Một Đêm Ân Sủng

Chương 116: Chương 116: Sự đột biến của vi phong




Đêm sâu yên tĩnh, thường khiến người ta không kiềm chế được sản sinh ra cảm giác cô đơn và trống rỗng.

Hàn Lăng lưng dựa vào thành giường chân co lại ngồi bó gối, nhìn ánh sáng không ngừng lay động phát ra từ ngọn nến phía trên bàn, nhớ lại những lới nói mà Cốc Thu và Ti Thải nói với nàng lúc sáng, nội tâm không ngừng tràn lên những ảnh hưởng ngầm, lăn tăn dậy sóng.

Nên tin ai? Bọn Cốc Thu? Hoặc là Vi Phong?

Trên góc độ là chị em bạn bè tốt, nàng nên tin tưởng vào Cốc Thu và Ti Thải; Nhưng trên lập trường là một người vợ, nàng nên có lòng tin với Vi Phong.

“Trẫm hứa với nàng, sau này chuyện gì cũng sẽ thẳng thắn với nàng, bất luận phản ứng của nàng thế nào, trẫm đều nói sự thật, huh?

Lời nói của hắn, sự cam kết của hắn vẫn hiển hiện rõ ràng trong đầu nàng, bản thân nên có lòng tin đối với hắn, không phải sao?

Nếu như đã lựa chọn ở bên cạnh hắn, thì cần phải tiếp nhận thân phận của hắn, hắn là hoàng đế, những phụ nữ dòm ngó tới hắn nhiều không đếm xuể, mà lại phía trước ngã thì phía sau lại tiếp tục, Hàn Lăng, ngươi phải tin hắn, ngươi không có sự lựa chọn nào khác!

“Lăng Lăng!” Hốt nhiên, bên tai truyền đến một tiếng gọi dịu dàng.

Hàn Lăng hồi thần, chỉ nhìn thấy Vi Phong đang ngồi bên cạnh giường, những ngón tay đang ôm lấy hai bên má nàng, có cảm giác dính dính, hóa ra, bản thân lúc nãy bất tri bất giác ngồi khóc.

“Về rồi à?” Hàn Lăng hít hít mũi, nở một nụ cười như đóa hoa lê trắng muốt nhưng lại mang theo những giọt nước mắt long lanh, càng khiến cho vẻ đẹp của nàng trở nên rung động lòng người.

Vi Phong hơi có chút ngẩn ra, đôi mắt chớp cũng không chớp chăm chú nhìn nàng.

“Đã dùng bữa tối chưa vây?”

“Đã dùng bữa tối ở nhà Lý thượng thư rồi.”

“Để ta giúp chàng thay y phục!” Hàn Lăng nói đoạn, chuẩn bị đứng dậy.

Vi Phong lại ấn nàng ngồi lại, dịu dàng lau đi hai giọt lệ cuối cùng còn vương trên mặt, tiếp tục ánh mắt không rời dán chặt vào nàng.

Bị hắn nhìn như vậy, Hàn Lăng cảm thấy có một chút không tự nhiên, cho nên lại nói: “Hoàng thượng cả ngày hôm nay bôn ba bên ngoài, chắc là rất mệt rồi, để thần thiếp hầu hạ người đi ngủ.”

Vi Phong vẫn không có chút phản ứng, ắnh mắt nghi hoặc thể hiện rõ tâm tình của hắn.

Hàn Lăng ngồi lại xuống, sau một lúc im lặng, ngẩng đầu, thấp giọng hỏi: “Hoàng thượng, thần thiếp có một nghi vẫn, Dạ kia.......tên cũ của hắn có phải là Ninh Nho Húc?”

Vi Phong một trận bối rối, ánh mắt như đang dậy sóng, liền sau đó gật đầu.

“Hắn quả nhiên là người mà tám nằm trước Ti Thải quen biết yêu thương!” Hàn Lăng vui mừng, ỏi tiếp: “Vậy tại sao hắn lại có bộ dạng như không hề quen biết Ti Thải? Đây là sự an bài của tổ chức, hắn cố ý như vậy, phải không?

