Một Đêm Ân Sủng

Chương 106: Chương 106: Vi Phong dùng kế “Gieo mầm”




Phương đông dần dần lộ ra một màu trắng sáng như màu bụng cá, hừng đông đang dâng lên khỏi đường chân trời, bầu trời trong veo những đám mây hồng mịn thưa thớt mềm mại như bông vừa đựợc hái, lại giống như là khuôn mặt đang ngà ngà say của một thiếu phụ xinh đẹp, chiếu rọi cả không gian một màu ánh nắng nhàn nhạt.

Không gian thanh lạnh mà mới mẻ, những giọt sương long lanh trong suốt, từng giọt từng giọt đọng lại trên những cọng cỏ và lá cây, lấp lánh phát sáng; mặt đất ẩm ướt mơ hồ lưu lại vết tích ánh sáng ban mai mang màu của những cánh hoa hồng; Tiếng chim hót véo von vui nhộn, càng tăng thêm sự sinh động cho buổi sáng thanh bình này.

“Chào buổi sáng!”

“Chào buổi sáng!”

Trong đại viện (vườn hoa), mấy người đàn ông, một bên vừa luyện tập thể chất, một bên vừa chào hỏi lẫn nhau, khuôn mặt trừ trước tới nay vốn vẫn lạnh lùng nay lại lộ ra vẻ dịu dàng khíem thấy. Chỉ bởi vì một câu nói của Cẩm Hoành!

Hóa ra, vào một khắc trước, Cẩm Hoành giống như thường lệ, đi vào phòng gọi Vi Phong dậy, ai ngờ lại nhìn thấy một cảnh tượng khiến hắn kinh ngạc vô cùng.

Trên chiếc giường lớn màu nâu, không những chỉ nắm đó một mình chủ nhân của hắn, mà còn có một người nữa, một người con gái, một người con gái không giống với những người con gái khác, một người con gái đặc biệt và duy nhất có thể khiến chủ nhân của bọn họ hỷ nộ ái ố.

Cẩm Hoành phản ứng đầu tiên đó là sung sướng chạy ngay ra ngoài, kể chuyện này cho tất cả đám đồng bọn của mình biết, cho nên mới có được cái cảnh tượng bây giờ ở trong đại viện này. Cái đám đàn ông rất ngầu này biết rằng, những ngày đau khổ của chủ nhân bọn họ cuối cũng vượt qua được rồi.

Khác với sự náo nhiệt của bên ngoài, trong phòng vẫn rất yên tĩnh an bình.

Khi Hàn Lăng mở mắt thức dậy, lập tức cảm thấy có một vật gì đó chống xuống bên dưới nơi riêng tư của mình, khiến nàng có chút hơi đau đau, ý thức tiếp theo của nàng là đưa tay xuống phía dưới, chuẩn bị bỏ cái vậy cứng cứng khiến nàng phát đau đó ra, nhưng khi, nàng vừa cham vào vật đó, lại bị một luồng hơi nóng như lửa thiêu đốt khiến nàng ngay lập tức ngẩn ra, kinh nghiêm nói với nàng, đó là...............

Nàng vẫn còn chưa kịp suy nghĩ gì, liền cảm thấy bàn tay to lơn đặt trên eo của mình xiết chặt lại, khu vực nhạy cảm càng thêm đau đớn, bởi vì cái vật cứng như thép kia, đã dính vào càng gần hơn nữa.

Nàng ngẩng mặt lên, đang định nói thì lại bị một bờ môi ấm nóng chặn lại, lời đang định nói ra liền bị chìm vào trong miệng của hăn.

Lại là một cái hôn cuồng dã hung mãnh, kéo dài đến cả mấy phút, cuối cùng khi đã được tự do, Hàn Lăng chỉ có thể gấp gáp thở hổn hển.

“Lăng Lăng! Bảo bối của trẫm!” Giọng nói trầm thấp, vụt qua bên vành tai nàng, chiếc lưỡi dai ẩm ướt trêu đùa quanh tai.

Một trận cảm giác tê dại chạy dọc khắp cột sống, Hàn Lăng phát giác bản thân dường như sắp bị hòa tan ra, trước mắt từng đợt tối đen, bất giác run rẩy cả người, toàn thân mễm nhũn như bún.

Vi Phong đôi mắt sâu thẳm khó đoán, lấp lánh liên tục phát ra ánh sáng, khóe môi hơi hơi nhếch lên, như cười như không, động tác của hắn hơi dừng lại mọt chút, lòng bàn tay săn chắc nhè nhẹ vuốt ve lên bên má nóng hổi của nàng.

Tiếp đó, hấn chầm chậm cúi đầu, cẩn thận, dịu dàng, đặt một nụ hôn thật nhẹ lên bờ môirun rẩy của nàng động tác phảng phất như là đối với bảo bối vậy. Cảm giác có được nàng, đáng quí hơn tất cả mọi thứ!

Hàn Lăng cảm thấy trái tim mình đập mạnh mẽ và cấp bách tới mức trước nay chưa từng có, trong đầu nàng mọi thứ trở nên trống rỗng, không thể suy nghĩ, không biết cần phải làm gì, nàng chỉ biết, nàng không muốn hắn rời đi.

Nhiệt độ trong phòng nhanh chóng trở nên như thiêu như đốt, tiếng rên rỉ và thở gấp nặng nề vô cùng kích thích truyền đi khắp căn phòng, bọn họ như hoàn toàn quên mất bản thân, chỉ tập trung theo đuổi sự hài lòng và mãn nguyện đến tận xương tủy.

Nàng rên rỉ, đôi lông mày nhíu chặt lại, đôi cánh tay mềm mại ôm chặt lấy vai của hắn, những ngón tay trắng nõn bấm sâu vào trên bả vai của hắn.

