mở cửa ra, đừng khóc, để trẫm đi vào!” Bên ngoài không ngừng truyền đến tiếng gõ cửa của Vi Phong.

“Hỗn đản, ta không muốn nhìn thấy ngươi, tên lừa gạt, ta không muốn nghe tiếng ngươi!”

“Lăng Lăng…”

“Cút ngay, cút ngay!” Hàn Lăng dùng chân đá không ngừng vào cửa.

“Được, trẫm cút ngay, ngươi đừng đá, đá bị thương chân thì làm sao bây giờ, trẫm đi về trước, trẫm sẽ trở lại thăm ngươi sau.”

Bên ngoài yên tĩnh trở lại, Hàn Lăng tiếp tục vào cửa, khóc thút thít.

Mãi đến phòng ngoại truyền lại tiếng cung nữ, “Nương nương!”

“Chuyện gì?” Hàn Lăng buồn bã hỏi một câu, hai mắt vẫn đẫm lệ.

“Tiểu hoàng tử la hét tìm người!”

Lạc nhi? Hàn Lăng nhanh chóng mở cửa.

“Mẫu phi!” Vi Lạc hưng phấn chìa hai tay về phía nàng.

Hàn Lăng lập tức ôm lấy hắn, ôm thật chặt, hôn liên tiếp lên khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn.

“Mẫu phi không khóc.” Vi Lạc đã hiểu rất nhiều chuyện. Bàn tay nhỏ bé giúp nàng lau đi nước mắt.

“Lạc nhi!” nhìn tiểu bảo bối, Hàn Lăng kích động không thôi, đồng thời lại cảm thấy xấu hổ, áy náy. Gần đây nàng cứ chăm chú học võ công mà lơ là hắn, “Lạc nhi, nhớ mẫu phi không? Xin lỗi, mẫu phi đã lạnh nhạt ngươi.”

Vi Lạc chu miệng, đôi mắt to vụt sáng.

“Mụ mụ hôm nay mua rất nhiều đồ cho ngươi!” Hàn Lăng nói xong thì đi tới trước giường, đặt hắn lên giường rồi ngồi xổm xuống, lôi chiếc rương trong gầm giường ra, lấy ra một chiếc trống bỏi, đưa tới trước mặt Vi Lạc.

Sau khi Vi Lạc nhận lấy thì lắc lắc rất mạnh, tiếng “thùng thùng” lập tức vang khắp cả phòng.

“Búp bê vải này cho ngươi!” Hàn Lăng lại cầm lấy một con búp bê bằng vải tinh xảo đẹp đẽ. Lúc ánh mắt chạm đến một đống tơ lụa và chỉ màu thì không khỏi ngẩn người.

Nam nữ ở Đào Nguyên thôn có tập tục tặng tú cầu để biểu đạt lòng ái mộ, lúc ấy Vi Phong hy vọng nàng tự mình làm một cái cho hắn nhưng nàng kiên quyết không chịu, hôm nay ở chợ, đột nhiên thấy đống vải và chỉ đẹp đẽ này, nàng mua ngay không cần suy nghĩ.

“Mẫu phi, mẫu phi!” Tiếng kêu của Vi Lạc kéo Hàn Lăng trở về.

Để lại đống tơ lụa và chỉ màu vào trong rương, nàng ngẩng đầu, “Sao vậy, Lạc nhi?”

“Cho…” Vi Lạc cầm búp bê vải trong tay nhét vào lòng nàng.

“Cho mụ mụ hả? Lạc nhi ngoan quá!” Hàn Lăng ngồi lên giường, cảm động ôm chặt lấy hắn.

O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O

Ngự thư phòng.

Ánh sáng nến không ngừng rung động, chiếu lên khuôn mặt tuấn mỹ của Vi Phong.

Hắn cau mày ngồi trên ghế, đầu óc chỉ hiện lên khuôn mặt đầy nước mắt của Hàn Lăng, nhớ lại vẻ đau khổ của nàng, tâm hắn lại nhói đau.

Chẳng lẽ bản thân thật sự vu oan cho nàng? Tuy nhiên, cứ nghĩ tới hành động thân mật của nàng với nam nhân xa lạ kia thì sự đố kỵ và ghen ghét lại dâng lên nhanh chóng tựa thủy triều, vây lấy hắn, gặm nhấm từng tấc trên cơ thể hắn.

Không sai, hắn đã sớm biết thân phận thực sự của nàng, đêm đó ở sơn động, trong sát na ôm nàng trong lòng, hắn cảm thấy một cảm giác quen thuộc, hắn đã nghĩ nàng có phải là Hàn Lăng hay không.

Đúng lúc đó thì câu nói mơ của nàng đã chứng thực cho ý nghĩ của hắn. Nghe được hai chữ “Cảnh Thương” vang lên, hắn vừa vui mừng lại vừa tức giận, đương nhiên, cả đố kỵ nữa.

Đồng thời, đó cũng là lúc hắn hiểu ra tất cả. Khó trách lần đầu thị tẩm, hắn không hề có một chút ấn tượng hay cảm giác nào. Đó là vì, đêm thị tẩm đó căn bản là không phát sinh chuyện gì cả. Hắn thực bội phục sự thông minh của nàng, đồng thời cũng tức giận nàng… Tiểu nữ nhân chết tiệt này dám làm cho hắn như mê như say.

Kỳ thật, hắn từng nghĩ tới việc thẳng thắn nói chuyện với nàng, nói hắn đã biết thân phận của nàng. Nhưng cứ nghĩ dến việc nàng vô cùng bài xích thân phận đế vương của mình, hắn lại do dự. Hắn sợ rằng, một khi thẳng thắn rồi, nàng sẽ càng hận bản thân hơn, cho nên, hắn không thể làm gì khác hơn là bịa ra câu chuyện của chàng Vương Trác si tình số khổ để có thể gần nàng, đặt kế hoạch mang nàng hồi cung.