“Hắn mất trí nhớ rồi!”

Mất trí nhớ? Quên mất chuyện của trước đây, quên mất Ti Thải? Sắc mặt Hàn Lăng đại biến.

“Hắc y tử sĩ, bất cứ lúc nào cũng có thể hy sinh mạng sống cho quốc gia, bọn họ không nên có vướng bận gia đình, càg không thể bị tình cảm nam nữ níu kéo.” Sắc thái trên mặt Vi Phong vô cùng nghiêm túc.

“Vậy không phải chính là hy sinh tình cảm của bọn họ một cách vô ích sao?” Hàn Lăng không khỏi cảm thấy thương tiếc và đau buồn thay cho Ti Thải và Ninh Nho Húc.

“Ninh Nho Húc thụ hưởng bổng lộc của triều đình, về lý là thay trẫm làm việc, còn về Ti Thải, trẫm cũng cho nàng ta một sự bồi thường thỏa đáng.”

“Nếu như có thể, nàng ấy thà lựa chọn được càng với người mình yêu sống một cuộc sống bình thường đơn giản, chứ không phải là cái chức quan Ti Thải.” Hàn Lăng nói vô cùng khẳng định, nếu như để cho bản thân nàng lựa chọn, cũng se chọn như vậy, “Phong, hay là nói sự thật cho Ninh Nho Húc........”

“Không được!” VI Phong lập tức ngắt lời nàng, “Trừ phi bản thân Dạ tự nhớ lại! Nhưng mà, đó là không thể!”

Hàn Lăng ủ ê, yên lặng cúi đầu xuống.

Nhưng rất nhanh lại bị Vi Phong đẩy cằm nàng lên, “Nàng ban nãy khóc, chính là vì chuyện này sao?”

“Uh,,,” Hàn lăng ngẩn ra.

Ánh Mắt Vi Phong trở nên phức tạp, lại chăm chú ngắm nhìn nàng một hồi, lại coi như không có chuyện gì nói: “Không phải nói là thay áo cho trẫm sao?”

“Ờ!” Hàn Lăng tâm trí đang treo ở chỗ khác đứng dậy, giúp hắn cởi bỏ từng chiếc từng chiếc quần áo.”

Vi Phong cẩn thận đỡ nàng lên giường, cánh tay dài vươn ra ôm lấy eo của nàng.

Dựa vào khuôn ngực rắn chắc của hắn, lắng nghe tiếng tim đập thình thịch của hắn, nhớ lại sự việc đã làm phiền nàng cả ngày hôm nay, Hàn Lăng lại không khỏi cảm thấy trong tim một trận chua xót.

Đòng thời, nàng kinh ngạc phát giác trên người mình truyền đến một trận tê tê buồn buồn, cùi đầu nhìn, bàn tay to lơn của Vi Phong không biết từ lúc nào đã thò vào bên trong chiếc áo ngủ rộng rãi, đang du ngoạn khắp nơi bên trong đó.

Kìm chế sự run rẩy, Hàn Lăng bồn chồn nhìn sang hắn, “Phong -----“

Vi Phong không nói, ánh mắt nóng như thiêu như đốt, động tác tay cũng không hề ngừng lại, mà còn càng ngày càng nhanh.

Hàn Lăng không kiềm chế được rên rỉ hai lần, sau lại như nhớ ra gì đó, vội vàng giữ chặt lấy tay của hắn, “Đừng như vậy, sẽ làm bảo bảo bị thương!”

Vi Phong vẫn không mở miệng nói gì, lại còn vén chiếc áo ngủ của nàng lên, cúi đầu, mạnh mẽ hút lấy đôi nụ hoa tinh tế đẹp đẽ của nàng.

“A-----“ Hàn Lăng lại một trận rên rỉ, luồng khoái cảm đã lâu chưa cảm thấy khiến cho nàng gần như reo hò sung sướng, nàng rất muốn có thể yên lặng mà hưởng thụ, thậm chí phối hợp với hắn, nhưng mà nàng biết rĩ, nếu tiếp tục để mặc hắn muốn gì làm đấy như vậy, kết quả nhất định là.............