Rất nhanh, hay tay nàng trượt xuống từ trên vai hắn, xoắn chặt lấy chiếc drap giường, nàng cảm thấy, bản thân như là một chiếc thuyện nhỏ trong một vùng biển đang cuồn cuộn sóng, là một người đang nghiêng ngả chìm nổi trên đỉnh những ngọn sóng, mà người đẩy sóng tạo gió chính là người đang ở trước mắt.

Vi Phong luôn đeo một biểu cảm khó có thể hiểu trước mặt, đôi tròng mắt âu sầu sâu sắc cũng không chớp mắt một lần, mồ hôi từng giọt từng giọt rơi xuống, chảy qua khuôn mặt tuấn mỹ càng khiến nó trở nên mê hồn đến cực điểm.

“Aaa.................” Cuối cùng cuối cùng, hắn dồn hết sức lực, gào thét.

Hàn Lăng cùng toàn thân xuất hiện một trận co giật, bay lên tới đỉnh điểm của thiên đàng...........

Lâu dần lâu dần, luồng khí thỏa màn nồng đậm vẫn chưa hoàn toàn tan biến.

“Lăng lăng, có thích không? Thoải mái không?” Cánh tay sắt vẫn còn ôm giữ lấy nàng thật chặt, tuấn nhan Vi Phong lộ ra vẻ thỏa mãn trước nay chưa từng có.

Nhớ lại phản ứng nhiệt tình tự nhiên của nàng tối hôm qua và lúc nãy cùng diện mạo say sưa hút hồn của nàng, nội tâm hắn lại thêm một lần nổi sóng.

Hàn Lăng không đáp lại, chỉ tiếp tục vùi đầu mình vào trong khuôn ngực săn chắc cứng cáp của hắn, nhớ lại cảnh tượng điên cuồng của tối hôm qua, và cả sự phóng túng cuồng dã lúc nãy, khuôn mặt càng thấy nóng hơn, cả người Hàn Lăng cũng trở nên như thiêu như đốt.

Nàng phát hiện, định lực của bản thân rất kém, vô cùng kém, đối mặt với sự trêu đùa của hắn, nàng luôn không thể trốn thoát, nàng lại như vậy trầm luân trong sự trêu đùa và tấn công.

Đối với hắn, nàng thật sự không thể kháng cự, bất luận là thân, hay là tâm.

“Hy vọng từ nay về sau mỗi sáng sớm, chúng ta đều có thể sống như thế này.” Vi Phong cảm thấy thân thể mình dường như lại biến hóa, đối với nàng, hắn vĩnh viễn muốn không đủ.

Nghe thấy hai từ sáng sơm, bộ não hỗn loạn của Hàn Lăng, cuối cùng cũng có lại một chút thanh tỉnh, đôi mắt trong veo vô tà, chuyển hướng nhìn về phía cửa sổ, nhìn thấy một luồng ánh sáng hồng nhạt, nàng nhanh chóng ngồi dậy.

Đáng chết, nàng chỉ để ý tới phóng túng, lại đi quên mất thiết triều buổi sớm.

“Lăng Lăng, ngủ tiếp cùng trầm thêm một lúc nữa.” Cánh tay dài của Vi Phong vừa mới vươn ra, chuẩn bị kéo nàng nằm lại.

“Buổi thiết triều sớm của ta sắp muộn rồi!” Hàn Lăng tâm trạng nóng vội như lửa đốt gạt tay hắn ra, bò xuống góc giường, tìm quần áo của mình.

“Áo yếm đâu? Tiết khố đâu?” Hàn Lăng tay chân luống cuống, âm thanh lộ ra vẻ như muốn khóc.

“Đừng vội, bảo bối đừng vôi!” Không biết từu lúc nào, Vi Phong cũng ngồi dậy, một tay kéo nàng ngồi xuống, giúp nàng mặc lên áo yếm.

Tiếp đó, cánh tay của hắn vươn về phía bên phải, cầm lên một chiếc tiết khố màu trắn, đám đồ này đều là do hắn tự tay cởi ra, tự nhiên sẽ biết phải tìm từ đâu.

Cuối cùng, ăn vận gọn gàng, khi Hàn Lăng vừa mới nhảy xuống khỏi giường, chuẩn bị chạy thật nhanh về tẩm phòng, cửa phòng bỗng cạch một tiếng mở ra, Cốc Thu trên tay bê một khay gỗ bước vào.

Nhìn thấy miếng màu ánh vàng phát sáng lung linh, Hàn lăng vui mừng khôn xiết không nói nên lời, nàng không hề suy nghĩ gì chạy tới, kịch động ôm chặt lấy Côc Thu trong lòng mình, “Cốc Thu, ngươi thật là thông minh, lại nghĩ ra mang triều phục của ta tới đây rồi!”

Cốc Thu cười rất là mờ ám, mới vừa rồi, Cẩm Hoành chạy đi nói với nàng, Hàn Lăng tối hôm qua qua đểm ở chỗ của Vi Phong, còn dạn nàng chuẩn bị tốt chiều phục của Hàn Lăng rồi mang tới đây.

Nàng bán tín bán nghi chạy tới tẩm phòng của Hàn Lăng, nhìn thấy trên chiếc giường lớn màu xanh lam chỉ có mỗi mình Vi Lạc, sau rốt cũng hiểu ra, mau chóng lấy bộ triều phục, vương miện, và mặt nạ từ trong tử quần áo ra, đi theo Cẩm Hoành kịp thời đến đây.

