Một Đêm Ân Sủng

Chương 99: Chương 99: Vi phong – khiếp




“Hoàng thượng…..”

“Phong thúc thúc…”

“Hoàng thượng dường như không qua được!”



Tiếng gọi liên tiếp kéo Thanh Hàn Lăng trở về thực tại.

Hiện giờ đầu óc nàng tạm thời vẫn chưa thể hồi phục lại, nhưng theo bản năng đưa mắt về phía Liễu Đình Phái, đôi mắt to tròn trong veo lộ rõ vẻ áy náy.

Liễu Đình Phái dường như cũng nhìn thấy tiền kiếp, tuấn dung một mảnh buồn bã bi thương, nhìn sang Hàn Lăng, ánh mắt cũng lộ ra vẻ sầu bi khôn xiết.

“Mụ mụ, Phong thúc thúc chết mất, mụ mụ!” Đột nhiên, Vi Lạc chạy đến trước mặt Hàn Lăng, kéo mạnh tay nàng.

Cuối cùng, Hàn Lăng cố giữ chút bình tĩnh nhìn bốn phía xung quanh.

Thật im ắng, khách khứa, nhạc công và cung nô đã về hết, cả hoa viên chỉ còn lại có 3 tên hắc y tử sĩ, Ti Thải, Cốc Thu, Cẩm Hoành và Lý Ánh Cúc, bọn họ đứng vây quanh Vi Phong, trên mặt lộ rõ vẻ lo âu xen sợ hãi.

Chính Nghiêm đại sư, không biết cũng đã chạy tới từ khi nào, Lý Dật Thanh cũng không đi, nhưng hắn chỉ đứng yên một bên với bộ dạng không liên quan đến chuyện đang xảy ra, tuấn dung lạnh lùng dị thường.

“Mụ mụ!”

Mãi cho đến khi Vi Lạc gọi , Hàn Lăng mới bước đến chỗ Vi Phong, chúng nhân nhôn nháo đứng dẹp sang một bên.

Nhưng nàng cũng không đến gần quá, cũng không ngồi xuống,chỉ dùng ánh mắt phức tạp nhìn xuống nam nhân đã làm nàng khổ từ kiếp trước.

Vi Phong cố hết sức mở to mắt, yên lặng nhìn chăm chú Hàn Lăng, ánh mắt lộ vẻ hối hận, áy náy cùng đau lòng.

Tuy nhiên, cũng thật kỳ quái, hắn tựa hồ không muốn nói gì, ngay cả câu xin lỗi cũng không. Một hồi lâu, hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại.

o(∩_∩)oo(∩_∩)o một đêm ân sủng o(∩_∩)oo(∩_∩)o

Được Chính Nghiêm đại sư và Lý Ánh Cúc ra lệnh, Dạ cẩn thận đưa Vi Phong trở lại tẩm cung của Hàn Lăng, bởi vì đây là nơi gần hoa viên nhất, đồng thời đó cũng là do Lý Ánh Cúc cố ý an bài.

Cả tẩm phòng im ắng, không khí ngưng trọng lạ thường. Vi Phong đang nằm hấp hối trên chiếc giường lớn màu xanh da trời, trước giường có Tô thái y, Chính Nghiêm đại sư, Lý Ánh Cúc, và cả Hàn Lăng vẫn đang mặc áo cưới trắng muốt.

Còn bọn Cẩm Hoành, để tránh gây trở ngại thái y chẩn trị cho Vi Phong, chỉ dám đứng lấp ló ngoài cửa, nín thở lo âu nhìn vào phía giường.

Dao đã rút ra, máu cũng được cầm, Tô thái y lúc này mới đứng lên.

“Tô thái y, tình hình thế nào rồi?” Lý Ánh Cúc lập tức hỏi.

“Dao đâm rất sâu, nhưng rất may không tổn thương đến tâm tỳ, nếu không ngay đến cả thần tiên cũng khó cứu!” Tô thái y thở phào nhẹ nhõm.