Không, không được! Cho nên, nàng thấp giọng gào lên: “Phong, mau dừng tay, không thể làm tổn thương bảo bảo!”

Vi Phong phảng phất như mắt mù tai điếc, một bên tiếp tục hôn nằng, một bên tuột hết quần áo trên người nàng ra, còn bản thân hắn, cũng toàn thân không mặc gì.

Sự vui sướng và đau khổ cùng nhau tồn tại, Hàn Lăng cho dù tiếp nhận luồng sóng cảm giác hưng phấn ào ạt, cũng ép buộc bản thân phải đi cự tuyệt.

Làm thế nào, nàng nên làm thế nào? Trong đầu nàng không ngừng xẹt qua dung mạo ngập vẻ đạt được mục đích của Tường Vi, bên tai không ngừng vang vọng lại tiếng cười gian xảo tự mãn đắc ý của Tường Vi, cuối cùng, nàng dồn hết sức lực, đẩy Vi Phong ra.

Làm thế nào, Vi Phong không để ý, trên khóe miệng còn treo lên một nụ cười mê hoặc cùng tự tin, một tay ép chặt nàng, một tay tách hai đùi nàng ra.

“Phong, đừng mà, cầu xin chàng, đừng làm cho bảo bảo xảy ra chuyện!” Hàn Lăng tuyệt vọng hò hét, giọng nói càng ngày càng thê lương, “bảo bảo nếu xảy ra chuyện gì, ta cũng sẽ không sống nữa!”

Vi Phong tạm thời dừng lại, vô cùng thương hoa tiếc ngọc hôn lấy những giọt nước mắt không ngừng tuôn chảy của nàg, dịu dàng nịnh nọt: “Đừng khóc, trẫm sẽ thật cẩn thận, vô cùng cẩn thận, không những bảo bào không có việc gì, nàng cũng sẽ cảm nhận được niềm hạnh phúc đã lâu không nhận được. Ngoan, giao cho trẫm, yên tâm giao cho trẫm, bảo bối của trẫm!”

“Nhưng mà…..” Hàn Lăng phát giác, ý thức kháng cự của bản thân càng ngày càng trở nên mỏng manh.

“Lăng Lăng, bây giờ có phải cảm thấy rất thoải mái, giống như đang ngồi ở trên mây, một bên bay lượn, một bên nhìn xuống vạn vật trong thiên hạ?” Lời nói mê hoặc, không ngừng từ miệng Vi Phong truyền ra, ngón tay của hắn tiếp tục nhảy nhót theo nhịp điệu.

Hàn Lăng không thể nói nên lời, chỉ có thể bất lực nhìn vào hắn.

“A-----“ kèm theo đó là tiếng rên rỉ bị đè nén bao lâu nay, Hàn Lăng không thể tiếp tục chịu đựng được nứa, triệt để đầu hàng rồi.

Sự chuyển động có nhịp điều đó từ nhẹ chuyển sang nhanh, từ dịu dàng chậm dãi chuyển sang cấp bách, Vi Phong cẩn thận từng tí một siết chặt lại tất cả, ánh mắt thâm tình dán chặt vào nàng, nhiệt tình khẩn thiết cảm nhận sự hưng phấn và vang dội.......

Không biết là thời gian qua đi bao lâu, nhiệt độ trong phòng từ cao dần dần giảm xuống thấp, tiếng rên rỉ và tiếng thở dốc cũng càng ngày càng nhỏ lại, Hàn Lăng nằm trong lòng của Vi Phong, hồi tưởng lại sự phóng túng và không để ý đến tất cả của lúc nãy, hàng trăm cảm xúc hỗn độn trong nàng.

Vi Phong lại một lần nữa kéo khuôn mặt nàng lên, do sự gột rửa của tình yêu mà giờ khuôn mặt ấy càng trở nên đẹp đẽ rung động lòng người, “Lăng Lăng, lúc nãy có vui vẻ không?!”

