Trên thảo nguyên rộng lớn đang dong ruổi hai bóng ngựa, một trắng một đen.
Sau khi chạy vài vòng, hai con ngựa cuối cùng cũng chậm rãi ngừng lại.
“A Cảnh ca, ngươi lại nhường ta!” Triệu Lăng Nhi nhẹ nhàng nhảy từ trên lưng ngựa xuống.
“Đâu có!” Vương Cảnh cũng nhảy xuống đất, khuôn mặt tuấn tú, ôn hòa vui vẻ.
Triệu Lăng Nhi buông dây cương ra để bạch mã một mình ăn cỏ, nàng ngồi xuống, nhìn ra thảm cỏ xanh mướt, nở nụ cười thoải mái, “Bầu trời xanh ngắt, mặt cỏ xanh mướt, không khí trong lành, hương thơm dị thảo thấm vào ruột gan, đúng là một nơi tuyệt vời.”
“Lăng nhi, sao lại muốn kéo dài hôn sự? Yến quốc hoàng đế tuấn nhã ôn nhu, tài hoa hơn người, là một phu quân hiếm có.” Vương Cảnh ngồi xuống bên người nàng, đôi mắt thâm thúy nhìn nàng.
Nữ tử một thân bạch y, da thịt trắng nõn, dung sắc tuyệt lệ, đặc biệt là đôi mắt to, hắc bạch phân minh, không mảy may nhiễm thế tục bụi bặm, cả người mỹ lệ, thanh khiết thoát tục, một dung nhan nghiêng nước nghiêng thành.
Đây chính là Triệu Lăng Nhi, Tam công chúa Triệu quốc, không giống như những công chúa khác cả ngày đi dạo ngắm hoa, nàng thường xuyên mặc chiến y, đưa binh phòng địch, vào sinh ra tử, sống trên lưng ngựa ba năm, lập nhiều chiến công hiển hách.
Trên chiến trường, nàng là một thống soái oai hùng hiên ngang, trí dũng song toàn, anh minh thần võ; cởi chiến bào ra, nàng là một thiếu nữ uyển chuyển mềm mại.
Vô luận là trên chiến trường hay trong ngày thường, nàng đều vô cùng xinh đẹp, giống như một vì sao sáng lấp lánh giữa bầu trời đêm, hấp dẫn mọi ánh mắt.
“Ta đi rồi, mẹ ta sẽ thế nào.” Trên dung nhanh tuyệt mỹ của Triệu Lăng Nhi lộ ra một tia buồn bã.
“Không phải còn có ta sao? Ta cam đoan sau này sẽ đối đãi với Nhàn phi nương nương như mẹ ruột!”
“Ta biết A Cảnh ca có ý tốt, ta rất cảm kích. Nhưng hậu cung cấm địa, há một nhất phẩm tướng quân có thể vào?” Triệu Lăng Nhi thở dài, trong mắt một mảnh ưu sầu.
Vương Cảnh nghe xong cũng không thể nói gì hơn, đúng vậy, bản thân cho dù có tâm ý thế nào cũng không thể thực hiện.
“A Cảnh ca, yên tâm đi, ta tin Yến quốc hoàng đế là một người thủ tín. Nếu hắn đã đồng ý để lui lại một năm thì nhất định sẽ giữ lời!” Gạt buồn bực sang một bên, Triệu Lăng Nhi kéo tay Vương Cảnh, “Đi, chúng ta đi thêm vài vòng!”
Da thịt chạm nhau, Vương Cảnh tức thì giống như bị điện giật, nội tâm nổi sóng, mãi đến lúc nàng nghi hoặc nhìn hắn, hắn mới tỉnh đôi chút, cười với nàng, xoay tay kéo nàng đi tới…
O(∩_∩)OO(∩_∩)O hàng đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O
Triệu Lăng Nhi vừa đi đến cửa điện thì đã nghe thấy hai tiếng nói ghê tởm quen thuộc, nhíu mày lại, bước nhanh vào trong điện.
“Nương!” Nàng đi thẳng tới trước mặt một phụ nhân trong trang phục màu lam, tỉ mỉ quan sát rồi quay mặt nhìn về phía hai nữ nhân mặc cung trang tiên diễm kia, “Các ngươi lại tới làm gì?”