“Vậy bao lâu thì hắn tỉnh lại?” Lý Ánh Cúc tiếp tục hỏi, đồng thời đảo mắt nhìn thoáng Hàn Lăng, bộ dạng si ngốc, mặt từ đầu đến giờ cũng không có một chút thay đổi.

“Không thương tổn đến tâm tỳ, nên vết thương không khó chữa lắm, vi thần sẽ kê một ít thuốc, vị công tử này sẽ nhanh chóng tỉnh lại thôi.” Tô thái y đến giờ còn chưa biết thân phận thực sự của Vi Phong, “Bệ hạ nếu như không còn sai bảo gì, vi thần xin cáo lui đi kê thuốc cho hắn”.

Sau khi Tô thái y đi khỏi, Lý Ánh Cúc cũng cho tất cả lui, cả tẩm phòng chỉ còn lại Vi Phong đang hôn mê, Chính Nghiêm đại sư và Hàn Lăng.

“Nương nương rất hận hắn phải không?” Chính Nghiêm đại sư nhẹ nhàng hỏi Hàn Lăng, hai mắt cũng nhìn về phía Vi Phong, “Kỳ thật, kiếp trước hắn không phải là không yêu ngươi, chỉ là không phát hiện ra, dù sao sau cùng hắn cũng vì ngươi mà đã sám hối, không phải sao?”

Hàn Lăng không đáp lại, mắt vẫn nhìn Vi Phong chăm chú, đầu óc trống rỗng.

“Kiếp trước do ngươi bị tổn thương quá nặng nề, làm cho ngươi không dám đầu thai, linh hồn vẫn phiêu đãng, sau lại chọn đầu thai vào xã hội văn minh. Nhưng số mệnh vẫn là số mệnh, bất luận ngươi có trốn tránh thế nào thì cuối cùng vẫn phải đối mặt.”

“Ý tứ của Đại sư là… ta từ thế kỷ 21 tới đây, cũng là do bởi số mệnh đã an bài? Vô luận kiếp trước hay kiếp này, ta với hắn cũng phải đối mặt nhau?” Hàn Lăng cuối cùng cũng nói.

“Không sai!”

“Ta đây cần phải thay đổi vận mệnh!” Trong thâm tâm Hàn Lăng không khỏi dâng lên một tia phản nghịch, chống lại ý trời, vận mệnh của nàng là nằm trong tay nàng, không có lý gì mà không thể thay đổi!

“Bần tăng biết trong lòng nương nương có hận, nhưng mà…”

“Đừng gọi ta là nương nương!” Hàn Lăng không hề kìm chế, lớn tiếng quát, “Đại sư có thể gọi ta là nữ vương bệ hạ, hoặc là gọi tên, còn cái danh hiệu kia đừng có nhắc lại!”

Chính Nghiêm đại sư không bởi vậy mà chịu nhún , ngược lại nghiêm túc nói: “Số mệnh đã định, dù cho nương… ngài muốn như thế nào, nhưng chuyện thực không thể thay đổi!”

“Vậy sao?” Hàn Lăng đột nhiên cười lạnh, rồi trơ mắt oán hận nhìn hắn, “Nếu không phải do ngươi, thì giờ ta và Liễu Đình Phái cũng đã thành hôn, chính thức trở thành Liễu thái thái!”

Chính Nghiêm đại sư ngẩn người.

“Vi Phong tự sát là do ngươi chỉ đúng không? Vì ngăn cản ta kết hôn cùng Đình Phái mà ngươi cố ý khơi dậy kiếp trước của ta! Nhưng ngươi lại tính sai một nước. Hàn Lăng ta hiện tại là người độc lập, kiên cường, không phải là Triệu Lăng Nhi ngu xuẩn, mù quáng, vì người không nên yêu mà nguyện hy sinh tất cả, cho nên đoạn ký ức đó không những ta không làm cho ta yêu Vi Phong, mà ngược lại càng làm cho ta chán ghét hắn! Hận hắn!”

Hàn Lăng bỗng nhiên tức giận sôi người, nàng không biết tại sao bản thân lại căm tức như vậy, nàng chỉ biết nàng giống như một con rối, bị người khác khống chế, vô luận là kiếp trước hay kiếp này!

