Một Đêm Ân Sủng

Chương 18: Chương 18: Thảm Đánh




Ở hiện đại, hai người hẹn hò có thể đi dạo phố, ăn cơm, xem phim. Ở cổ đại thì chỉ có thể dựa vào việc thả diều để ‘bồi dưỡng tình cảm’.

Cốc Thu cùng Tiễn Cẩm Hoành mỗi người cầm một sợi dây dài, hưng phấn chạy trên cỏ, tiếng hoan hô không ngừng vang vọng. Hàn Lăng ngồi trên cỏ nhưng không hề cảm giác được sự vui sướng của bọn họ.

Vân Tiêu đảo vẫn như cũ, phong cảnh như họa, hoàn cảnh hợp lòng người. Hàn Lăng không cảm giác được tâm tình kinh hãi, lo sợ như lần đầu tiên tới đây.

Vì né tránh tạp vụ nhân đẳng, tránh xúc phạm cung quy, mặc kệ là đại hỏa tụ hội hay là hai người lén ước hẹn, chỉ có thể tới nơi này; bởi vì đây là nơi không người nào dám vào, Vân Tiêu đảo là nơi không ai quản chế.

“Lăng, ngươi làm sao vậy? Có phải mặt trời gắt quá không?” Vương Cảnh Thương đi tới, khuôn mặt tuấn tú có vẻ lo lắng.

“Ta không sao!” Hàn Lăng hai tay duỗi, cằm gác lên đầu gối, vô sinh khí trả lời.

“Vậy sao ngươi lại có bộ dáng buồn bã sầu bi như vậy?”

“Ta…” Chẳng lẽ lại nói với hắn, nàng cảm thấy cực nhàm chán cuộc sống buồn tẻ này.

“Ngươi thấy cuộc sống quá buồn tẻ nên phiền muộn?”

Hàn Lăng nghe xong, mắt mở to như hai chiếc chuông đồng. Hắn… hắn không phải là có thuật đọc ý nghĩ đó chứ!

“Tất cả đều lộ ra trên vẻ mặt ngươi, ta tự nhiên biết!” Vương Cảnh Thương mỉm cười, “Yên tâm đi, lần sau ta sẽ mang ngươi ra cung chơi!”

“Ra cung?” Hàn Lăng hưng phấn đứng lên, “Ngươi không gạt ta? Cũng không phải an ủi ta?”

“Thiên chân vạn xác! Ngươi không phải rất muốn xem chợ kinh thành phồn hoa ra sao hay sao? Lần sau chờ lúc ngươi được nghỉ, ta nhất định đưa ngươi đi!”

“Lần sau nghỉ ngơi, chẳng phải là một tháng sau sao?” Hàn Lăng vừa mới hưng phấn đã lại ủ rũ ngay.

“Đừng như vậy mà!” Không muốn dung nhan tuyệt mỹ của nàng phải chứa bất cứ ưu sầu gì, Vương Cảnh Thương an ủi nàng, “Giờ ngươi nhắm mắt lại, ngươi thấy mình đang đi giữa một đường phố rộng rãi, nơi đó có cửa hàng Lâm Lập, nào nhiệt phi phàm, hàng hóa rực rỡ muôn màu, cái gì cần cũng có…”

Cùng với sự miêu tả của hắn, đầu óc Hàn Lăng xoay chuyển, nàng phảng phất thật sự nghe thấy tiếng người ồn ào, mắt bao quát cảnh chợ Vạn Tượng. Tâm tình vui vẻ, nàng đưa tay ôm cổ Vương Cảnh Thương, thơm chụt một cái lên má hắn.

Vương Cảnh Thương bị hành động bạo dạn của nàng làm cho trợn mắt há mồm, tuấn nhan lập tức đỏ ửng.

“Đúng là người thô bỉ không biết thẹn, ban ngày ban mặt mà làm chuyện thân mật như thế, thật là làm nhục nữ nhân chúng ta.” Bỗng dưng một thanh âm bén nhọn truyền đến.

Vương Cảnh Thương và Hàn Lăng vội vàng nhìn lại phía sau, chỉ thấy Vân phi vẻ mặt khinh thường đang cười nhạo, còn Vi Phong sắc mặt âm trầm.

“Thần khấu kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế! Vân phi nương nương vạn an.” Vương Cảnh Thương nhanh chóng hành lễ.