Trở lại hoàng cung, hắn cho rằng nàng sẽ thẳng thắn, không ngờ nàng lại tiếp tục sử dụng thân phận Lãnh Tinh. Trong lòng hắn mặc dù buốn bực, nhưng cũng không chủ động nói ra, tiếp tục giả vờ, coi nàng là “thế thân”, cho nàng yêu thương vô hạn.

Trong buổi tiệc trăm ngày của Lạc nhi, vô tình nhìn thấy nàng và Cảnh Thương, nghe được cuộc đối thoại giữa họ, bao nhiêu tức giận và ghen tỵ dồn nén đã lâu lập tức trào lên, hắn quyết định không nhịn nữa.

Đường đường là vua một nước, làm sao có thể chịu uất ức như thế. Cũng có khi hắn không khỏi thống hận bản thân, chán ghét bản thân, nhưng sau khi tự trách, hắn tươi cười với nàng, tìm mọi cách che chở cho nàng, bởi vì hắn không dám đánh cuộc, hắn sợ vạn nhất hắn thua, hắn sẽ mất nàng lần nữa.

Năm đó nàng rời đi đã làm hắn biết thế nào gọi là sống không bằng chết. Rút kinh nghiệm xương máu, hắn không bao giờ dám đối mặt, không dám thử nghiệm loại thống khổ khi không có nàng nữa. Vì vậy hắn tiếp tục lựa chọn dối mình dối người.

Sợ bọn họ “tình cũ không rủ cũng tới”, hắn thậm chí lợi dụng công sự, lại lần nữa đày Vương Cảnh Thương đến biên thùy xa xôi.

Không có Vương Cảnh Thương, hắn cho là có thể vô tư thoải mái. Thực không ngờ lại xuất hiện một nam nhân xa lạ.

Chiều đó sau khi xong việc, hắn tự dưng nổi hứng, muốn đi chợ mua ít quà về tặng nàng, ai ngờ lại phát hiện nàng lén ra cung, lại còn đi cùng với một nam tử xa lạ.

Nam nhân đó, bề ngoài thực không tầm thường, vừa nhìn, hắn đã cảm thấy một mối uy hiếp cực lớn. Hắn án binh bất động, lặng yên theo dõi bọn họ.

Sau khi hồi cung, hắn đã cho nàng cơ hội, quyết định chỉ cần nàng giải thích, hắn sẽ không truy cứu, nhưng nàng lại không chịu thừa nhận, lại còn nói dối, lừa gạt hắn.

Rốt cuộc, hăn cũng không nhịn được nữa, nói hết sự thật! Nói xong, cả người nhẹ nhàng đi rất nhiều, nhưng cũng hối hận không thôi. Rõ ràng người nói dối là nàng, nhưng biểu hiện của nàng lại làm cho hắn cảm thấy hắn mới là người có lỗi.

Vừa nghĩ tới bộ dáng khóc lóc thương tâm của nàng, bộ dáng ủy khuất của nàng, Vi Phong lại thở dài vài tiếng. Rốt cục là kiếp trước hắn đã làm sai cái gì mà kiếp này ông trời lại phái nữ nhân như vậy tới để hành hạ hắn? Xem ra, dù thế nào thì người chịu tội, chịu khổ vẫn là bản thân.

“Hoàng thượng, Hoàng thượng…” Bên ngoài hốt nhiên truyền đến tiếng Lục công công.

“Chuyện gì?” Vi Phong ngồi thẳng người.

“Dạ là việc đi ngủ, xin hỏi Hoàng thượng đêm nay cũng ngụ tại Quý Hoa cung phải không?”

Vi Phong sửng sốt trong chốc lát mới nói: “Không được, trẫm hôm nay túc tại Dụ Nhân cung.”

“Vậy… Nô tài đi chuẩn bị!”

Sau khi Lục công công rời đi, Vi Phong lại ngồi yên, mặt co mặt cáu, âm u ủ dột.

O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O

“Uy, ngươi làm sao vậy? Từ sau lần ta đưa ngươi ra cung dạo phố đến giờ, mỗi lần gặp đều thấy bộ dạng này của ngươi, ta thật không thích chút nào!” Liễu Đình Phái ghé mặt nhìn Hàn Lăng, lớn tiếng nói.

Hàn Lăng cúi đầu nhìn chăm chú vào bóng mình dưới đầm.

“Ai nha, đừng như vậy. Hay là ta dạy ngươi một bộ ngọc nữ tâm kinh? Tình chàng ý thiếp kiếm pháp? Đả cẩu côn pháp? Khinh công?” Thấy Hàn Lăng không chút cảm động, Liễu Đình Phái bỏ cuộc, than một tiếng rồi trở lại ngồi lên ghế đá.

Một lát sau, Hàn Lăng cũng đi tới, ngồi trên một chiếc ghế khác, buồn bã nói: “Ta và hắn cãi nhau!”

“Hắn? Hắn nào? Lão công hoàng đế của ngươi hả? Không thể nào! Hắn thương ngươi như vậy, làm sao mà cãi nhau được?”

“Cụ thể ra mà nói thì cũng không phải là cãi nhau, mà là… chiến tranh lạnh!” Hôm đó sau khi ăn tối, Vi Phong lại tới Quý Hoa cung, nàng vẫn còn tức giận nên không gặp hắn, bắt hắn đứng ở ngoài cửa mà năn nỉ.

Ngày thứ hai, thứ ba, hắn lại xuất hiện, nàng luôn coi hắn như không khí, lúc vô tình gặp lại còn trào phúng, nhục mạ hắn. Rốt cục, tới ngày thứ tư thì hắn không tới nữa.

“Bại hoại, chẳng có lấy một chút kiên nhẫn, còn nói yêu ta, thương ta, bị ta mắng hai câu thì biến mất luôn. Quỷ hẹp hòi!”

“Ta biết rồi!” Liễu Đình Phái hốt nhiên kêu to một câu.

“Ngươi biết? Biết cái gì?” Hàn Lăng kinh ngạc ngẩng đầu.

“Ngươi đã yêu lão công hoàng đế của ngươi, hơn nữa, còn yêu thật sự sâu đậm!”