Dưới sự giúp đỡ của Cốc Thu, Hàn Lăng rất nhanh đã chuẩn bị thỏa đáng, vốn tâm tình rất là hoang mang, nay cũng dần dần thả lỏng được ra, đồng thời mới ý thức được rằng, sự việc bản thân qua đêm ở chỗ Vi Phong đã bị phát hiện rồi!

“Lăng Lăng, ta hiểu mà!” Cốc Thu ghé vào bên tai nàng nói, ngữ khí không những có chút vui mừng, mà còn có cả trêu ghẹo.

“A đầu thúi!” Hàn Lăng mắng yêu một câu, cả khuôn mặt đỏ ửng, xâu hổ đẩy nàng ra, không ngoái đậu lại chạy vụt ra khỏi phòng.

Cốc Thu cứ cười như vậy, cúi người hành lễ với Vi Phong đang nằm trên giường, rồi cũng vội vàng lui ra.

Vi Phong nằm lại xuống giường, yên lặng nhớ lại chiến sách khắc cốt tiêu hồn ban nãy, mãi cho tới khi Cẩm Hoành bước vào, hắn mới luyến tiếc ngồi dậy.

O(∩_∩)OO(∩_∩)O一夜恩宠O(∩_∩)OO(∩_∩)O

Thảm cỏ xanh xanh, đặt trên đó một vậy giống như là một cánh diều.

Hàn Lăng và Liễu Đình Phái quì bên cạnh, sắc mặt dị thường nghiêm khắc và nghiêm túc

Vi Lạc thì lại hiếu kỳ di động ngón tay của mình, không ngừng sơ đi sờ lại trrên cái diều vải.

Vi Phong cũng yên lặng ở bên cạnh, con mắt đen bối rối vô cùng nhìn vào cái đồ vật kỳ quặc đó. Cái này phận biệt do tơ tằm, bông đặc biệt và đay (đay, gai) chất lượng cao tạo thành, bọn họ gọi cái vật này là dù lượn, thật có thể giống như đại bàng bay lượn trên bầu trời?

“Đình Phái, bắt đầu đi!” Hàn Lăng đứng dậy.

Liễu Đình Phái một bên vừa gật đầu, một bên vừa đốt cháy nhiên liệu trong chậu, sau đó bung chiếc dù ra, dẫm lên bàn đạp bằng gỗ. Tiếp đó mượn hơi nóng của lửa và lực gió, chiếc dù dần dần bay lên, Liễu Đình Phái tay nắm chặt sợi dây gai, nhìn khoảng cách của bản thân mình càng ngày càng xa khỏi mặt đất.

“Wa, cha giỏi quá!” Vi Lạc vỗ tay hoan hô.

Trong lòng Hàn Lăng cũng ngập tràn niềm vui.

Vi Phong thì lại ngẩng đầu nhìn hết sức kinh ngạc , trong lòng âm thầm cảm thấy thật kỳ diệu, thật là làm được, cái đồ này lại có thể bay được!

Do thiết bị đơn giản và thô sơ, dù lượn chỉ bay được ở độ cao ba mươi mét, không thể bay cao hơn được nữa.

Liễu Đình Phải chỉ có thể luyện tập bay ngang lửng lơ giữa không trung, Hàn Lăng vốn cũng muốn đi theo, nhưng Vi Phong không muốn nàng bị mệt, nên đã thay chân Hàn Lăng thực hiện nhiệm vụ.

Sau cùng, Hàn Lăng cùng với Vi Lạc lưu lại ở trên mặt đất, xa xa ngắm nhìn bọn họ.

Tay của Vi Lạc, đột nhiên bò lên bụng của Hàn Lăng.

Hàn Lăng hơi bồn chồn nghi hoặc, mấy ngày gần đây, nàng phát hiện hắn rất thích đặt tay lên bịng của nàng, đôi mắt tròn xoe long lanh lại còn nhìn chằm chặp vào đó, lúc thì thấy khốn hoặc, lúc thì lại thích thú.

Đến rồi, lại đến rồi, hắn lại còn dán cả tai mình vào nghe.

“Lac Lạc, con làm sao vây? Không khỏe à? Hay là mệt rồi?” Hàn Lăng đặt tay lên cái đầu nhỏ xinh, mấy lần sờ lên trán kiểm tra, phát hiện tất cả đều bình thường.

Vi Lạc không nói, đôi mắt vẫn tiếp tục nhìn chám chú vào bụng nàng.

Hàn Lăng nhìn mãi hắn, càng thấy hồ nghi. Cái tên nhóc này, cuối cùng thì bị làm sao vậy.

“Mama, bao giờ thì muội muội mới chui ra ngoài?” Cuối cùng, Vi Lạc cũng nói ra, câu hỏi khiến cho Hàn Lăng giật cả mình.

“Muội muội?” Hàn Lăng nghi hoặc hỏi.

“Phụ hoàng nói, trong bụng của mama có thể đang mang thai muội muội rồi!”

Hàn Lăng cuối cùng cùng hiểu ra, đồng thời cũng nhớ lại hành động kỳ quặc của Vi Lạc bắt đầu từ mấy ngày trước, hình như là từ ngày thứ hai sau khi nàng và Vi Phong làm chuyện đó! Chẳng trách mà!

“Lạc Lạc rất muốn có một muội muội à?”

“Đương nhiên!” Vi Lạc nghiêm túc gật gật đầu.

“Nhưng mà, trong bụng của mama vẫn chưa có em bé đâu!”

Vi Lạc mới nghe, khuôn mặt nhỏ bé tràn ra một nỗi thất vọng, “Tại sao vây?”