“Nô tỳ khấu kiến Hoàng thượng! Khấu kiến Vân phi nương nương!” Hàn lăng cũng đi lên vài bước, miễn cưỡng hành lễ.

“Ty chức / nô tỳ khấu kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế! Vân phi nương nương vạn an!” Tiễn Cẩm Hoành cùng Cốc Thu cũng đã chạy tới .

“Thật ngưỡng mộ, có hai cặp nha!” ánh mắt Vân phi đảo quanh đám người, “Một người là nhất phẩm đại học sĩ tuổi trẻ đầy hứa hẹn, một người là ngự tiền thị vệ được hoàng thượng tín nhiệm, lại cùng đi tìm những cung nô ti tiện không biết trinh tiết là gì quan hệ. Quả là phụ thánh ân.”

Hừ, không biết ai là kẻ không biết trinh tiết là gì. Đi theo tên hoàng đế hỗn đản công nhiên trình diễn cảnh nóng, ngươi mới thật sự là đồ phụ nữ không biết liêm sỉ! Hàn Lăng khinh miệt trơ mắt nhìn Vân phi..

“Sao? Bổn cung nói sai sao? Bổn cung vừa mới tận mắt nhìn thấy đấy.” Vân phi nói với Hàn Lăng.

“Nô tỳ hôn người thương, đó là một việc làm cao hứng và tự nhiên. Không giống người nào đó, ngay dưới ánh mặt trời công nhiên phát lãng, như vậy mới thật sự là không biết liêm sỉ!” Sau hai lần trước đây, Hàn lăng đã rõ ràng Vi Phong cũng coi là hiểu lí lẽ, hôm nay có hắn ở đây, chắc chắn Vân phi cũng không dám làm gì mình. Vì vậy, nàng không hề khách khí cãi lại.

“Lớn mật!” Vân phi tức giận xanh mặt, “Người đâu, vả vào miệng nó cho bổn cung!”

Vân phi vừa dứt lời đã thấy hai cung nữ cao lớn nhanh như chớp đi tới tát Hàn Lăng.

Đau quá! Hàn Lăng thấy trước mặt đen kịt, hai tai ong ong, một hồi lâu sau nàng mới đứng vững.

“Không được dừng lại, tiếp tục đánh!” Vân phi như phát điên, lớn tiếng ra lệnh cho hai cung nữ.

“Hoàng thượng xin thứ tội!” Nhìn cảnh đó, Vương Cảnh Thương đau lòng không thôi, vội vàng quỳ xuống trước mặt Vi Phong.

Tiễn cẩm hoành cùng Cốc thu cũng vội vàng quỳ xuống cầu khẩn.

Đáng tiếc, lần này Vi Phong dường như là một người khác, hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn Hàn Lăng, không tỏ ra bất cứ thái độ gì.

Vân phi thấy vậy thì trong lòng mừng thầm, càng thêm kiêu ngạo, “Người đâu, bổn cung muốn chỉnh đốn cung quy, các ngươi mau giúp bổn cung giáo huấn tiện nhân không biết trời cao đất rộng này. Đánh!”

“Phách! Phách! Phách!” Một chưởng lại một chưởng giáng xuống mạnh mẽ và ngoan độc, Hàn Lăng bị đánh tới nổ đom đóm mắt, không chỉ trên mặt mà dường như cả người đều truyền đến cảm giác đau nhức.

Cốc Thu thấy cảnh đó nước mắt tuôn ra, không chịu được liền chạy đến bên cạnh Hàn Lăng, ôm nàng vào lòng, thay nàng hứng chịu quyền cước.

Hàn Lăng nhịn đau, nghi hoặc nhìn Vi Phong, tại sao hôm nay hắn không ngăn cản Vân phi? Chẳng lẽ hắn mắt mù, tai điếc? Lão thiên gia, thật sự là đau quá. Khóe miệng cảm giác như có vị lạ, nàng cố hết sức giơ tay lên quệt qua khóe miệng, là máu, máu đỏ sẫm. Hóa ra bản thân bị đánh đến chảy máu rồi.

“Hoàng thượng!” Vương Cảnh Thương do thâm thụ tư tưởng phong kiến, cho dù lòng đau như dao cắt cũng không dám làm gì, chỉ có thể đau khổ cầu khẩn.