“Hoang đường!” Hàn Lăng liếc mắt nhìn hắn.

“Không phải hoang đường, là sự thật! Ngươi hãy nghĩ lại xem, hiện tại có phải ngươi cảm thấy rất buồn bực, rất khó chịu, ngươi ghét hắn không đến gặp ngươi, dỗ dành ngươi. Buổi tối nằm một mình trên giường, ngươi không thể ngủ, có đúng không?”

Hàn Lăng nghe xong thì kinh ngạc. Hắn… làm sao hắn biết?

“Hơn nữa, ngươi còn thường xuyên mơ thấy hắn!”

Bị người ta nói trung tâm sự, Hàn Lăng thẹn quá thành giận, “Uy, ta sở dĩ nói cho ngươi, là muốn ngươi giúp ta, mà không phải cười nhạo ta!”

“Ta nào có cười nhạo ngươi! Nhưng việc này ta thực sự không giúp ngươi được, ta không phải lão công của ngươi!” Liễu Đình Phái tỏ vẻ lực bất tòng tâm.

Hàn lăng nhìn hắn, hơi chút do dự, chậm rãi nói: “Kỳ thật, tên ta không phải là Lãnh Tinh, ta là Hàn Lăng!”

“Hàn Lăng?”

“Bốn năm trước, ta xuyên qua đến một sơn thôn nhỏ, gặp gỡ và sống cùng gia đình một nữ tử nhỏ hơn ta vài tuổi. Sau hai năm, chúng ta tình như tỷ muội, vì bệnh tình của nương nàng ta, chúng ta cùng nhau tiến cung làm cung nữ.” Hàn Lăng vừa nghĩ lại vừa nói, mang hết những chuyện đã xảy ra kể lại.

Sau khi nghe xong, Liễu Đình Phái trợn mắt há mồm, mãi một lúc lâu sau mới khôi phục lại được, thở dài nói: “Lão công hoàng đế của ngươi, thật sự là hiếm có!”

“Ân?”

“Đế vương từ xưa đã vô tình, tuy nhiên, Thánh Tông hoàng đế này, thật sự là kẻ si tình hiếm thấy trên đời. Ta thân là nam nhân, cũng phải cam bái hạ phong.”

“Ý ngươi là ta cần phải tha thứ hắn?”

“Đương nhiên phải tha thứ, nam nhân tốt như vậy, nếu mất đi, chắc chắn ngươi sẽ hối hận suốt đời!”

“Thật sự?”

Thấy bộ dáng nghiêm túc của Hàn Lăng, Liễu Đình Phái thoáng sửng sốt, tiện đà nói: “Kỳ thật, chuyện này… là việc của hai người các ngươi, người ngoài thật sự không nên phát biểu ý kiến, dù sao chỉ ở trong chăn mới biết chăn có rận. Vạn nhất ta đưa ra ý kiến sai, ta sẽ áy náy đến chết.”

“Aiii!”

Liễu Đình Phái thấy thế thì vội vàng an ủi nàng, “Đừng như vậy, ngươi hãy tự mình suy nghĩ kỹ lại, nghiêm túc tự hỏi bản thân xem phải làm thế nào. Mặc kệ quyết định của ngươi ra sao, ta đều sẽ ủng hộ ngươi!”

“Ân!” Hàn Lăng đứng lên. Nàng đi đã khá lâu rồi, cần phải trở về.

Liễu Đình Phái cũng đứng lên, ôm lấy thắt lưng nàng, hộ tống nàng tới bờ đầm bên kia, nhìn theo thân thể mảnh khảnh của nàng từ từ biến mất trong bí đạo.

Đôi mắt hắn lóe sáng, chứa đựng thứ tình cảm khó hiểu.

Lúc Hàn Lăng trở lại tẩm phòng thì đã là giữa trưa, cho Vi Lạc ăn cơm xong, cho hắn ngủ rồi nàng trở lại phòng mình.

Nằm trên chiếc giường thoải mái, nhìn chăm chú vào đỉnh màn, Hàn Lăng nhớ lại những điều Liễu Đình Phái nói lúc sáng.

Bản thân thật sự đã yêu Vi Phong? Yêu tên hoàng đế cổ đại háo sắc, hẹp hòi bá đạo, không kiên nhẫn này sao? Nhưng việc Vi Giác và Nhị Cẩu chết đều liên quan đến hắn, bản thân cần phải hận hắn mới đúng, tại sao lại yêu thương hắn?

Không sai, hắn đúng là rất tốt với nàng, cho bản thân cảm giác được yêu thương che chở, nhưng hắn dù sao cũng là hoàng đế, là tên hỗn đản có một đống nữ nhân vây quanh, bản thân thật sự không nên thương hắn.

Nghĩ tới lại buồn bực, lại phiền não, đầu óc Hàn Lăng dần dần hiện ra một khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ, trên đó nở một nụ cười mị hoặc, làm người khác mặt đỏ tim đập.

“Hỗn đản!” nàng theo bản năng mắng một câu, sau đó ngồi dậy, lấy chiếc rương từ gầm giường ra, lôi ra một đống tơ lụa và chỉ màu.

Đôi mắt đẹp nhìn nhìn đống đồ một chút rồi hai tay bắt đầu bận rộn…

“Hoàng… Hoàng thượng!” Cung nữ nhìn thấy Vi Phong xuất hiện sau vài ngày không tới thì kinh ngạc, vội vàng quỳ xuống nghênh đón.

“Nương nương đâu?”

“Hồi Hoàng thượng, nương nương đang ở tẩm phòng ngủ trưa.”

Vi Phong nghe xong thì trực tiếp đi tới tẩm phòng, đẩy cửa, lặng lẽ đi vào.

Nhìn nhân nhi đang say sưa ngủ, khuôn mặt lạnh lùng của hắn tức thì giãn ra.