Tại sao? Vì ngày hôm đó rơi đúng vào ‘thời kỳ an toàn’ của nàng, cho dù không phải là rơi vào ‘thời kỳ an toàn’, nàng cũng sẽ dùng loại thuốc tránh thai sau khi quan hệ, nói chung là nàng cho rằng, bây giờ vẫn chưa phải là thời cơ tốt nhất để mang thai.

“Mama.............”

“Lạc Lạc, đừng như vậy mà, tương lai mama nhất định sẽ sinh cho con một tiểu muội muội!” Hàn Lăng nịnh nọt.

“Tương lai, là bao lâu?”

Bao lấu? Cái này đúng là nói không chắc được!

“Mama...........”

“Âu, cha xuống rồi kìa!” đúng vào lúc này, Liễu Đình Phái bắt đầu hạ xuống, Hàn Lăng kéo Vi Lạc dậy, đi về phía đó.

Vi Lạc dù sao cũng là một đứa bé, lúc vui lên, thì sớm đã quên luôn câu hỏi ban nãy.

“Thế nào?” Liễu Đình Phái vừa chạm chân xuống đất, Hàn lăng đã không thể chờ đợi dò hỏi.

“Dung lượng của chậu lửa cần phải tăng thêm một phần tư nữa, nếu không thời gian bay béo dài không đủ.” Liễu Đình Phái kiếm ngài hơi nhíu lại.

Hàn Lăng gật gật đầu, phát hiện Liếu Đình Phái đầy đầu mồ hoi, không nghĩ ngời gì rút chiếc khăn tay từ trong túi ngực ra, lau mồ hôi cho hắn.

Không khí xung quanh đột nhiên nổi lên biến hóa.

Vi Phong khuôn mặt vốn lạnh lùng, trở nên vô cùng tăm tối, đôi mắt sâu thăm thẳm, chứa đầy phẫn nộ.

Liễu Đình Phái thì ánh mắt như thiêu đốt, thần sắc long lanh chăm chú nhìn Hàn Lăng.

Hàn Lăng bị hắn nhìn như vậy cảm thấy có chút không thoải mái, liền quay mặt đi, chuẩn bị trốn tránh, nhưng lại nhìn thấy, trán Vi Phong căng ra, trên đó cũng có lấm tấm hạt mồ hôi..

Nàng cũng không nghĩ ngợi gì, dời chiếc khăn tay đang ở trên trán Đình Phái sang bên phía khuôn mặt của Vi Phong.

Vẫn chưa kịp chạm đến, thì đã bị cánh tay Vi Phong giơ lên chạn lại, con mắt ẩn chứa suy nghĩ sâu xa nhìn Hàn Lăng, sau cùng trầm mặc rời đi.

“Phong thúc thúc.............”Vi Lạc gọi to, cho tới khi bóng dáng Vi Phong ngày càng rời xa, hắn mới quay ánh mắt lại nhìn, “Mama, Phong thúc thúc sao vây? Chúng ta không phải là cùng nhau đến, cùng nhau trở về sao?”

Hàn Lăng vì chuyện vừa rồi bị Vi Phong cự tuyệt khiến cho ngẩn ngơ, dần dần hòan hồn, cố nặn ra một nụ cười, “Phong thúc thúc chắc có việc cần phải làm.” Tiếp đó, nàng ngẩng đầu nhỉn lên trời, nói với Liễu Đình Phái: “Sắp chính ngọ rồi, chúng ta trở về ăn cơm thôi.”

“Ừm!” Liễu Đình Phái thu lại dù lượn, ôm phía trước ngực, bước đi đầu tiên.

Hàn Lăng nắm tay Vi LẠc, đi ngay phía sau hắn, bọn họ cùng nhau rời khỏi

O(∩_∩)OO(∩_∩)O一夜恩宠O(∩_∩)OO(∩_∩)O

Những ngày gần đây vô cung bận bịu, một mặt, Vi Phong đã bắt đầu bắt tay liên hệ triều thần về việc phục quốc; mặt kia, công việc duyệt binh của Hàn Lăng và Liễu Đình Phái lại cũng vô cùng nhộn nhịp căng thẳng.

Hàn Lăng dự định tự mình ra trận, nàng giao lại Vi Lạc cho Cốc Thu và Ti Thải chăm sóc, quốc sự tạm thời giao lại cho Lý Ánh Hà tiêp quản, còn phái thêm hai đại thần năng uyên sâu trơ giúp.

Chiến trường đươc thiết lập ơ ngoại thành kinh đô của Xinh Tươi Quốc khoảng 500 dăm.

Ở trong doanh trại đã ba ngày, nhưng quân đội của Xinh Tươi Quốc vẩn không nghênh chiến , nguyên nhân vì ‘vẫn còn thiếu gió Đông’.

Trong đêm nay, Hàn Lăng, Liễu Đình Phái, Vi Phong và cả Lữ Đại Sư người tinh thông thiên văn thiên tướng, tụ tập cả lại phía trước doanh trại, cẩn thận quan sát bầu trời trong đêm tối.

“Lữ đại sư, hướng giò của ngày kia có thật sự được không?” đôi mắt Hàn Lăng vẫn tiếp tục quan sát vầng trăng phía trên đầu.

“Hồi bệ hạ, đúng vậy!” suy đóan của Lữ đại sư từ trước tới giờ rất chuẩn.

“Tốt! Ngậy ngày kia chính là thời khắc để chúng ta phát tán thuớc vào quân đội của Chương Văn Xung!” dung nhan tuyệt mỹ của Hàn Lăng , nở rộ ra nét kiên định cùng tự tin.

Sau khi Lữ đại sư cáo lui, bên ngoài doanh trại chỉ còn lại Hàn Lăng, Liễu Đình Phái và Vi Phong ba người.

Hốt nhiên, vài sĩ binh đi tới trước mặt nàng, bọn họ thay nhau hướng Hàn Lăng thi hành quân lễ: “Thống soái!”