“Nương nương…”

“Cút ngay! Ngươi vì sao phải giúp hắn? Giúp hắn diễn kịch? Tại sao? Hắn đã cho ngươi những gì? Ngươi muốn giúp hắn đến đâu? Giúp hắn phá vỡ hạnh phúc của ta sao?” Nghĩ đến việc bản thân đã phụ lòng Đình Phái, nghĩ đến ánh mắt đầy phiền muộn bi ai vừa rồi của Đình Phái, Hàn Lăng tức giận run lên.

“Không sai, tính mạng Hoàng thượng vẫn an toàn. Nhưng hắn đã chảy rất nhiều máu, đây là sự thật. Vì ngươi, hắn thậm chí quên cả sinh mạng, nếu như không phải trước đó bần tăng chuẩn bị, dù đao không đâm vào chỗ hiểm thì cũng sẽ chảy máu quá nhiều mà chết! Hoàng thượng đối nương nương thế nào, nương nương trong lòng rõ nhất! Còn có, Hoàng thượng cũng không cho bần tăng cái gì, tất cả những gì bần tăng làm chẳng qua là thuận theo thiên ý!”

“Ngươi và hắn có quan hệ gì phải không? Kiếp trước, ngươi là ai? Kiếp này, thân phận của ngươi là gì?”

Lần này, Chính Nghiêm đại sư không nói thêm gì nữa, mà quay trở lại giường, lẳng lặng nhìn Vi Phong.

Hàn Lăng đôi mắt oán hận, liếc mắt nhìn Chính Nghiêm đại sư, rồi lập tức lao ra phòng ngoài.

“Lăng!” Đang lao ra, liền bị Lý Ánh Cúc gọi giật lại.

“Lý di, có chuyện gì sao?” Hàn Lăng lần đầu tiên nói với Lý Ánh Cúc bằng ngữ khí lạnh lùng như vậy. Đột nhiên, nàng cảm giác được những người liên quan với Vi Phong cũng đều đắc tội nàng.

Lý Anh Cúc cũng nhìn ra vẻ không vui của nàng, đầu tiên là ngây ngốc, sau kéo nàng ra bãi cỏ phía sau địa sảnh, lúng túng nói: “Lăng, ngươi thay đổi rồi!”

Hàn Lăng trong mắt lóe lên tia hoang mang khác thường, nhưng nàng không lên tiếng.

“Trước đây dù xảy ra chuyện gì, ta cũng im lặng, nhưng khả hôm nay, ta nghĩ cần phải nói. Có lẽ ta không thể hiểu được ân oán giữa ngươi và Phong nhi, có điều ta biết, mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này, ngươi và Phong nhi đều rất yêu nhau.”

Hóa ra sau khi mọi người lui ra hết, Lý Ánh Cúc lặng lẽ nán lại ở cửa, vì vậy cũng đã nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện của Hàn Lăng và Chính Nghiêm đại sư.

Nhận ra Hàn Lăng vẫn trầm mặc, Lý Ánh Cúc tiếp tục thuyết phục: “Còn nhớ lúc ngươi, Lạc Lạc và Phong nhi vi hành ngắm cảnh mà bị hành thích không? Thực không dám giấu diếm, những thích khách hôm ấy là do ta an bài!”

Nghe đến đó, Hàn Lăng lập tức phản ứng, hai mắt nàng mở to, khó tin nhìn Lý Ánh Cúc. Trước đây nàng và Liễu Đình Phái từng cho đó là khổ nhục kế của Vi Phong, không ngờ rằng tất cả là do Lý Ánh Cúc sắp xếp.

“Ta đã từng hỏi Lạc Lạc, hắn nói lúc Phong Nhi bị đao chém trúng, ngươi rất sợ hãi, rất thương tâm, gọi to tên của hắn.” Lý Ánh Cúc cố ý dừng lại, không ngần ngại phân tích thái độ của Hàn Lăng, “Biết tại sao không? Đó là chân tình! Sâu trong nội tâm ngươi vẫn rất yêu Phong Nhi, lần ám sát trước đã để lộ ra tình cảm thật của ngươi.”