Nghiêng người ngồi ở mép giường, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng vén lên vài sợi tóc vương trên trán nàng, sau đó đi tới trên cái miệng nhỏ nhắn của nàng, nơi đó truyền ra hơi thở ấm áp làm cho nội tâm hắn dập dờn.

Ngón tay rời khỏi môi nàng, hắn nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng đưa nó lên áp vào má hắn.

Nhưng cảm giác thô ráp lập tức làm hắn nhướng mày. Sau khi phát hiện ra mười ngón tay nàng đều bị sưng đỏ thì hắn kinh hãi, đưa từng ngón lên kiểm tra tỉ mỉ.

Chỉ thấy trên mỗi ngón tay nàng đều xuất hiện những lỗ nhỏ, giống như là do kim châm vậy.

Hắn đau lòng nhìn nàng, vội vàng lấy ra lọ thuốc mỡ, lúc chuẩn bị bôi lên cho nàng thì phát hiện phía bên phải nàng lấp ló một cái tú cầu.

Hắn chậm rãi cầm tú cầu lên nhìn, tâm tình rung động, trên đó có một chữ “Phong” được thêu bằng chỉ đỏ rất nổi bật!

Đây là nàng làm? Tú cầu nàng làm cho bản thân? Vậy, có phải là nàng đã yêu bản thân?

Có chút khó có thể tin nổi, còn có không dám khẳng định, hắn nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, lại mở mắt ra, tỉ mỉ quan sát. Là thật, là sự thật!

Trong khoảnh khắc đó, hắn cảm thấy tay mình run rẩy, sau đó cả thân tựa hồ lay động, cả giường hình như cũng bắt đầu lay động theo.

Một thứ đồ nho nhỏ như vậy bỗng dưng trở nên nặng ngàn cân, áp vào nội tâm hắn, làm hắn không thở nổi, làm hắn hô hấp khó khăn, dần hình thành một cảm giác đau, hơi hơi đau, phệ cốt; đau nhè nhẹ, loạn tâm.

Hóa ra nàng nói hôm đó mua đồ cho bản thân chính là cái này! Còn có, tay nàng bị kim đâm sưng tấy, cũng là vì bản thân.

“Lăng Lăng!” Vi Phong cảm động thốt lên.

“Hỗn đản, ta chán ghét ngươi!” Hàn Lăng dĩ nhiên ứng một câu.

Cho là bản thân đã đánh thức nàng, trong lòng hắn đại hoảng. Lúc biết được nàng đang nói mơ, hắn ngây ngốc cười nhẹ, sao lại đi sợ bóng sợ gió!

Bảo bối của hắn, luôn khẩu thị tâm phi, ngay cả trong giấc mơ cũng mắng hắn. Tuy nhiên, hắn biết kỳ thật trong lòng nàng rất yêu hắn, nếu không sẽ không chịu đau làm tú cầu này cho hắn.

Tú cầu này làm thủ công nên thô ráp, nhưng trong mắt hắn lại là tú cầu đẹp nhất trên đời, bởi vì nó là do nàng tự tay làm. Hắn nắm lấy nó rất chặt, khi thì đặt ở trước ngực, khi thì áp lên má, thật lâu sau vẫn không thể buông xuống.

Cứ như vậy, hắn ngơ ngơ ngác ngác ngắm nàng, ngắm nhìn tú cầu nàng làm, thời gian trôi qua hắn không hề biết, đơn giản là bởi vì tâm tình hắn giờ phút này đang tràn ngập cảm giác vui sướng, không thể để ý đến xung quanh.

Không biết đã qua bao lâu, mãi đến khi bên ngoài truyền đến tiếng Lục công công bẩm báo, nói có đại thần yết kiến, hắn mới lưu luyến rời đi.

Đương nhiên là tú cầu thì hắn đặt lại chỗ cũ, hắn đã biết lòng nàng, hắn phải đợi nàng tự mình đưa lễ vật này cho hắn.

O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O

Đêm đã khuya, cả hoàng cung bao trùm trong bóng tối hắc ám, trừ tiếng lá cây xào xạc trong gió thì thi thoảng còn truyền đến vài tiếng ếch gọi bạn, nơi nơi một bầu yên tĩnh.

Vân phi nửa đêm tỉnh lại, xuống giường, mượn ánh sáng yếu ớt của ngọn nến, thấy người ngoài ý muốn xuất hiện thì kinh hãi, lập tức quát khẽ, “Sao ngươi lại xuất hiện ở đây!”

“Nương nương xin đừng lo lắng, bọn họ đều đã ngủ, không ai phát hiện nô tài tới đây. Lần này nô tài đến là muốn nói cho ngài một việc. Thục phi nương nương kia tự dưng lập một bàn thờ trong ám thất, trên đó đặt ba hình nộm!”

“Ba hình nhân?”

“Ân. Nô tài nhìn thấy trên hình nhân ở giữa viết hai chữ Vi Giác, hình bên phải đề tên Vi Lạc, bên trái thì không có chữ gì. Mặt khác, trên mi tâm của hai hình nhân bên phải và trái đều cắm một chiếc ngân châm, trên bụng viết hai chữ “chôn cùng” màu đỏ tươi rất kỳ dị. Nô tài cảm thấy rất kỳ quái, vì vậy lén đến đây cho nương nương biết.”

Lông mày Vân phi nhíu lại, mặt mũi nghiêm túc, đoán không ra ý đồ của Thục phi.

“Nô tài còn chú ý dạo gần đây Thục phi thường xuyên một mình âm hiểm cười, có khi còn thì thào tự nói, ánh mắt thật là bi phẫn, mặt mũi dữ tợn đáng sợ.”

“Gần đây Thục Hoa cung có xảy ra chuyện gì không?” Vân phi sắc mặt càng thêm ngưng trọng.

“Trừ… những hành động khác thường của Thục phi ra thì tất cả đều bình thường.”

“Ngươi đi về trước, tiếp tục giám thị Thục phi, nếu phát hiện nàng có bất kỳ hành động cổ quái nào, lập tức báo cho bổn cung. Nhớ rằng chỉ có thể đến vào ban đêm.”