Hàn Lăng cười nhẹ gật gật đầu, biểu lộ muốn cho bọn họ mau về nghỉ ngơi trước.

Vẫn chưa kịp đi xa, một người trong đám binh sĩ giọng nói bay theo gió đếm truyền về lại, “Thật là thoải mái quá, người phụ nữa đó đúng là cực phẩm nhân gian mà, làn da mịn màng trơn nhẵn, trắng như trứng gà bóc (ở đây tg bí trắng như là mỡ đông, mình nghe thấy ghê quá nên đổi thành trứng gà bóc), lần đầu tiên ta được nhìn thấy một người phụ nữ đẹp như vậy.” Ngữ khí lộ ra vẻ ngưỡng mộ và không thể nói hết nên lời.

“Nhìn nàng bề ngoài mảnh mai yếu đuối, tư chất cao quí, ai ngờ được bên trong lại ghê gớm như vậy, tiếng rên rỉ mê hồn của nàng, phản ứng khoa trương của nàng, thật sự là như thuốc kích thích mà.” Một binh sĩ khác tiếp tục than thở.

“Không biết lần luân phiên tiếp theo sẽ là bao giờ, nghe nói nàng ta là do chính bản thân thống soái đại nhân an bài cho chúng ta đó.”

Ánh mắt Hàn Lăng không khỏi hướng về phía căn trại nhỏ ở trong góc bên trái, mới nãy mấy binh sĩ kia là từ trong kia đi ra.

“Vân phi kia, không phải là không có chỗ dụng mà!” Liễu Đình Phái bóng gió châm chích, ngữ khí lộ ra vẻ trêu chọc và khinh bỉ.

Khuôn mặt Vi Phong xẹtqua một tia không thoải mái.

Hàn Lăng cũng lộ ra một nụ cười khinh miệt. Không sai, đám binh sĩ kia cực lực thèm muốn đàn bà, vừa hợp với Vân phi.

Hàn Lăng đối với Vân phi hận thấu xương tủy, khó lắm mới tóm được ả, tự nhiên sẽ không muốn dễ dàng buông tha ả. Vốn dĩ, Lý Ánh Hà bị Chương Văn Xung giam cầm, sau khi Vân phi không còn giá trị lời dụng gì nữa, Hàn Lăng đang khổ sở khồng biết phải sứ trí ả ta thế nào, không ngờ tới cái đồ đần độn đó, năm lần bảy lượt phơi bày ra bản chất mê giai, khiến Hàn Lăng nghĩ đến một cách báo thú, đó chính là ----- cho ả trở thành kỹ nữ trong doanh trại!

Nếu như ả đã thèm đàn ông đến vậy, không bằng dứt khoát cho ả “khoái lạc” đủ luôn! Từ nhưng lời đối thoại ban nãy của đám binh sĩ, không khó để thấy, Vân phi quả nhiên là bẩm sinh dâm đãng, thèm khát đến độ không trừ một ai!

Nghĩ mãi nghĩ mãi, Hàn Lăng không khỏi lại liếc sang Vi Phong. Từng là phi thử một thời nay biến thành quân kỹ, ngoài việc ngại ngùng ra, hắn có phải còn có những cảm nghĩ khác nữa?

Mấy ngày trước, khi nàng nói với hắn nàng quyết định cho ả Vân phi thành quân kỹ, hắn chỉ ngẩn ra đó, tiếp lời bằng một câu nói nhàn nhạt, “nàng ta và trẫm đã không còn quan hệ, túy nàng sử trí thế nào!”

“Hàn Lăng, xem ra ngươi cũng thật là hiểu ró ả đàn bà kia mà, người an bài như vậy, vừa khớp mãn nguyện cho ả, nói không chừng ả lại còn âm thầm cảm kích ngươi nữa đó.” Liễu Đình Phái cố tình làm cho Vi Phong xấu hổ.

“Ta buồn ngủ rồi, đi nghỉ trủớc đây!” Quả nhiên, Vi Phong thấp giọng nói một câu, quay người bước nhanh về phía trại của hắn.

Nhìn bóng dáng hắn bước đi, nội tâm Hàn Lăng cảm thấy vô vị pha chút hỗ loạn. Cho tới khi Liễu Đình Phái nhiều lần hô gọi, nàng mới hoàn hồn trở lại............

Ngày hôm đó, trời cao không khí trong lành, trận địa trùng trùng, còi hiệu rền vang, quân đội của Xinh tươi quốc, dưới sự chỉ huy dẫn dắt của Hàn Lăng, xuất hiện trên chiến trường bằng phẳng rộng bát ngát.

Hai bên quân đội đối mặt, trống trận đánh vang ầm ĩ, hai bên sĩ khí ngất trời. Hàn Lăng im lặng đứng nhìn, mà không lập tức hạ lệnh khai hỏa.

Quân đội của Dụ Trác hoàng triều yên lặng đứng đó chờ đợi mà không phát giác được, mợt chiếc dù lượn cực to đang dần dần xuất hiện lơ lửng phía trên không, đang hướng về phía bọn họ mà bay đến.

Trên mặt Hàn Lăng cứ treo mãi một nụ cười, chờ đợi xem một màn kịch hay. Quả nhiên, phía không trung trên đầu quân địch bỗng xuất hiện từng đám từng đám khói bụi, theo hướng gió chầm chậm bay xuống phía dưới, rất nhanh, quân địch ngã cả xuống.

Đợi bọn họ kịp phản ứng lại đựoc, đã có bảy phần binh sĩ hôn mê mất rồi, khoảng một phần binh sĩ toàn thân mềm nhũn, còn lại hai phần, dự đoán lực đề kháng khá tốt, đang miến cưỡng chịu đựng.