(2)

“Ngươi và Phong nhi rõ ràng yêu nhau, sao lại phải hành hạ lẫn nhau. Còn có Lạc Lạc, đến giờ vẫn không biết thân sinh phụ thân là ai! Lạc Lạc và Phong nhi không lâu sao lại có thể thân mật như vậy? Đó là tình phụ tử! Hài tử! Đó là máu mủ tình thâm, mặc kệ ngươi cố gắng thế nào cũng không thể phủ nhận!”

Hàn Lăng chấn động. Đúng vậy, tình cảm của Lạc Lạc đối với Vi Phong còn sâu đậm, chân thành hơn so với tình cảm nàng dành cho Liễu Đình Phái.

“Hài tử, có khi nào trước khi quyết định một vấn đề gì đó, ngươi tự hỏi mình lựa chọn như vậy liệu có phải là thật tâm ngươi mong muốn hay không? Cứ áp chế bản thân như thế, chẳng những làm cho bản thân thống khổ mà còn làm cho người khác lo lắng. Không sai, có lẽ ngươi cảm thấy thủ đoạn Phong nhi dùng để ngăn cản ngươi và Liễu Đình Phái thành thân là rất hèn hạ, nhưng cuộc hôn nhân với Liễu Đình Phái là ngươi thực tâm mong muốn sao?”

“Lý di, đừng nói nữa!” Hàn Lăng đột nhiên đưa tay, bịt tai lại.

“Ngươi sợ, phải vậy không? Bị ta nói trúng phải không? Cho nên ngươi chột dạ!”

“Không cần nói nữa!” Hàn Lăng đột nhiên thét lên chói tai, hai tay ôm đầu, rất nhanh chạy ra bãi cỏ.

Mãi đến khi bóng dáng của Hàn Lăng biến mất khỏi tầm mắt, Lý Ánh Cúc mới thu hồi ánh mắt, ưu tư nhìn chung quanh, sau thở dài một tiếng thật sâu, chậm rãi đi ra khỏi mặt cỏ, hướng đại sảnh đi tới.

Nàng không hề biết sau nàng lại rời đi, một người cao lớn, mặc trường bào màu xanh, khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy trầm tư từ góc tường đi ra …

o(∩_∩)oo(∩_∩)o một đêm ân sủng o(∩_∩)oo(∩_∩)o

Mọi âm thanh dường như biến mất, chỉ nghe thấy tiếng thở.

Hàn Lăng lòng đầy phiền muộn, ánh mắt vô cùng đau thương, ngơ ngác nhìn chiếc váy cưới trắng muốt trên giường. Chiếc váy này là toàn bộ tâm tư của nàng và Ti Thải, rốt cục lại không được dùng.

Đột nhiên, cửa phòng mở ra, Vi Lạc đi đến, “Mụ mụ!”

Thấy con, đau thương trong mắt Hàn Lăng nhanh chóng ẩn lui, lên tiếng sủng nịnh: “Hôm nay không phải hẹn Cốc Thu a di đi thả diều sao?”

“Dạ!”

“Vậy tại sao nhanh trở về vậy?” Hàn Lăng nhìn qua cửa sổ ra ngoài trời.

Vi Lạc không nói, bàn tay nhỏ bé sờ tới sờ lui trên chiếc váy trắng một hồi rồi nói: “Mụ mụ, ta biết phụ hoàng là cái gì”.

Hàn Lăng ngạc nhiên, nhưng cũng không nói lời nào.

“Mụ mụ, Phong thúc thúc là phụ hoàng của ta sao?”

“Lạc Lạc?” Hàn Lăng kêu lên sợ hãi.

“Phụ thân là thúc thúc, Phong thúc thúc mới là cha Lạc Lạc thực sự!” Lạc Lạc vừa nói, ngón tay mập mạp vừa lật lật chiếc váy cưới, “Khó trách lần đầu tiên ta thấy Phong thúc thúc đã có cảm giác rất thân thiết, Cốc Thu a di nói, đó là tình phụ tử!”

Hóa ra là Cốc Thu đã nói cho hắn biết! Cũng biết giấy không gói được lửa, nhưng nàng không ngờ rằng chuyện lại bị vạch trần nhanh như vậy!