“Nô tài biết, nô tài cáo lui!”

A Đức đi rồi, Vân phi ra sau bình phong rồi trở lại trên giường, chỉ nghĩ đến những tin tức vừa nghe được.

Hôm sau, nàng lập tức cho người gọi Lý Ánh Hà vào cung, kể những hành vi của Thục phi cho Lý Ánh Hà.

Lý Ánh Hà nghe xong, cũng cảm giác sâu sắc buồn bực, ngẫm nghĩ một hồi thì tỉnh ngộ, tức giận mắng một câu: “Thục phi thật là ghê tởm!”

“Mẫu thân, làm sao vậy?”

“Nhi tử của Thục phi đã chết, bà ta không cam lòng, oán hận vô cùng, vì vậy mới chọn dùng vu thuật dân gian, nếu như mẫu thân đoán không sai thì hình nhân bên trái không có tên kia chính là hài tử của ngươi!”

“Cái gì?” Vân phi kêu to, “Nguyên lai, hài tử của ta là nàng nguyền rủa!”

“Nàng chẳng những không muốn ngươi sinh được hài tử mà còn muốn đem Vi Lạc chôn cùng. Nữ nhân này, thật sự là độc ác quá sức tưởng tượng.”

“Ghê tởm!” Vân phi nhảy dựng lên, “Ta muốn tìm nàng tính sổ, ta muốn đem nàng chôn cùng hoàng nhi của ta!”

“Vân nhi!” Lý Ánh Hà ngăn cản nàng, “Ngươi đi bây giờ thì có tác dụng gì? Theo mẫu thân thấy thì, chúng ta nên biết thời biết thế!”

“Biết thời biết thế?”

“Không phải nàng muốn Vi Lạc chết sao? Sao chúng ta không giúp nàng một tay!” rồi Lý Ánh Hà ghé tai Vân phi thì thầm.

Vân phi nghe nghe, khuôn mặt diễm lệ cũng dần dần lộ ra nụ cười âm hiểm.

O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O

Hôm nay, cung nữ đưa bế Vi Lạc ra ngoài tập đi, Hàn Lăng thấy mấy ngày rồi chưa gặp Liễu Đình Phái, liền đến thạch thất tìm hắn, lúc đến mới phát hiện hắn không có hắn ở đây. Bởi vì bản thân không biết khinh công, không qua được đầm nước nên nàng không thể làm gì khác hơn là phải quay trở lại.

Vừa về tẩm phòng được một lúc thì cung nữ phụ trách chăm sóc Vi Lạc hoang mang rối loạn chạy vào, “Nương nương, tiểu hoàng tử… tiểu hoàng tử không thấy đâu.”

Hàn Lăng hoa dung thất sắc, rất nhanh lao ra tẩm phòng.

Đi tới chỗ Vi Lạc vẫn hay học đi, chỉ thấy chiếc xe nhỏ dùng để tập đi của Vi Lạc bị lộn ngược lại, méo mó cong vẹo, trên xe không hề thấy bóng dáng Vi Lạc.

Nàng rụng rời chân tay, điên cuồng tìm kiếm, tìm mãi tìm mãi, bỗng trong óc hiện lên ba chữ “Vân Tiêu đảo”, nàng vội vàng rời khỏi bãi cỏ, đi hướng Vân Tiêu đảo, vừa đi được không xa thì ngã vào người Vi Phong đang đi tới.

Nhìn thấy Vi Phong, nàng giống như chết đuối vớ được cọc, sớm quên hết những ngày “chiến tranh lạnh” vừa qua, vội vàng túm lấy cánh tay của hắn, run giọng kêu to lên: “Phong, không thấy Lạc nhi đâu!”

Vi Phong nghe xong thì sắc mặt cũng đại biến, “Xảy ra chuyện gì? Không phải đã có cung nữ trông nom sao, sao lại không thấy đâu?”

ở trên cỏ, tiểu hoàng tử đột nhiên ném quả cầu đi, nô tỳ chạy đi tìm lại một lát, lúc quay lại đã không thấy tiểu hoàng tử đâu nữa.” Cung nữ biết mình đã phạm tội lớn, sợ phát khóc.

“Ngươi!” Vi Phong giận dữ. Hắn chợt phát hiện Hàn Lăng đã buông tay hắn ra, hấp tấp đi về phía trước, hắn vội đuổi theo, “Lăng Lăng, ngươi đi đâu?”

“Vân Tiêu đảo, ta cảm giác được Lạc nhi chắc chắn bị người ta dìm xuống hồ.”

Vi Phong nghe xong liền ôm nàng, dùng khinh công, rất nhanh tới Vân Tiêu đảo, lúc đi đến bên hồ đã thấy một hắc y nhân đang ở trong hồ, dùng sức dìm cái gì đó xuống nước.

Vi Phong để Hàn Lăng xuống, nhanh chóng lăng không bay đi.

Người nọ nhìn thấy Vi Phong thì lập tức buông Vi Lạc ra, cùng đánh nhau với Vi Phong.

Lúc này, Hàn Lăng cũng bơi tới bên người Vi Lạc, phát hiện sắc mặt hắn tái nhợt, môi tím tái, hai mắt nhắm nghiền, không còn sinh khí.

Cảm giác sợ hãi lan ra toàn thân, nàng ôm lấy hắn, vội vã trở lại bờ.

“Lạc nhi, Lạc nhi!” Nàng không ngừng vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Vi Lạc, ngón tay chầm chậm đi tới dưới mũi hắn, dò tìm khí tức của hắn. Lúc thấy hắn đã ngừng thở, toàn thân nàng như đông cứng lại, cảnh tượng lúc Vi Giác chết đuối ồ ạt quay về trong trí óc nàng.

Không, không thể để Lạc nhi chết! Cực lực ổn định lại nỗi sợ hãi, nàng đặt Vi Lạc nằm lên cỏ, hô hấp nhân tạo cho hắn.