Lúc này, đến lượt Vi Phong tiến lên, con mắt lanh lợi tinh anh của hắn, quét khắp chúng nhân, nói lớn: “Cẩu tặc Chương Văn Xung, tâm địa bất chính, lợi dụng lúc trẫm xuất sử dị quốc (viếng thăm quốc gia khác) phế bỏ ngôi vị của trẫm, còn mưu đồ xưng vương. Dụ Trác hoàng triều là cơ nghiệp của Vi gia, trẫm quyết không để cho gian thần đạt được mục đích, nay nghĩ rằng các ngươi cũng là do bị người khống chế, chỉ cần các ngươi qui thuận theo trẫm một lần nữa, trẫm sẽ không truy cứu nguyên nhân trước đây.”

Lời nói của Vi Phong vừa mới chấm dứt, tên thống soái chó theo đuôi của Chương Văn Xung, lập tức không hề suy nghĩ gì phản bác lại, “Chương nhiếp chính vương của chúng ta anh minh thần võ, Dụ Trác hoàng triều để cho người tiếp quản không ai có thể thích hợp hơn, còn về Vi gia, đã là quá khứ.....”

Lời nói của hắn còn chưa kịp dứt, lập tức đã bị ngã xuống, hóa ra, Vi Phong lợi dụng cách không phát vật (chắc là như kiểu phi tiêu kiểu ống thổi), âm thầm phi ám khí vào hắn.

Nhất thời, quân đội của Dụ Trác hoàng triều xuất hiện một trận hỗn loạn.

“Mọi người đừng vội, đừng hoảng!” Một tên đại tướng khác cũng là tay chân của Chương Văn Xung, hắn đang muốn ổn định lại cục diện, kết cục lại cũng giống như của tên thống soái lúc nãy.

Hỗ loạn càng lúc càng kịch liệt, toàn bộ nhân tâm của quân đội Dụ Trác hoàng triều hoang mang vô cùng.

Tiếp theo đó, những tên tay sai của Chương Văn Xung lần lượt bị tiêu diệt, tất cả đều giống như dự liệu cùa Hàn Lăng, Không tổn hại một binh một tốt nào, dễ dàng chiến thắng.

Một số phụ tướng của quân đội Dụ Trác hoàng triều, sớm đã đối với hành vi Chương Văn Xung khinh bỉ và bất mãn, nhưng chỉ là cứ luôn bị áp chế mà ngoài mặt phục tùng, đến nay, bọn họ cuối cùng cũng vui mừng vứt bở được áp lực lâu nay, hiệu triệu chúng nhân qui thuận Vi Phong.

Chương Văn Xung vốn định một lần đánh bại Xinh tươi quốc, cho nên lần này gần như phái hơn một nửa số binh lực tham gia trận chiến này, đến nay quân đội toàn bộ qui thuận Vi Phong, sự nghiệp phục quốc được coi như thành công một nửa.

Tiếp đó, dưới sự chống lưng của các đại thần trong triều, nghe nói Chương Văn Xung đến người nhà cũng không thèm để ý tới, không biết đã trốn đi đâu rồi, lão vương gia lại một lần nữa thay thế nhiếp chính.

O(∩_∩)OO(∩_∩)O一夜恩宠O(∩_∩)OO(∩_∩)O

Đại sảnh sáng sủa rộng rãi, vô cùng yên tĩnh, âm thầm lưu động một luồng không khí khác thường.

Lý Ánh Cúc lưu luyến không rời nhìn con người đang đứng trước mặt mình, “Tiểu Lăng, ngươi thật sự quyết định rồi chứ?”

“Ừm! Kỳ thực ban đầu khi kế vị ngôi vị này, chính là bởi vì người, đến nay Xinh tươi quốc tất cả đã ổn định, người ngoại tộc như ta, đã đến lúc thoái lui rồi.”

“Ỷ Phi Nhiên thật sự là rất tốt, nhưng………..”

Hàn Lăng nắm lấy bàn tay của Lý Ánh Cúc, “dì Lý yên tâm, ta nếu như có thể gánh chịu được trọng trách của Xinh tươi quốc, tự nhiên sẽ không ngược đãi nó, Ỷ Phi Nhiên mặc dù tuổi tác đá lớn, nhưng cách giải quyết công việc, con người v.v… đều rất cẩn thận và chin chắn, cộng thêm có cả sự giúp đỡ của những quan viên khác nữa, không ngoài hai năm, nhất định sẽ vượt xa cả người tiền nhiệm.”

Lý Ánh Cúc bất lực thở dài một tiếng, “Đành vậy, ngươi còn phải đi tìm hành phúc của mình nữa, ta tự nhiên sẽ không ngăn cản ngươi, ngươi yên tâm cùng với Vi Phong trở về đi, ta đã hỏi qua Tô thái y, hắn nói đẫ qua thời gian nghỉ ngơi tĩnh dường rồi, trong người ta bây giờ khỏe nhiều rồi, nhiệm vụ trợ giúp cho Ỷ Phi Nhiên, hãy để ta tiếp quản vậy.”

Lý Ánh Cúc gật gật đầu, trên khuôn mặt trắng bệch bắt đầu lộ ra một chút vui vẻ, “Nhìn thấy ngươi và Phong Nhi làm hòa với nhau, ta cuối cũng cùng được an ủi, nhà Vi gia hiếm muộn ít người, hy vọng lần này ngươi trở về, cùng với hắn vì Vi gia làm tốt nhiệm vụ khai cành lập nhánh.”