Hai nữ nhân kia vẫn chưa trả lời, phu nhân mặc cung trang màu lam đã nói, “Lăng nhi, đừng như vậy!”
Triệu Lăng Nhi quay đầu lại, bất đắc dĩ nói: “Nương, sao ngài luôn phải nhún nhường như vậy, các nàng chắc chắn là thấy ngài nhu nhược nên mới dám khi dễ.”
“Lăng nhi công chúa, ngươi nói chuyện cần phải khách khí chút nha, cái gì khi dễ? Nói thế nào chúng ta cũng là mẫu phi của ngươi nha!”
“Hừ, mẫu phi của ta chỉ có một, đó chính là Nhàn phi!” Triệu Lăng Nhi không hề sợ hãi nhìn các nàng.
“Tuệ phi tỷ tỷ, Nhu phi tỷ tỷ, Lăng nhi còn nhỏ, nếu có mạo phạm, thỉnh các ngài đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với nói. Còn như vấn đề tỷ tỷ vừa mới đưa ra, muội muội sẽ ghi tạc trong lòng.” Trên khuôn mặt ôn nhu mỹ lệ của Nhàn phi là nụ cười lấy lòng mềm yếu.
“Vậy tỷ tỷ tạ qua Nhàn phi!” Mặt Tuệ phi và Nhu phi lập tức lộ vẻ đắc ý, tiện đà liếc nhìn Lăng nhi, không thèm cáo từ liền đi ra ngoài.
“Nương, các nàng nói gì với ngài?” Triệu Lăng Nhi nén giận hỏi.
“Lục công chúa hôm qua đã không cần thận đánh vỡ yên ngọc hồ mà Hoàng thượng yêu thích nhất, Hoàng thượng rất giận dữ nên đã cấm chân nàng hai tháng, Tuệ phi muốn ngươi đi năn nỉ Hoàng thượng tha cho Lục công chúa.” Nhàn phi từ ái nhìn nữ nhi trước mắt, “Lăng nhi, phụ hoàng yêu nhất là ngươi, ngươi hãy đi nói giúp vài câu đi.”
“Hắn không yêu thương ta, hắn chỉ lợi dụng ta giúp hắn đánh lui địch, bảo vệ Triệu quốc.” Cái miệng nhỏ nhắn của Triệu Lăng Nhi bĩu ra.
“Lăng nhi, sao ngươi lại nói như vậy, mặc kệ thế nào, phụ hoàng cũng rất coi trọng ngươi.”
“Vậy sao? Ta đây không cần kiểu ‘coi trọng’ đó. Nếu hắn thật sự tốt với ta thì sẽ không để ngài bị những nữ nhân này khi dễ, cũng không để đến mức ta vì không yên tâm để ngài ở lại mà trì hoãn hôn sự!”
Nhàn phi vừa nghe, trên mặt lập tức hiển lộ áy náy, “Lăng nhi, xin lỗi, là nương hại ngươi!”
Triệu Lăng Nhi vội vàng nói: “Nương, là Lăng nhi nhất thời nói bậy, Lăng nhi không phải oán ngài, ngài là thân nhân duy nhất của Lăng nhi, Lăng nhi…”
“Đừng hoảng hốt, đừng hoảng hốt!” Tâm tình Nhàn phi nhanh chóng khôi phục như cũ, “Đứa nhỏ ngốc, ngoài mẫu thân ra, ngươi còn có phụ hoàng, các hoàng tử và công chúa khác, bọn họ cũng là thân nhân của ngươi!”
“Bọn họ ngông cuồng, tự cao tự đại, nịnh nọt, ta không có thân nhân như vậy!” Triệu Lăng Nhi khinh thường.
Nhàn phi không biết nói gì, chỉ có thể đau lòng nhìn nàng, lúc nhìn thấy bộ quần áo trắng bị dính đầy bùn đất thì hỏi: “Mới vừa rồi lại đi cưỡi ngựa với A Cảnh phải không?”
“Ân!”
“A Cảnh thật sự rất tốt, nếu không phải vì hòa thân, nương sẽ gả ngươi cho A Cảnh.”
“Nương, ngài nói gì vậy, ta và A Cảnh ca là bằng hữu, là huynh muội.”
Vậy sao? Nhìn vào nữ nhi đơn thuần ngây thơ trước mắt, Nhàn phi cười khẽ.