Vui vẻ? Đích xác vui vẻ, vui vẻ đến độ nàng không thể biểu đạt ra nổi, nhưng mà..........mới chỉ nghĩ đến Tường Vi cũng sắp sửa nhận được sự ‘sủng ái” như vậy từ hắn, đôi mắt đẹp long lanh của nàng lập tức phủ lên một màn ảm đạm và đau lòng. Không ngờ đến là bản thân cuối cùng cũng không thể giữ vững được.

Ngắm nhìn nàng, Vi Phong tiừng câu từng chữ, “trong ánh mắt trong trái tim của trẫm, Hàn Lăng chỉ có một, bất cứ ai muốn giả mạo, trẫm đều sẽ không mắc mưu, bởi vì, cơ thể của nàng sớm đã khắc lên một dấu ấn tại nơi sâu thẳm nhất trong trái tim.”

Hàn Lăng hơi kinh ngạc, đôi môi anh đào run rấy.

“Đúng rồi, Lăng Lăng, trẫm muốn kiểm tra nàng, bút lông ngoài việc có thể dùng để viết chữ ra, còn có thể làm được gì nữa?”

Hắn........Hắn sao lại tự nhiên hỏi cái này? Bút lông.......ngoài việc viết chữ, còn có thể làm gì? Hình như cũng chỉ có thể để viết chữ mà thôi!

“Không biết phải không?” khóe môi Vi Phong cong lên, nhếch ra thành một nụ cười ẩn chưa một ý nghĩa sâu sắc, “Tường Vi ngày hôm qua đã bị phá trinh rồi, đáng tiếc lãng phí mất một cây bút lông thượng đẳng........”

Hàn Lăng mắt chữ o mồm chữ a, hắn........hắn không lẽ...............trời ơi, vậy Tường Vi chẳng phải là........

Ý cười trên khuôn mặt của Vi Phong lại mau chóng mất đi, đôi mắt đen đựơc phủ đầy một lớp mây âm u và lạnh lẽo, “Bất cứ kẻ nào muốn tấn công người phụ nữ của trẫm, trẫm tuyệt không dễ dàng buông tha!”

Hóa ra, lời nói của Ti Thải và Cốc Thu đều là sự thật, Tường Vi đích xác là bị cái đó rồi, nhưng mà người làm việc đó không phải là Vi Phong, mà là một cây bút lông!! Một cây bút lông vừa thô vừa cứng!

“Hôm đó, nàng trên mặt nói là không có việc gì, nhưng trẫm rất rõ ràng trong tim nàng đang giấu một bí mật nào đó, cho nên nghêim khắc dò hỏi Lục công công, mới biết hôm đó nàng đã từng đứng ngoài cửa nhìn trộm.”

“Ta......” Hàn Lăng đột nhiên cúi đầu xuống.

“Mỗi lần trị liệu, trẫm và Tường Vi đều rất qui củ, cuối cùng là điều gì khiến nàng sản sinh ra sự phản ứng lớn như vậy? Còn nữa, mang thai tiến hành chuyện phòng the căn bản không phải là vấn đề gì to tát, trẫm đều có thể thoát ra từ trong ám ảnh, vậy vì sao mà sự bài xích của nàng lại vẫn kịch liệt như vậy. Rất nhiều những câu đố, cứ tồn tại mãi trong đầu trẫm, trẫm càng ngày càng phiền nào, đột nhiên đoán ra vấn đề có thể là tồn tại trong việc trị liệu, không ngờ tới quả nhiên là.........” Vi Phong rủ rỉ kẻ quá trinh hôm qua thử nghiệm và lập mưu bẫy Tường Vi.

“Chàng là chỉ, vẫn đề nằm ở trong mấy viên thuốc?”

“Ừm, trẫm ngậm nó trong mồm, nhân lúc nàng ta không chú ý thì nhổ ra, sau đó tương kế tựu kế. Xong việc, trẫm đưa viên thuốc đó cho thái y kiểm tra, thái y nói đó là khuy tâm tán, sau khi uống vào sẽ sản sinh ra ảo giác.”