“Phong thúc thúc lúc ấy sở dĩ hứng một đao cho mụ mụ, là bởi thúc thúc yêu mụ mụ, tình nguyện bị thương để bảo vệ mụ mụ”. Lạc Lạc nói với ánh mắt lộ rõ vẻ nghiêm túc, trầm trọng, “Mụ mụ chưa bao giờ nhìn Phong thúc thúc với ánh mắt thiện ý, mụ mụ, ngài hận Phong thúc thúc sao? Hận hắn đã vứt bỏ chúng ta sao?”

Vứt bỏ! Đích thật là vứt bỏ, nhưng là bản thâ không cần hắn nữa, quyết định rời khỏi hắn.

“Lạc Lạc thì sao? Biết hắn là phụ thân rồi, ngươi thấy thế nào?” Không biết sao, đột nhiên Hàn Lăng rất muốn biết điều này.

Vi Lạc lắc đầu, hắn mở to mắt, bình tĩnh nhìn lại Hàn Lăng, “Thái y gia gia nói Phong thúc thúc không sao, nhưng hắn nhất định không tỉnh lại, là bởi trong tiềm thức hắn không muốn tỉnh, mụ mụ, cái gì gọi là trong tiềm thức không muốn tỉnh lại?”

Hàn Lăng ngây ngốc, lập tức trả lời: “Mụ mụ cũng không rõ lắm.”

“Nhưng dì nói ngài nhất định biết, nãi nãi cũng nói hãy tới hỏi ngài!”

Lý di và Ti thải đang nghĩ gì, Hàn Lăng đều rõ, và nàng rất phẫn nộ, tên hỗn đản đó rốt cuộc đã làm được gì mà có thể khiến cho nhiều người nỗ lực ủng hộ hắn như vậy?

Vi Lạc quan sát Hàn Lăng, thấy sắc mặt Hàn Lăng ngày càng khó coi, hắn lại nói: “Mụ mụ, ta rất nhớ phụ thân, ý ta là Đình Phái phụ thân!”

Hàn Lăng phục hồi lại tinh thần, nhìn Vi Lạc trong nháy mắt rồi bừng tỉnh ngộ, đáy lòng lóe lên một ý nghĩ hả hê. Vi Lạc sau khi biết thân phận thật cũng không có nhiều tình cảm với Vi Phong, mà là…

Xứng đáng! Hừ hừ, Vi phong xứng đáng!

“Mụ mụ, phụ thân đi đâu rồi?” Lạc Lạc lại hỏi.

Phụ thân đi đâu? Đình Phái đi đâu? Nàng cũng không biết, lúc ấy hôn lễ tạm thời bị bỏ dở, mọi người vội vã cứu Vi Phong. Đợi đến lúc nàng khôi phục bình tĩnh, muốn tìm Đình Phái nói chuyện thì đã không thấy bóng dáng hắn đâu nữa.

“Mụ mụ, phụ thân ngài có tức giận mà bỏ đi giống như lần trước không?” Lạc Lạc mắt mở to nhìn hỏi.

Hàn Lăng bỗng sững người, tiện đà ôm lấy hắn, ãm hắn lên ngồi trên đùi, giả vờ mỉm cười nhẹ nói, “Lạc Lạc ngoan, phụ thân biết ngươi nghĩ được như vậy, chắc chắn sẽ rất vui đấy.”

Hàn Lăng dần tắt nụ cười, không lên tiếng nữa.

“Mụ mụ, ngài đang nghĩ tới phụ thân sao?”

Hàn Lăng gật đầu không lưỡng lự, “Đương nhiên!”

Sau đó, Vi Lạc không hề hỏi nữa, áp đầu vào ngực Hàn Lăng.

Hàn Lăng cũng lẳng lặng vuốt ve hắn, mặt đầy tư lự.