Nàng thập phần rõ ràng ánh mắt A Cảnh nhìn Lăng nhi là loại ánh mắt gì, chỉ tiếc, nữ nhi lại quá ngốc, còn đi đối đãi với người ta như huynh trưởng.
Nhưng như vậy cũng tốt, nếu hai người không thể ở chung một chỗ thì sẽ càng bớt phiền não. Nhàn phi nở nụ cười, “Lăng nhi, trước tiên hãy đi thay xiêm y sạch sẽ, nương đã làm cao hoa quế mà ngươi thích ăn nhất đấy.”
“Cảm ơn mẫu thân!” Triệu Lăng Nhi cười, khẽ hôn lên má Nhàn phi, tung tăng chạy về tẩm phòng.
Nhìn bóng dáng nhỏ xinh đó, đôi mắt Nhàn phi lộ vẻ sủng nịnh cùng từ ái.
Vốn, Lăng nhi cần phải gọi bản thân là mẫu phi, nhưng Lăng nhi nói gọi mẫu thân nghe thân thiết hơn, bản thân lại không thể lay chuyển nàng nên tùy ý nàng vậy.
Lúc nhỏ Lăng nhi cũng rất thùy mị hiền thục, nhưng không biết bắt đầu từ bao giờ lại có hứng thú với cưỡi ngựa, kiếm thuật. Mãi đến ba năm trước khi nàng lần đầu xuất chinh, bản thân mới hiểu được, hóa ra nàng làm tất cả những cái đó đều là để bảo vệ bản thân.
Các nữ tử khác đến mười tám tuổi đều đã lập gia đình, ngay cả Lục công chúa mới có mười sáu tuổi cũng đã thu xếp hôn sự, chỉ có Lăng nhi là xin trì hoãn hôn sự thêm một năm. Hôm nay chỉ hy vọng, Yến quốc hoàng đế sẽ tuân thủ hứa hẹn giống như Lăng nhi nói, nếu không cả đời nàng sẽ thẹn với Lăng nhi.
Hít sâu một hơi, Nhàn phi đứng dậy, ưu sầu đi tới phòng ăn.
“Đa tạ phụ hoàng!” Triệu Lăng Nhi ngẩng mặt lên, nhìn về phía nam nhân đang ngồi sau bàn.
Đây chính là phụ hoàng của nàng, Triệu quốc hoàng đế Triệu Huân Ngâm. Năm nay 55 tuổi, khuôn mặt vốn anh tuấn sớm đã vì mệt mỏi quá độ mà trở nên nhăn nheo xấu xí.
Hậu cung tần phi cũng có hơn 200 người, già nhất đã 50 tuổi, trẻ nhất mới có 17. Người đó là Hà quý nhân, còn nhỏ hơn mình 1 tuổi mà mặc trang phục diêm dúa lẳng lơ, những ngón tay nhỏ dài đang xoa bóp cho Triệu Huân Ngâm.
Lúc Triệu Huân Ngâm mới đăng cơ cũng từng cần chính ái dân, Triệu quốc coi như quốc thái dân an; nhưng từ năm năm trước hắn bắt đầu không để ý tới triều chính, cả ngày chỉ lo thu thập mỹ nữ, trầm luân trong bể dục.
Bởi vậy, trước phụ hoàng này, Lăng nhi thực thấy phản cảm.
“Không biết phụ hoàng gọi nhi thần tới đây là có chuyện gì?” Triệu Lăng Nhi bình tĩnh nhìn thẳng vào Triệu Huân Ngâm.
Triệu Huân Ngâm giơ tay lên, ý bảo Hà quý nhân lui xuống. Đến lúc ngự thư phòng chỉ còn lại Triệu Lăng Nhi, hắn mới trả lời: “Thác Bạt hoàng triều đã hạ chiến thư hai ngày trước, muốn tấn công Triệu quốc chúng ta!” Vừa nói hắn vừa cầm lấy một phong thư đưa cho Triệu Lăng Nhi.
Triệu Lăng Nhi một bên tiếp nhận, một bên âm thầm hừ lạnh. Kỳ thật lúc Hà công công đi tuyên nàng đến đây, nàng đã sớm đoán được chuyện gì.
Từ năm năm trước, Triệu quốc đã bắt đầu xuống dốc, chư quốc xung quanh nhao nhao muốn tiến công, muốn chiếm lấy Triệu quốc.