Không ngừng hà hơi, thổi ngạt, hai tay nàng bận rộn, dùng sức ép lên ngực hắn, nước mắt viền mi. Trong lúc nguy cấp này, nàng không có thời gian khóc, không có thời gian rơi lệ, cứu nhi tử quan trọng hơn.

Vi Phong chế phục hắc y nhân xong thì lên bờ, yên lặng đứng một bên, lo lắng nhìn Hàn Lăng.

“Oa ô…” Rốt cục, nương theo một tiếng khóc hô, Vi Lạc mở mắt.

“Lạc nhi!” Hàn Lăng kích động ôm hắn vào lòng, sợ hãi cùng thương tâm lúc này mới bộc phát, nàng khóc lớn lên.

Nhìn thấy nhi tử không có việc gì, sự chú ý của Vi Phong trở lại trên người hắc y nhân, “Nói, ngươi là người ở đâu? Tại sao lại hãm hại tiểu hoàng tử? Nghe lệnh của ai?” Vi Phong phát giác người này cũng chính là kẻ hai năm trước hắn thấy ở lãnh cung, truy tra bao lâu, không ngờ tới lại bắt được như vậy.

Hắc y nhân thủ khẩu như bình, không rên một tiếng.

Vi Phong thấy thế thì tức sùi bọt mép, đánh hai chưởng liền lên ngực hắn.

“Hoàng thượng, trước hết hãy áp tải hắn đi đã, từ từ thẩm vấn.” Hàn Lăng căm giận nhìn hắc y nhân, nếu nàng nhớ không lầm thì hắn chính là kẻ hai năm trước đã hại chết Vi Giác, cho nên, nàng tuyệt đối sẽ không buông tha hắn, nàng muốn báo thù cho Vi Giác.

Vi Phong gật đầu, đang muốn kéo hắc y nhân đi thì thấy hắn giãy dụa hai cái, một dòng máu đỏ tươi chảy ra từ miệng hắn, sau đó, hai mắt hắn trợn lên, tắt thở!

“Tại sao có thể như vậy?” Hàn Lăng một bên che mắt Vi Lạc lại, một bên kinh ngạc nhìn hắc y nhân đã chết. Đôi mắt kia tựa hồ có vẻ nuối tiếc cùng bất đắc dĩ.

Vi Phong khiếp sợ, không cam lòng khi đầu mối lớn như vậy lại dĩ nhiên bị chặt đứt!

“Hoàng thượng, mau mau xem xem thái y có thể cứu sống hắn hay không!”

“Ân!” Vi Phong kéo hắc y nhân về phía trước, Hàn Lăng cũng đuổi theo.

Trở lại Dụ Nhân cung, sau khi thái y kiểm tra thì chính thức tuyên bố người nọ trúng phải thiên hạ kỳ độc, vô phương cứu sống.

Không tra ra kẻ chủ mưu đứng sau lưng, Vi Phong nặng nề không thôi. Đúng lúc này, Vân phi đã từ lâu không thấy lại đi tới Dụ Nhân cung.

“Thần thiếp bái kiến Hoàng thượng!”

“Chuyện gì?” Vi Phong giọng điệu không kiên nhẫn.

“Mẫu thân sai người mang một tí phấn quả cho thần thiếp, thần thiếp từng nghe mẫu thân nói là Hoàng thượng từ nhỏ đã thích ăn loại quả này nên đem một ít lại đây để Hoàng thượng nhấm nháp.”

“Để xuống đi!”

Vân phi trong lòng buồn bực, để phấn quả lên bàn, trở lại bên người Vi Phong, nhìn hắn, chần chừ nói: “Hoàng thượng, thần thiếp lúc ở đại viện thấy thái giám của Thục Hoa cung nằm trên đất, xin hỏi đã xảy ra chuyện gì?”

“Thục Hoa cung? Làm sao ngươi biết hắn là người của Thục Hoa cung?” Rốt cục, Vi Phong cũng đưa mắt nhìn nàng.

“Thần thiếp có vài lần đi bái phỏng Thục phi, đã gặp qua hắn, nhưng lúc đó hắn mặt trang phục thái giám. Chẳng lẽ, bọn họ là hai người có diện mạo giống nhau mà thôi?”

Vi Phong nghe xong thì sực nhớ Dạ đã từng bẩm báo, nói hắc y nhân kia đi vào sau Thục Hoa cung thì không thấy tăm hơi. Sau đó bọn họ truy tra thật lâu mà cũng không tìm được, còn tưởng rằng người nọ chỉ vô tình đi qua Thục Hoa cung. Không ngờ tất cả đều là do Thục phi giở trò quỷ!

“Người đâu, lập tức đi Thục Hoa cung, đưa Thục phi đến đây!” Vi Phong nén giận phân phó.

Thị về rời đi hai khắc thì quay về bẩm báo: “Khởi bẩm Hoàng thượng, Thục phi nương nương không có ở trong điện, thuộc hạ đã hỏi cung nô ở đó nhưng bọn họ đều nói không biết hành tung của Thục phi nương nương.”

“Hoàng thượng, hay là Thục phi cũng đoán được mình hành vi phạm tội bại lộ nên trốn rồi?” Vân phi tỏ ra bất bình căm giận. Mới vừa rồi lúc thị về đi Thục Hoa cung, nàng đã chuẩn bị mọi tình huống.

Vi Phong nghe xong thì báo cho Hàn Lăng một tiếng, “Ngươi nghỉ ngơi đi, trẫm tự đi đem nàng tới đây, ngươi yên tâm, trẫm tuyệt đối không bao che nàng!”

Đi tới Thục Hoa cung, Vi Phong tìm kiếm khắp nơi. “Kẻ theo đuôi” Vân phi cũng tỉ mỉ tìm kiếm.

Hốt nhiên, nàng ta dừng lại trước một cánh cửa nhỏ, “Hoàng thượng, nơi này có cánh cửa, có thể Thục phi trốn trong đó!”

Vi Phong đến gần, quan sát một lúc, sau đó tung một chưởng vào cánh cửa, một mùi khó ngửi lập tức xông vào mũi.