Hàn Lăng nghe xong, chớp mắt hai cái, âm thầm do dự một lúc, sau cùng cũng nói ra sự thật, “Dì Lý, kỳ thực ta lần này rời khỏi Xinh tươi quốc, không phải là cùng Vi Phong trở về.”

“Cái gì?” nụ cười trên khuôn mặt của Lý Ánh Cúc, đến rất nhanh, tan biến cũng rất nhanh.

“Ta thích sống những ngày tự do tự tại, ta sẽ đưa Lạc Lạc, và Liễu Đình Phái đi khắp thiên hạ, tận hưởng phong cảnh đẹp đẽ.” Hàn Lăng không chút dấu diếm nói rõ kế hoạc h của mình ra.

Đình Phái...........ánh mắt Lý Ánh Cúc tràn ngập một vẻ không sao tin được, bà vẫn cho rằng, Liễu Đình Phái đã trở thành quá khứ rồi, không ngờ được........

Lý Ánh Cúc còn muốn nói gì nữa, Liễu Đình Phái liền đưa Vi Lạc từ bên ngoài đi vào.

“Mama người xem này, cha hôm nay đưa con ra thị tập (phố buôn bán) mua rất nhiều đồ, đều là những vật phẩm cần thiết cho chuyến lữ hành của chúng ta.” Vi Lạc nhảy lon ton chạy tới phía trước mặt Hàn Lăng.

“Ôi nhiều thật đấy!” Hàn Lăng khuôn mặt như mỉm cười vui vẻ, thuận tay lật ra xem xét những món đồ kí.

“lạc Lạc có được chân truyền của ngươi, một tên nghiện mua sắm, nhìn thấy đồ là mua.” Liễu Đình Phái ngữ khí vô cùng vui sướng, tâm tình âm u ngưng đọng trên mặt mấy ngày trước cũng được quét sạch sẽ.

Hắn không bao giờ ngờ tới, sự lựa chọn của nàng sẽ là như vậy, không cần biết là hối lỗi, bồi thường, hay là thật lòng, hắn đều không muốn đi đoán biết nữa, hắn chỉ muốn giữ gìn thật chặt những ngày được ở cùng với nàng, cho dù thời gian không phải là dài.

Nhìn “một gia đình” đang vui vẻ hanh phúc trước mặt, Lý Ánh Cúc đột nhiên cảm giác mình là mợt người ngoài cuộc, thương cảm đồng thời, cũng vì đứa con trai thâm tình sâu đậm của mình mà cảm thấy đau lòng, nếu như Phong nhi biết được việc này, không biết sẽ lại bị đả kích đến thế nào.

Nén lại nỗi bi thương, nàng mỉm cười cáo biệt bọn họ.

O(∩_∩)OO(∩_∩)O一夜恩宠O(∩_∩)OO(∩_∩)O

“Hoàng thượng, chúng ta lúc nào trở về?” Dạ ấp úng, nhìn vào chủ nhân đang nằm trên giường không biết đang nghĩ gì.

“Đúng đó hoàng thượng, lão vương gia lại phái người đưa thư tới thúc giục, nói có rất nhiều việc đang chờ ngời trở về để sử lý.” Hắc cùng mở miệng nói.

Vi Phong đôi mắt nhắm nghiền, bở môi mím chặt. Sauk hi phục vị, hắn nói với Hàn Lăng từ bỏ ngôi vị chuyển cho người khác, cùng hắn trở về. Nhunưg Hàn Lăng nói thế nào cũng không chịu, nên hắn chỉ có thể mặt dày nằm ở đó không về.

“Hoàng thượng, nếu như nương nương không chịu về, chẳng lẽ người muốn ở đây cả đời hay sao?”Cẩm Hoành to gan nói.

“Hoàng thượng, tình trạng hiên tại của hoàng triều có chút loạn, đợi người trở về bình định nữa.”

Mọi người hắn một ánh mắt ta một câu, không phải đều là để khuyên hoàng thượng trở về đó sao. Bất lực, đương sự thì không chịu nghe, tiếp tục nắm trên giường, cho đến khi Cốc Thu xuất hiện.

“Hoàng thượng, đại sự không xong rồi!”

“Có chuyện gì vây? Vi Phong chầm chậm ngồi dậy.

“Lăng………Lăng nàng đã truyền lại ngôi vị cho một vị nữ quan khác rồi………….” Cốc Thu thở gấp.

“Thật không?” Vi Phong vui mừng như điên. Hắn đợi được rồi, cuối cùng cũng đợi được rồi, chân thành đổi lại được đền đáp, có công mài sắt có ngày nên kim, hắn lập tức hưng phấn phân phí, “Các ngươi chuẩn bị đi, mầy ngày này chúng ta có thể hồi cung đựợc rồi.”

“Hoàng thượng, nô tì vẫn……..lời nô tì vẫn chưa nói hết này!”

“Hửm?”

“Lăng không phải cùng người hồi cung, mà là………..mà là chuẩn bị mang theo Vi Lạc và Liễu Đình Phái đi du lãm phong cảnh.”

Lòi nói cảu Cốc Thu, lại giống như là một quả bom uy lực kinh người, không những làm nát vụn sự vui mừng kích động của Vi Phong, mà còn làm nát vụn những kế hoạch và niềm hy vọng của hắn.

Máu trong người như là bị ngưng đọng, cả còn người hắn cứng đơ lại, đôi mắt thâm sâu nhanh chóng tràn lên một màu lạnh lẽo, tiếp đó, hắn nhảy từ giường xuống, nhanh như tên bắn lao ra khỏi phòng.

Cả quàng đường, hắn không biết ản thân chạy tới như thế nào, hắn chỉ biết, đến được tẩm cung của Hàn Lăng, nhìn thấy cảnh tượng ấm áp đó, hắn như nghe được tiếng trái tim của mình vờ nát.