Phụ hoàng không hề để mắt tới bản thân. Cũng bởi vì sự lạnh nhạt của hắn mà mẫu thân và bản thân thường xuyên bị các phi tần, công chúa khác khi dễ.
Cho nên nàng từ nhỏ đã kiên cường, đêm ngày tập luyện võ công, học tập các loại binh thư. Năm mười lăm tuổi đã bắt đầu mặc chiến y, đi theo quân đội giết địch. Đến năm ngoái thì nàng đã chính thức trở thành thống soái đại quân.
“Nhi thần ngày mai sẽ ********* lĩnh đại quân xuất phát!” Xem hết chiến thư, Triệu Lăng Nhi nhàn nhạt nói.
“Đúng là nữ nhi ngoan của trẫm!” Triệu Huân Ngâm lập tức bật cười, hắn biết, bằng vào sự anh dũng cùng cơ trí của Triệu Lăng Nhi, nhất định có thể đánh lui Thác Bạt vương triều.
Triệu Lăng Nhi nhìn hắn, ánh mắt phi thường lạnh lùng, không bởi vì lời khen của hắn mà cảm thấy vui sướng, nàng biết rõ, chỉ khi nàng còn giá trị lợi dụng mới được hắn coi là “nữ nhi ngoan”.
Nàng cầm quân chinh chiến vừa là vì mẫu thân, mặt khác là vì nàng thích loại cảm giác hào hùng tự do trên lưng ngựa. Nếu không, nàng sẽ mặc kệ Triệu quốc, ai chưởng quản cũng được, dù sao, nàng cho rằng, Triệu Huân Ngâm hôm nay không xứng đáng làm hoàng đế.
Nàng đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, vì vậy nói: “Phụ hoàng, nhi thần có một thỉnh cầu.”
“Sao? Lăng nhi có thỉnh cầu gì, cứ nói đừng ngại, phụ hoàng nhất định sẽ thỏa mãn.”
“Về Lục công chúa, phụ hoàng có thể…”
“Hóa ra là chuyện đó! Lăng nhi cũng là một tỷ tỷ tốt, không thành vấn đề, phụ hoàng đáp ứng ngươi!”
Tỷ tỷ tốt! Triệu Lăng Nhi lại cười nhạo, nếu không phải vì mẫu thân, nàng sẽ mặc kệ Triệu Tình Tình kia.
“Phụ hoàng nếu không còn việc gì khác, nhi thần xin cáo lui trước.” Triệu Lăng Nhi không muốn ở đây thêm một giây phút nào nữa, nàng phải đi về nói cho mẫu thân chuyện này, nàng muốn nhìn thấy nụ cười hân hoan trên khuôn mặt xinh đẹp của mẫu thân.
O(∩_∩)OO(∩_∩)O hàng đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O
Trời đêm yên tĩnh, ánh sao chiếu sáng mặt đất hắc ám.
Giữa bãi đất trống trải có một đống lửa lớn đang cháy.
Hôm nay là mùng một, Triệu Lăng Nhi lại theo lệ cũ tổ chức khánh chúc sinh nhật cho các binh lính sinh trong tháng.
Phàm là những người được chúc mừng sinh nhật đều phải tham dự, còn các binh lính khác thì có thể tham gia hoặc không. Tuy nhiên, trừ một vài binh lính không khỏe ra thì hầu như là đều xuất hiện. Có thể thấy được bọn họ kính trọng Triệu Lăng Nhi ra sao.
“Lại một lần nữa cảm tạ chư vị đã vào sinh ra tử cùng bổn soái, chén thứ nhất là do bổn soái kính mọi người!” Triệu Lăng Nhi một thân thống soái chiến bào, tư thế oai hùng hiên ngang đứng trước mặt chúng nhân, ngón tay giơ cao ly rượu, âm thanh thanh thúy tự nhiên truyền ra từ đôi môi hoa của nàng.
Chúng nhân nhao nhao giơ ly rượu trong tay lên, uống sạch!
“Chén thứ hai là để chúc mừng những người sinh nhật tháng này! Chúc cho bọn họ được thân thể khỏe mạnh, vĩnh viễn vui vẻ!” Triệu Lăng Nhi cầm lấy một ly rượu khác.