Thục phi ở trong ám thất phát giác có người xông vào thì nhanh chóng quay đầu lại. Nhìn thấy Vi Phong, nàng vừa mừng vừa sợ.

Vi Phong nhìn nàng, đảo mắt đánh giá bốn phía, cuối cùng, ánh mắt dừng lại trên ba hình nhân.

Vân phi đi tới trước đài, nắm lên hình nhân nằm ở bên phải, thấy trên đó viết tên Vi Lạc, lập tức kêu to: “Hoàng thượng, người xem!”

Sau khi Vi Phong nhìn thấy thì càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng, tức giận quay sang phía Thục phi: “Ngươi – nữ nhân ác độc!”

“Thục phi, không ngờ hung thủ hãm hại tiểu hoàng tử thật là ngươi!”

“Vi Lạc đã chết? Ha ha, Giác nhi, nghe thấy không? Lại một tên nữa đi cùng ngươi, ngươi sẽ không còn cảm thấy tịch mịch nữa, ha ha ha!”

Nhìn Thục phi trong cơn điên cuồng, Vân phi kinh hoảng, trốn sau lưng Vi Phong, “Hoàng thượng, người xem Thục phi…”

Vi Phong túm lấy Thục phi đưa ra khỏi ám thất, sai người đưa nàng đến Thận Hình đường, sau đó trở lại Dụ Nhân cung. Lúc này Vi Lạc đã ngủ thiếp đi.

Nghe Vi Phong kể xong, Hàn Lăng kinh hãi.

“Đừng sợ, trẫm đã sai người xử tử nàng, sau này sẽ không có ai hãm hại ngươi cùng Lạc nhi .” Vi Phong ôm nàng.

“Hoàng thượng, ta có chỗ không hiểu, nếu hắc y nhân kia là người của nàng, vậy tức là chính nàng sát hại Vi Giác, làm sao có thể như vậy được.”

“Ân, trẫm cũng thấy hoài nghi điểm đó. Nhưng trẫm dám khẳng định, lần này Lạc nhi bị hãm hại là do nàng bố trí.” Nhớ lại cảnh tượng nhìn thấy trong ám thất, Vi Phong lửa giận lại trào dâng.

Hàn Lăng trầm ngâm không nói, nàng cảm giác được chuyện không đơn giản như vậy. Chỉ tiếc hắc y nhân kia đã chết, không có đối chứng, cũng không thể tra ra nữa.

“Lăng Lăng, đói bụng không? Trẫm sai người đem đồ ăn đến.”

“Ta không đói bụng!” Hàn Lăng đầy mặt mây đen, vẫn không nghĩ ra.

Vi Phong thấy thế, không thể làm gì khác hơn là cùng nàng, cũng một mình lâm vào trầm tư…

Qua chuyện này, chiến tranh lạnh giữa Vi Phong và Hàn Lăng tuyên cáo kết thúc, hắn lại bắt đầu qua đêm ở Quý Hoa cung, sủng ái Hàn Lăng càng thêm sâu sắc mấy tầng.

Hai người cũng rất hiểu ý, không hề nói chuyện trước kia nữa, trừ việc hắn gọi nàng là Lăng Lăng ra thì không có gì thay đổi.

“Lăng Lăng, ngươi có cái gì muốn tặng cho trẫm phải không?” Vi Phong nằm trên giường, nhìn Hàn Lăng.

“Không có a!”

Vi Phong nghe xong thì trong lòng một hồi buồn bực, nghĩ ngợi xem nên mở miệng như thế nào.

Khóe miệng Hàn Lăng hiện nụ cười, mắt cứ một mực quan sát đỉnh màn.

“Trẫm… lần trước trong lúc vô tình đã thấy trên giường ngươi có một quả tú cầu.” Hắn nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định nói ra, bởi vì hắn không bao giờ muốn chờ đợi nữa.

“Hả? Tú cầu gì?” Hàn Lăng giả ra một bộ dáng mờ mịt.

“Ngươi…” Vi Phong bất đắc dĩ, hốt nhiên đưa tay cù nàng.

“Ngô, chán ghét!” Hàn Lăng muốn tránh nhưng hắn lại quá nhanh, nàng bị nhốt trong lòng hắn, không thể động đậy, cuối cùng, không chịu nổi, đầu hàng, “Được rồi được rồi, ta không dám.” Nói xong, thò tay xuống dưới gối, lấy ra một quả tú cầu, đưa cho hắn.

Vi Phong mừng rỡ tiếp nhận, hưng phấn mà nhìn, mà thưởng thức.

“Một quả tú cầu mà thôi, không cần phải kích động như thế chứ?”

Vi Phong giơ tú cầu lên trước mặt nàng, nghiêm trang hỏi: “Lăng Lăng, ngươi cón nhớ trẫm đã nói gì ở Đào Nguyên thôn không?”

“Ngươi nói nhiều như vậy, làm sao ta biết ý ngươi nói câu nào!” Hiểu ý tứ của hắn, mặt Hàn Lăng đỏ lên nhưng cũng không thừa nhận.

“Ngươi tặng tú cầu cho trẫm, đại biểu ngươi cũng yêu trẫm, đúng không?”

“Ta…”

“Đồ ngốc, thừa nhận yêu trẫm khó khăn như vậy sao? Trẫm yêu ngươi, ngươi cũng yêu trẫm, đây không phải rất tốt sao?”

“Chán ghét, ai yêu ngươi chứ, mơ tưởng! Ngươi còn hỏi nữa ta sẽ đòi lại tú cầu!”

“Ha hả, đồ đưa đến tay trẫm, há có thể cầm lại sao! Trẫm nói cho ngươi, đời này ngươi đừng mơ tưởng lấy lại! Mà đời này, tình yêu trẫm đối với ngươi cũng sẽ không thu hồi lại!”

Nhìn tình ý dạt dào trong mắt hắn, nội tâm Hàn Lăng bay bổng, khuôn mặt xinh đẹp càng đỏ ửng lên.