“Làm cho đối phương tưởng rằng đó là người yêu thương của mình!” Hàn Lăng kể lại chuyện nàng đã hai lần âm thầm bắt gặp thấy cảnh Tường Vi mê hoặc hắn.

Tiếp sau, nàng lại vo cùng lo lắng nói, “Chàng lúc đó phát bệnh, tất cả thái y đều bó tay chịu thua, nhưng chỉ có nàng ta lại trị được bệnh, điều này cũng hơi huyễn hoặc đi! Trừ phi nguyên nhân gây bệnh có liên quan đến nàng ta?”

“Đối với việc này trẫm cũng cảm thấy nghi hoặc bứt rứt, nhưng mà lúc phát bệnh thì tuyệt đối không liên quan đến nàng ta, lần nàng ta trị liệu cho trẫm đó, là lần đầu tiên trẫm gặp nàng ta!”

Lần đầu tiên gặp nàng ta! Trong đầu Hàn Lăng bỗng chốc thông suốt, “Phong, chàng còn nhớ năm đó cùng với ta đi mua gạo ở đào Nguyên Thôn không, có một nữ tử áo vàng nuôi tằm!”

Nữ tử áo vàng nuôi tằm? Vi Phong hơi có chút suy nghĩ, hốt nhiên hiểu ra tất cả: “Là nàng ta! Lần đó trong lần nhảy quanh lửa trại, nàng ta vốn muôn mời trẫm nhảy cùng, nhưng trẫm lúc đó cả con tim đều đặt ở trên người nàng rồi.”

Hàn Lăng tiếp tục khổ sở suy nghĩ, thất kinh hồn vía kêu lên, “Là viên đậu tằm đó!”

“Đậu tằm?”

“Lúc mà chúng ta rời khỏi Đào Nguyên Thôn, nàng ta có tới đưa tiễn, tặng cho ta một quả cầu thêu tay sặc sỡ, còn chàng, thì lại là một hạt đậu tằm. Trời, chàng có lẽ nào bị trúng bùa độc không?” Nhớ lại đã từng xem trên ti vi, một số người con gái nuôi tằm của tộcMiêu Cương, chuyên môn hạ bùa độc đối với những người con trai mà bọn họ thích, tình độc!

“Trúng độc!” Vi Phong ngẩn ra.

Nghĩ đến cái khả năng này, Hàn Lăng lại càng cảm thấy lo sợ kinh hãi, cho dù là thế kỷ 21 y học phát triển như vậy, nhưng con người nghe tới hai chữ bùa độc, cũng nổi da gà, huống gì là trong cổ đại y học lạc hậu như vậy.

Chỉ nghĩ tới Vi Phong bị bùa độc khống chế mà đối với Tường Vi phủ phục dưới chân, Hàn Lăng liền thấy lòng đau như cắt, hoang mang mất hồn, “Phong, đừng bỏ ta lại, chàng không thể không cần thiếp!”

“Lăng Lăng, nàng làm sao vây? Ngốc ạ, trẫm làm sao có thể không cần nàng, trẫm không phải đã nói với nàng rồi, không cần biết là kiếp trước, kiếp này, hay là kiếp sau, trẫm đều sẽ ở cùng bên nàng, đời đời kiếp kiếp ở bên cạnh nàng, chẳng lẽ nàng quên rồi?”

Nàng đương nhiên không quên, trái tim của hắn đối với nàng, nàng tin tưởng hoàn toàn không chút nghi ngờ. Nhưng mà, một khi đã bị khống chế, tất cả mọi việc đều sẽ có sự thay đổi.

“Ngoan, đừng khóc!” Vi Phong thương xót lau đi những giọt nước mắt lăn đầy trên mặt nàng, “Không sao đâu, đừng lo lắng, tất cả giao lại cho trẫm, được không?”

Trong mắt Hàn Lăng nước mắt vẫn dâng trào che khuất cả tầm nhìn, vô cùng đáng thương.