“Chúc cho bổn nguyệt thọ tinh sinh nhật vui vẻ!” Chung quanh đồng thanh lên tiếng.
“Chén thứ ba, mong cho chúng ta lần này kháng địch được thuận lợi, sớm ngày chiến thắng trở về!”
“Tất cả thuận lợi, sớm ngày chiến thắng trở về!” Trăm miệng một lời, đạo đạo tiếng nói, lôi đình vang dội, chấn động trứ cả cánh đồng bát ngát.
“Lăng nhi, biệt quát quá nhiều, chúng ta ra quân, nhất định phải tránh uống rượu.” Vương Cảnh đi tới bên người Triệu Lăng Nhi, nhẹ giọng nói một câu.
Tuy nhiên, có vài binh lính ngồi gần đó đã nghe thấy, bọn họ lập tức đứng lên, cao giọng nói: “Vương tướng quân xin an tâm, chúng ta vẫn nhớ mệnh lệnh của thống soái, uống rượu sẽ không vượt quá ba chén!”
“Chúng ta luôn ghi nhớ mệnh lệnh của thống soái, uống rượu sẽ không vượt quá ba chén!” Tiếp theo, các binh lính khác cũng hô to lên, “Thống soái anh minh thần võ, vĩnh viễn lưu truyền, Tam công chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”
Nhìn tràng diện náo nhiệt trước mắt, nhìn những binh lính đã cùng mình vào sinh ra tử, đã sớm coi bản thân là bằng hữu, khuôn mặt hồng lộ ra nụ cười vui mừng, dưới ánh sáng lửa trở nên tuyệt mỹ kiều mỵ dị thường.
Bọn lính đều nhìn đến ngây người, bọn họ đều biết tam công chúa, thống soái của bọn hắn có dung nhan nghiêng nước nghiêng thành, bọn họ thường xuyên phỏng đoán, nếu nàng thay chiến bào bằng trang phục tam công chúa thì sẽ là mỹ nhân bế nguyệt tu hoa, chim sa cá lặn.
Vương Cảnh ngồi gần Triệu Lăng Nhi nhất, tựa hồ cũng say mê, con ngươi đen chiếu ra ánh nhìn cực nóng, tham lam nhìn nàng không chớp mắt.
“Sau đây, mọi người hãy cùng thưởng thức bữa tối thịnh soạn này!” Triệu Lăng Nhi ợ lên một hơi rượu, lại lần nữa phát ra hiệu lệnh.
Chúng nhân lại hoan hô, bắt đầu thống khoái xử lý thịt dê, thịt trâu và thịt thỏ hoang trước mặt.
“Lăng nhi, nào, ăn thử đi.” Vương Cảnh đem một khối thịt dê dịu dàng đưa cho Triệu Lăng Nhi.
Triệu lăng nhi không chút nghĩ ngợi liền đón lấy, hé miệng đại cắn một miếng.
“Quá ngon!” Nàng nói, “A Cảnh ca, thịt dê này không phải là mang từ kinh thành đến sao? Sao thịt lại còn tươi như thế?”
Vương Cảnh không lập tức trả lời, mà là mỉm cười nhìn nàng, “Ngươi đoán xem?”
Triệu Lăng Nhi nhếch miệng, nghiêng đầu, lập tức nói: “Ngươi ăn trộm dê của dân?”
“Ta thất đức thế sao?” Vương Cảnh cố ý làm ra vẻ mặt khổ sở, “Không ngờ ta trong cảm nhận của Lăng nhi lại là người như vậy!”
“Ta xin lỗi, ta nói đùa mà!” Triệu Lăng Nhi làm nũng, lay nhẹ cánh tay hắn, “A Cảnh ca mau nói cho ta biết!”
Nhìn nàng lơ đãng lộ ra thần thái ngây thơ, Vương Cảnh lại một hồi si dại sững sờ, mãi một lúc lâu sau mới khôi phục lại, nghiêm túc nói: “Kỳ thật ta đã nói với Quách sư phó của ngự thiện phòng, lúc chế thịt trâu và thịt dê thì xoa lên một lớp bí chế sinh phấn, như vậy có thể tránh làm bay hơi nước của súc thịt tươi, như vậy khi làm thịt, chỉ cần rửa sạch lớp phần này đi, súc thịt sẽ tươi như mới.”