Vi Phong từ đầu tới cuối giống như pho tượng, đứng thẳng ở đó, mặt không chút thay đổi nhìn cảnh tượng trước mắt, nhìn nàng mặt sưng đỏ, thống khổ; nhìn nàng cả người chiến đấu, cuối cùng không chống đỡ được nữa, ngã xuống đất…

o(∩_∩)o o(∩_∩)o một đêm ân sủng o(∩_∩)oo(∩_∩)

Trong mơ màng, Hàn Lăng cảm giác bản thân phảng phất ngủ mất cả thế kỷ, đến khi nàng tỉnh dậy vẫn cảm thấy cả người đau như dần, suy yếu đến đưa tay lên cũng không làm nổi.

“Lăng, ngươi tỉnh!” Vương Cảnh Thương đang ngồi trước giường thấy Hàn Lăng rốt cục mở mắt, hắn kích động, mừng rỡ cơ hồ rơi lệ.

“Cảnh Thương, sao ngươi lại ở đây?” Hàn Lăng hơi thở nặng nề kinh ngạc hỏi.

“Ta cầu khẩn mãi, Ti Thải cuối cùng cũng cho ta vào gặp.” Vương Cảnh Thương nắm tay nàng, “Ngươi hiện tại cảm thấy thế nào?”

“Ta ngủ bao lâu rồi?”

“Hai ngày!”

Hai ngày! Bản thân bị đánh lại được ngủ hai ngày! Cốc Thu đâu? Nàng nhớ Cốc Thu lúc ấy chạy lại đỡ đòn cho mình.

“Yên tâm, Cốc Thu bị thương nhẹ hơn ngươi nhiều, nàng tối hôm qua đã tỉnh rồi,vừa mới ngủ lại rồi.” Thấy vẻ mặt lo lắng của nàng, Vương Cảnh Thương biết nàng đang suy nghĩ gì, vội vàng nói lại tình trạng của Cốc Thu cho nàng biết.

Lúc này cửa phòng mở ra, Ti Thải đi đến, trên tay bưng một bát thuốc nóng hôi hổi. Nhìn thấy Hàn Lăng đã tỉnh, trong mắt nàng hiện lên một tia vui sướng nhưng rất nhanh khôi phục bình tĩnh, nhàn nhạt bảo: “Uống thuốc đi,”

Ước chừng sau một tuần trà, Hàn Lăng cũng uống xong thuốc, nhìn chăm chú vào Ti Thải chân thành nói: “Ti Thải, cám ơn người!”

Vẻ mặt Ti Thải tức thời như không được tự nhiên, ánh mắt đảo ra xung quanh, sau đó đi ra ngoài.

Vương Cảnh Thương vừa giúp Hàn Lăng nằm xuống vừa tự trách: “Lăng, ta có lỗi với ngươi, nhìn ngươi bị đánh mà đành bó tay.”

“Đừng ngốc như vậy, sao lại tự trách mình chứ? Lúc đó hoàng thượng cũng có mặt, tình thế của ngươi ta hiểu.”

“Không, Cẩm Hoành nói rất đúng, nếu như ta có thể dũng cảm một chút, ngươi và Cốc Thu sẽ không bị thương nặng như vậy.”

“Nếu như ta bị thương mà có thể giúp Dụ Trác hoàng triều giữ lại một thần tử trẻ tuổi đầy hứa hẹn, trung thành và tận tâm như ngươi thì ta nguyện ý!” Hàn Lăng hiểu rõ tình huống của Vương Cảnh Thương lúc đó. Kỳ thật, nếu hắn thật sự giúp nàng, chỉ sợ hậu quả càng thêm nghiêm trọng. Không chỉ hắn bị trừng phạt mà hai kẻ ‘cung nô đê tiện’ trong mắt bọn họ là mình và Cốc Thu nói không chừng khó thoát khỏi cái chết.

“Lăng!”

“Đừng như vậy!” Hàn Lăng khó nhọc giơ tay lên, chậm rãi lau đi ngấn lệ trên mặt hắn, “Không phải là ta đã không có việc gì sao?”

“Nhưng mà…”

“Mặc dù có suy yếu nhưng ta cam đoan với ngươi, chỉ mấy ngày nữa là ta lại khôi phục như xưa, lại là một Hàn Lăng sức sống bắn ra bốn phía.”

Vương Cảnh Thương không nói nữa, bàn tay to bao lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, dán lên gò má, trong lòng đã bắt đầu quyết định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.