“Trẫm hôm qua điểm huyệt ngất xỉu của nàng ta, khiến nàng ta sản sinh ra hiện tượng giả xác nhận là đã bị trẫm làm chuyện đó rồi. Trẫm dùng lời đường mật với nàng ta, cũng là có mục đích. Trẫm muốn điều tra rõ ràng, nàng ta rốt cục là có rắp tâm gì. Trẫm cho rằng, nàng ta không những am hiểu y thuật, còn biết cả tà thuật.”

“Còn nữa, bình máu đó rốt cục đối với nàng ta có tác dụng gì, không, không phải chỉ một bình, nàng ta trước đây nhất định là cũng đã lấy rất nhiều bình rồi.” Trái tim Hàn Lăng nhói đau, “Cách ngày lấy máu một lần, không kể là cơ thể chàng cường tráng đến đâu, cứ kéo dài như vậy, nhất định sẽ chịu không nổi.” Ở hiện đại, vì muốn bảo vệ sức khỏe của những người hiến máu, pháp luật có qui định rõ ràng là ít nhất cách hai tháng mới hiến máu một lần.

“Yên tâm, cơ thể trẫm mặc dù có chút suy yếu, nhưng không có gì đáng ngại. Hơn nữua, trẫm đã phân phó xuống. Dạ và đám người bọn họ sẽ giám sát Tường Vi không ngừng, trẫm nghĩ, rất nhanh sẽ có kết quả thôi.”

Hàn Lăng yên lặng nhìn hắn, vẫn cảm thấy hoảng loạn và do dự không thể diễn tả, vì sao, vì sao con đường tình yêu của bản thân và hắn lại gian nan quá như vậy!

“Ngoan, đừng nghĩ nữa được không, muộn lắm rồi, đi ngủ thôi.” Bàn tay to lớn của Vi Phong dịu dàng che lên đôi mắt của nàng.

Một lúc, Hàn Lăng lại mở mắt ra, “Phong, ta vẫn thấy lo lắng.......”

“Đừng lo, thật sự không sao!” Vi Phong hôn hai cái lên đôi mày của nàng, “Đúng rồi Lăng Lăng, có hai việc, trẫm muốn nói rõ với nàng trước. Thứ nhất, có thực sự hiểu được trẫm hôm nay không quan tâm tới tất cả mà cố ý muốn có nàng? Trẫm là muốn nói cho nàng hiểu, trẫm sẽ không bao giờ coi Tường Vi kia là nàng, nàng cũng không cần vì chuyện này mà phải lo lắng cố ý trốn tránh sự sủng ái của trẫm nữa. Thứ hai, tiếp theo đây, không cần biết là nàng nghe thấy bất cứ điều gì không đoan chính, thậm trí nhìn thấy một cảnh tượng ngoài dự đoán, nàng đừng để tâm đến, càng không cần phải vì chuyện đó mà đau lòng, nàng chỉ cần nhớ kỹ, bất kể là người của trẫm, hay là trái tim của trẫm, đều thuộc về nàng, chỉ thuộc về nàng!”

Ngẩng đầu nhìn đôi mắt đen nồng nàn tình cảm của hắn, còn tòan thân hắn phát ra vẻ nghiêm túc thành khẩn, Hàn Lăng lại càng cảm động hơn, gật gật đầu.

Vi Phong nở nụ cười, những nụ hôn nồng nàn không ngừng rơi xuống trên tóc và trán nàng, “nào, để trẫm ôm nàng đi ngủ.”

Đôi tay bé nhỏ của Hàn Lăng ôm thật chặt quanh eo hắn, yên lặng dựa vào lòng hắn, không lâu sau, bắt đầu chìm vào giấc ngủ.

Đôi mắt đen của Vi Phong lấp lánh ánh sáng, chăm chú nhìn ngắm người con gái đang ngủ ngon làh trong vòng tay mình, lắng nghe tiếng hít thở đều đều nhẹ nhàng phát ra từ nàng, hốt nhiên, bà tay to lơn kéo chặt lại, khiến nàng càng dính sát vào mình hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.