“Oa, A Cảnh ca thật là lợi hại!” Triệu Lăng Nhi nghe xong, hai mắt sáng bừng lên, lộ ra vẻ sùng bái và khen ngợi.
Vương Cảnh cũng cảm thấy thập phần ngọt ngào, hắn rất thích nhìn nàng vui vẻ như vậy, bộ dáng thiên chân vô tà, đồng thời hắn hy vọng nàng có thể có một cuộc sống không buồn không lo như vậy.
Bữa tiệc diễn ra tới tận canh hai mới kết thúc, mọi người trở về doanh trướng.
Triệu Lăng Nhi tâm huyết dâng trào, lặng lẽ cưỡi ngựa rời khỏi đại doanh.
O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O
Thác Bạt quân quân doanh.
Trong một doanh trướng lớn, ánh nến sáng tỏ, phía sau án thư là một hắc bào nam tử, vì đang cúi đầu nên không nhìn rõ diện mạo của hắn, chỉ biết toàn thân hắn tản ra khí phách tôn quý.
Đột nhiên, cửa doanh trướng mở ra, một trung niên tướng lãnh đi tới, cung kính hành lễ với hắc bào nam tử, “Hoàng thượng, đây là kết quả điều tra hai ngày nay của ty chức.”
Hắc bào nam tử ngẩng đầu, hiển lộ dưới ánh nến là một khuôn mặt trẻ tuổi, đẹp đến không cách nào hình dung nổi, cái trán, đôi lông mày, ánh mắt, cái mũi, đôi môi… cả ngũ quan hình như được nặn ra từ một đôi tay khéo léo nhất, giống như là một tinh phẩm điêu khắc, quả thực là xảo đoạt thiên công.
Đặc biệt là ánh mắt đó, toát ra ánh sáng mê người, phảng phất chỉ cần nhìn vào là sẽ bị hấp dẫn trong đó, vĩnh viễn không thể thoát ra.
“Nói mau!” Tiếng nói trầm thấp hùng hậu phát ra, thanh âm cực kỳ từ tính.
Viên tướng gật đầu, nghiêm túc bẩm báo: “Thống soái của Triệu quốc thật sự là nữ nhi của hoàng đế Triệu quốc, tên là Triệu Lăng Nhi, ba năm trước đây nàng đã theo quân Triệu quốc đi khắp nơi kháng địch, dựa vào các chiến thuật chỉ đạo xuất sắc, lại dũng mãnh thiện chiến, một năm trước đã chính thức trở thành Thống soái quân đội hoàng gia Triệu quốc.”
Nữ nhi của hoàng đế Triệu quốc? Nữ nhi của tên Triệu Huân Ngâm béo núc, tục tằng vô sỉ kia sao? Tuấn mỹ nam tử nghe thấy thì nhíu mày lại.
“Từ khi Triệu Lăng Nhi làm thống soái tới nay, càng thêm áp dụng chính sách thân dân, chẳng những đối đãi nhu hòa với những thủ hạ bình thường mà còn hàng tháng tổ chức sinh nhật cho tướng lĩnh.”
“Tổ chức sinh nhật?” Con ngươi đen của nam tử lộ ra một tia nghi hoặc.
“Lúc quân ta đi điều tra thì thấy bên đó đang tổ chức một bữa tiệc tối, chính là buổi tiệc chúc mừng sinh nhật cho những binh lính sinh trong tháng này. Hôm nay là mùng một tháng năm, bọn họ dự tiệc, tiếng hoan hô không ngớt.”
Tuấn mỹ nam tử thoáng suy tư, hỏi: “Cuộc sống bình thường của nàng như thế nào? Ý trẫm là cuộc sống tình cảm!”
“Lúc Triệu Lăng Nhi mười lăm tuổi thì thời gian sống bên ngoài nhiều hơn trong cung, người có quan hệ tốt nhất với nàng là tướng quân Vương Cảnh. Tuy nhiên, năm ngoái, vì bỉnh ổn chiến tranh giữa hai quốc gia Triệu-Yến, Triệu Huân Ngâm đã gả nàng cho Yến Quốc hoàng đế Yến Đình Phái. Vốn tháng tư năm nay là hòa thân nhưng không biết vì sao hôn sự lại lùi lại một năm.”
“Là bên nào chủ động muốn lùi lại?”