“Mụ mụ, mặc dù ta không hiểu tình cảm của các ngài, nhưng ta muốn nói cho mụ mụ biết, người ta yêu nhất là mụ mụ, mụ mụ đi đâu ta sẽ theo đó. Thỉnh mụ mụ yên tâm lựa chọn, không cần lo lắng đến ta!” Một hồi, Vĩ Lạc ngẩng đầu, đánh vỡ trầm mặc.

“Ân?” Hàn Lăng nhìn xuống mặt hắn, ánh mắt nghi hoặc.

“Đúng vậy, thực ta rất thích Phong thúc thúc, nhưng ta cũng thích phụ thân. Cho nên dù sau này mụ mụ có ở với ai, ta đều ủng hộ! Mụ mụ, ngài hiểu ý ta chứ?”

Thì ra là thế! Hài tử thật là ngoan!

Hàn Lăng rơi lệ, “Ý của Lạc Lạc là mụ mụ cần phải chọn một trong hai phụ thân?”

“Ta …”

Nhìn bộ dáng sững sờ của hắn, Hàn Lăng hơi nhếch khóe miệng, khẽ nhéo má hắn, “Chuyện người lớn hãy để người lớn xử lý, Lạc Lạc đừng quan tâm nhiều, không phải lo nghĩ gì, được chứ?”

“Sao!” Vi Lạc hạ thấp giọng ứng một câu, rồi lần nữa tựa đầu vào nàng, không nói gì nữa.

Hàn Lăng cũng lẳng lặng ôm hắn, tiếp tục trầm tư.

o(∩_∩)oo(∩_∩)o một đêm ân sủng o(∩_∩)oo(∩_∩)o

Nhẹ nhàng mở cửa, Hàn Lăng nhẹ nhàng đi tới trước giường.

Ba ngày nay, Cốc Thu và Tỉ Thải luôn vô tình hữu ý nhắc tới Vi Phong trước mặt nàng. Bất đắc dĩ, nàng không thể làm gì khác hơn là bỏ ngoài tai, phàm là chuyện dính tới Vi Phong là nàng giả như không nghe thấy.

Nhưng hôm nay Lý Ánh Cúc đã ra mặt!

Lý Ánh Cúc tận tình khuyên bảo, than thở khóc lóc, thậm chí quỳ lạy nàng, cuối cùng nàng cũng tới.

Nhìn nam nhân giống như đang ngủ say trước mắt, Hàn Lăng tâm tình phức tạp. Tâm vẫn còn hận, nhưng ngoài hận ra còn một thứ tình cảm khác nữa, cụ thể là cái gì thì chính nàng cũng không rõ.

Đột nhiên, nàng nhớ ra lời nói của Chính Nghiêm đại sư, cả người càng thêm tâm phiền ý loạn. Chẳng lẽ thật sự chạy không khỏi số mệnh đã an bài, bất luận đời trước, đời này cũng phải cùng với hắn, cùng với tên ác ma này?

“Xin lỗi, Lăng Nhi! Trẫm sai rồi, hãy tha thứ cho trẫm, trở về đi! Trở về đi được không? Xin lỗi, Lăng Lăng…” Tiếng nói tràn ngập áy náy cùng hối hận, đánh vỡ sự trầm tư của Hàn Lăng.

Hàn Lăng chăm chú nhìn Vi Phong. Bất ngờ không phòng trước, nhìn lại nàng là đôi mắt thâm đen như u đàm, là hắn! Hắn tỉnh!

Nội tâm chấn động, nàng theo bản năng giả vờ không nghe không thấy.

Ánh mắt Vi Phong dừng lại trên người Hàn Lăng, ngón tay khẽ run, từ từ đưa tới phía nàng. Lúc sắp chạm tới những ngón tay trắng nõn kia thì bỗng ngừng lại.

Cả gian phòng lặng ngắt như tờ, ánh lửa leo lét, phảng phất nghe thấy tiếng tim đập.

Sau cùng, Hàn Lăng đứng lên, không ngoảnh nhìn lại Vi Phong, bước nhanh ra hướng cửa đi ra phòng ngoài.

“Lăng… Lăng….” Mãi đến khi tiếng bước chân nàng dần xa, tiếng gọi ẩn dấu nơi đáy lòng mới truyền ra từ miệng Vi Phong…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.