Vi Phong thu hồi tú cầu, một lần nữa ôm nàng vào lòng, nâng mặt nàng lên, từ từ tới gần nàng.

Rất nhanh, hai người nằm trên giường ôm chặt lấy nhau, gió thổi không lọt. Họ biểu đạt tình yêu trong lòng, thu lấy khát vọng trên người đối phương. Đêm sâu, cảm xúc mãnh liệt dâng trào tựa hồ mới bắt đầu…

O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O

“Nghĩa phụ!” Liễu Đình Phái đi tới bờ biển, bái kiến trước hắc bào lão nhân.

“Nhiệm vụ lần này là giết một người. Mục tiêu là con trai duy nhất của đương kim hoàng đế và Tinh phi.” Mặt lão nhân không chút thay đổi, nói ra tư liệu ngắn ngủi.

“Cái gì?”

“Còn nữa, đối phương lần này cần tự mình nghiệm thu thi thể, ngươi hạ thủ xong nhớ phải mang thi thể đến đây.”

“Không được!”

“Tại sao?” Lão nhân tràn đầy nghi hoặc. Trước kia, mặc kề là nhiệm vụ gì, hắn đều nhận mà không thắc mắc gì; nhưng hôm nay, chỉ là giết một đứa trẻ mà thôi, hắn lại chối từ.

“Đối tượng ngươi muốn giải quyết chính là nhi tử của bằng hữu ta!”

“Bằng hữu? Ngươi là bằng hữu với phi tử của hoàng đế từ khi nào vậy?”

“Thật ra mà nói thì không phải là bằng hữu, mà là người nhà!” Hàn Lăng và hắn đều đến từ hiện đại, cho nên ở cổ đại này, nàng xem như là người nhà của hắn.

“Hoang đường! Đừng quên, ngươi đã sớm không có thân nhân, người nhà duy nhất của ngươi chính là ta, là người có ân cứu mạng đối với ngươi, là nghĩa phụ của ngươi, dạy võ công cho ngươi!”

“Cái này không giống!”

“Không giống cái gì?”

“Ta không biết phải giải thích thế nào!” Liễu Đình Phái ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào lão nhân, nghiêm túc nói: “Nghĩa phụ, những việc khác ta có thể đáp ứng ngươi, chỉ có việc này là không được!”

“Ngươi!” Lão nhân tức giận đỏ bừng mặt, “Được, ngươi không chịu đi ta cho người khác đi! Dù sao Hỏa Minh hội của ta tinh anh đông đảo!”

“Nghĩa phụ, đừng!” Liễu Đình Phái khẩn cầu, “Thỉnh người nhìn ở vị trí của ta, trả lại tiền cho đối phương, bỏ sinh ý này đi, chi phí ta sẽ giao nộp.”

“Hoang đường, tôn chỉ của Hỏa Minh hội chúng ta từ trước đến giờ là lấy tiền của người, thay người làm việc. Thu tiền của người ta rồi thì phải làm cho thỏa đáng. Bỏ dở nửa chừng, danh dự của chúng ta sẽ để đâu? Sau này còn có chốn đặt chân trên giang hồ sao? Ngươi đã không chịu tiếp nhiệm vụ này thì tạm thời không có việc gì cho ngươi, ngươi đi đi.”

Nhìn vẻ mặt kiên quyết của lão nhân, Liễu Đình Phái vạn phần lo lắng, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nghĩa phụ, hãy để ta làm!”

“Ngươi khẳng định sẽ làm?” Lần này đến lượt lão nhân do dự.

“Nghĩa phụ nói đúng, chúng ta không thể phá hủy danh dự của Hỏa Minh hội. Ta quen thuộc hoàng cung, lại có quen biết với Tinh phi, nên tiến hành công việc sẽ tương đối dễ dàng.”

“Vừa rồi không phải ngươi nói nàng là người nhà của ngươi sao?”

“Người nhà của Đình Phái, chỉ có một, đó chính là nghĩa phụ!”

“Tốt!” Tâm tình của lão nhân khôi phục lại, “Ba ngay sau gặp lại ở đây.”

O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O

Hàn Lăng tỉnh giấc, theo thói quen nhìn sang bên trái, phát hiện nơi đó trống không, không thấy nhân ảnh nhỏ bé đâu, không khỏi một hồi buồn bực.

Lạc nhi đâu? Rõ ràng là ngủ trưa cùng bản thân, chẳng lẽ hắn tỉnh dậy trước?

Nàng đứng dậy, đi ra tẩm phòng, thấy cung nữ có trách nhiệm trông nom Vi Lạc hàng ngày đang ngồi ở đại điện, “Tiểu hoàng tử đâu?”

Trong mắt cung nữ hiện lên một tia kinh ngạc, “Hồi nương nương, tiểu hoàng tử vẫn ngủ trưa ở tẩm phòng.”

“Hắn không phải… tỉnh dậy trước sao?” Không biết tại sao, trong lòng Hàn Lăng cảm thấy kinh hoảng.

“Không phải a. Cả buổi chiều nô tỳ vẫn ở đây, chưa vào bế hoàng tử.”

Hàn Lăng nghe xong thì càng thêm khủng hoảng, phân phó cung nữ đi tìm Vi Lạc, nàng một mình trở về phòng, lục soát mọi ngõ ngách một lần nữa, cũng không tìm thấy Vi Lạc, nhưng lại phát hiện ra một tờ giấy đặt trên bàn: “Muốn gặp nhi tử, buổi trưa ngày mai đến bờ biển ngoại ô Tần thôn. Nhớ lấy, không thể muộn, nếu không thì chờ nhặt xác!”

Xem hết nội dung trên tờ giấy, Hàn Lăng mặt cắt không còn giọt máu, một cỗ hàn khí từ lòng bàn chân thoát ra, lan tỏa toàn thân, chạy thẳng tới đỉnh đầu, hai chân nàng mềm nhũn ra, té ngã trên mặt đất. Lạc nhi… Lạc nhi đã bị bắt cóc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.