“Triệu quốc! Nghe nói là do chính Triệu Lăng Nhi yêu cầu.” Tên tướng lãnh dừng lại, lúng túng nói: “Hoàng thượng, thuộc hạ tạm thời chỉ điều tra được như vậy!”
“Tốt, ngươi lui xuống trước đi! Còn nữa, tiếp tục khích lệ sĩ khí chúng quân.” Thanh âm nam tử vẫn lạnh lùng như cũ.
“Thuộc hạ tuân mệnh! Thuộc hạ xin cáo lui, Hoàng thượng cũng thỉnh nhanh chóng an giấc!”
Trong doanh trướng yên tĩnh, nam tử dựa người vào lưng ghế, con mắt thâm thúy bình tĩnh nhìn chăm chú vào ngọn lửa rập rờn, lộ vẻ trầm tư.
Không sai, hắn chính là hoàng đế Thác Bạt hoàng triều – Thác Bạt Phong! Từ nhỏ đã ôm chí lớn, mưu dũng hơn người, sau mười tám tuổi đã đăng cơ, hắn trọng dụng mưu thần, cần vu chính sự, đến bây giờ mới chấp chính được tám năm nhưng cả Thác Bạt hoàng triều dưới sự quản chế của hắn đang từng bước bước trên thời kỳ cường thịnh.
Nhưng hắn thấy vẫn chưa đủ, hắn chẳng những muốn con dân của Thác Bạt hoàng triều được sống hài hòa an ổn, hắn còn muốn để dân chúng khắp thiên hạ được sống giàu có. Cho nên, hai năm nay, hắn bắt đầu thảo phạt khắp nơi, thi thoảng còn tự mình cầm binh ngự tướng, toàn tâm toàn ý muốn thống nhất thiên hạ.
Lần này đối chiến với Triệu quốc không được thuận lợi như những trận chiến trước đây, Thác Bạt quân đội có hai mươi vạn đại quân, kém xa so với mười vạn đại quân của Triệu quốc. Hai quân đối chọi chừng bảy ngày thì Thác Bạt quân bị tổn thất nghiêm trọng, vì vậy, hắn không thể không lập tức chạy tới.
Triệu Lăng Nhi… một tiểu nha đầu mười tám tuổi, tới cùng là có năng lực gì mà lại có thể đánh bại đội quân thép mà hắn bồi dưỡng từ lâu!
Rất lâu, hắn tỉnh táo lại, đi ra doanh trướng.
Canh hai, trời cao sao sáng, mặt đất hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có vài tiếu binh đang đứng ở trạm canh gác.
Hốt nhiên, có một âm thanh truyền ra, Thác Bạt Phong đảo mắt nhìn lại, tiện đà đi tới con tuấn mã bên cạnh, tháo dây cương khỏi cột rồi nhảy lên ngựa, dong ruổi về phía trước.
Đang đi, hắn đột nhiên nghe thấy một tiếng vó ngựa khác, vì vậy nắm chặt dây cương, ấn núp một bên, lẳng lặng quan sát.
Không lâu sau liền thấy một bạch mã vụt qua, mượn ánh trăng, hắn nhìn thấy trên lưng ngựa là một bóng dáng nhỏ xinh, còn mơ hồ nhìn thấy một dung nhan tuyệt mỹ thoát tục.
Kinh ngạc một hồi, hắn lại thúc tuấn mã, đuổi theo tiếng vó ngựa phía trước…
Triệu Lăng Nhi chạy một mạch, cuối cùng dừng lại trước một bích lục hồ.
Buộc bạch mã vào một gốc cây, nàng sung sướng, đi tới bên hồ, cởi bỏ khôi giáp cồng kềnh, đến lúc toàn thân chỉ còn lại một cái yếm và tiết khố, từng bước từng bước đi xuống lòng hồ.
Mãi đến khi nước ngập qua ngực, nàng mới cởi bỏ yếm và tiết khố, để chúng trôi nổi bên cạnh, sau đó nhắm mắt lại, ngẩng đầu, thỏa mãn hưởng thụ sự mát lành ngấm vào cơ thể.
Nàng quá mức say mê hưởng thụ, đến nối không biết có hai đạo mục quang cực nóng đang nhìn nàng chăm chú, càng không biết rằng có một nhân ảnh cao lớn đang từ từ tiến lại gần.