Sự xuất hiện đột ngột của Vi Phong, khiến cho Hàn Lăng kinh ngạc không nói nên lời; Trong con mắt của Liễu Đình Phái xẹt qua một tia dị thường.

Chỉ có Vi Lạc ngây ngô không biết sự đời, vui mừng xông tới bên cạnh Vi Phong, “Phong thúc thúc, mau xem đồ con với cha mua này, đều là vì chuyến lữ hành của mọi người mà chuẩn bị đó. Đúng rồi, phụ hoàng, hay là người cũng đi cùng mọi người đi!”

“Lạc LẠc…...” Hàn Lăng không tự chủ nói nhẹ, đồng thời, nàng cảm thấy ánh mắt của Vi Phong đã đạt nóng tới mức từ trước tới nay chưa từng có, giống như…….giống như là một thanh đao nhọn, hướng về phía mình mà đâm tới.

“Nhìn ta!” Không biết từ lúc nào, Vi Phong đã đi tới trước mặt của Hàn Lăng.

“Ngẩng đầu lên, nhìn trẫm!” giọng nói của Vi Phong lanh lẽo không gì có thể so sánh được.

Hàn Lăng cả người run rẩy, đầu càng cúi thấp hơn.

Nhưng Liễu Đình Phái lại phát ngôn, “Không có việc gì, thì ngươi đi trước đi!”

Vi Phong dời ánh mắt, tàn nhẫn nhìn chừng chừng hắn, nghiến răng nghiến lợi phẫn nộ nói: “Liễu Đình Phái, ngươi tên tiểu tử này…………”

“Hàn Lăng có sự lựa chọn của mình! Cho dù là lựa chọn thế nào, ngươi cũng đều nên ủng hộ cô ấy! Nếu như lần này cô ấy lựa chọn là cùng ngươi trở về, ta cũng sẽ tâm bình khí hòa (tâm tình bình tĩnh, thái độ ôn hòa) mà chúc phúc cho hai người.”

Ủng hộ! Tâm bình khí hòa! Nhìn cái khuôn măt bình tĩnh của Liễu Đình Phái, Vi Phong phảng phất nhìn thấy nụ cười chế diễu dấu kín trong lòng hắn vậy, đắc ý và thị uy.

Hăn tức giận bùng nổ, hoàn toàn mất hết lý trí, cuộn lại nắm đấu đánh về phía Đình Phái.

Không đoan trước được hành động này của hắn, Liễu Đình Phái không kịp đề phòng, chịu trọn cả cú đấm, khóe môi lập tức chảy ra một vệt máu tươi.

Hàn Lăng thấy vậy, lập tức đứng dậy, giẫn dữ biến thành phẫn nộ chừng chừng lườm Vi Phong, “Ngươi làm cái gì đấy, tính nết dã man không bao giờ sửa được!”

Hành động của nàng, vô tình thêm dầu vào lửa, Vi Phong lại càng điên cuồng, miệng không chú ý lời nói **** lớn, “Mấy ngày trước còn rên rỉ bên dưới trẫm, hôm nay lại cũng hắn cao bay xa chạy, chẳng lẽ ngươi cũng muốn đê tiện giống như Vân phi, muốn vạn người cưỡi hay sao?”

Sắc mặt Hằn Lăng đột nhiên đại biến, sự phẫn nộ trong nội tâm, không thể dung lời nói để hình dung, không biết sức lức từ đâu, thôi thúc nàng xông tới phía trước mặt hắn, không chút do dự giơ tay phải lên, chát chát tát cho hắn hai cái bạt tai, “Vi Phong, đồ ********, ta nói cho ngươi biết, nươi chết chắc rồi, ngươi triệt để bị loại rồi! Là chính ngươi hủy đi hạn phúc của mình, là ngươi tự tay hủy đi nó cái hạnh phúc mà ngươi đã sắp đạt được trong tay, hủy đi cái hanh phúc mà vốn dĩ sắp quay trở lại với ngươi………….”

Tức thời, Hàn Lăng chạy khỏi chỗ đó nhanh như tia lửa điện, hướng về phía tẩm phòng của nàng mà chạy.

Liễu Đình Phái hừ lạnh một tiếng, vứt về phía Vi Phong một ánh mắt bi ai, sau đó cũng đi mất, chạy theo hướng Hàn Lăng.

Vi Phong ngây ngốc đứng đó, đầu óc không thể thanh tỉnh lại được, hắn chỉ nhớ, nàng đã đánh hắn, và còn, nàng hình như là đã khóc, đôi mắt mỹ lệ đó, không những có nước mắt, mà còn có cả sụ thất vọng.

Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì? Tâm trạng Vi Phong đột nhiên nổi dậy một sự kinh hoảng và sợ hãi chưa từng có.

“Phụ hoàng……….” Vi Lạc nhè nhẹ kéo vạt áo của hắn.

Lại là một lúc lâu sau, Vi Phong mới hoàn hồn, nhìn xuống đứa bé bên cạnh mình, chầm chậm quì xuống, ôm chặt hắn vào trong lòng, khuôn mặt ướt lệ.

Phảng phất cảm nhận được sự đau thương của phụ hoàng, Vi Lạc yên lặng, bàn tay nhỏ bé đặt lên trên vai Vi Phong, nhẹ nhàng vỗ về…….

O(∩_∩)OO(∩_∩)O一夜恩宠O(∩_∩)OO(∩_∩)O

“Bệ hạ, mau dậy đi, bệ hạ…………..”Tố Nga đứng nghiêm trang phía trước giường, dịu dàng hô gọi Hàn Lăng đang say ngủ. Mặc dù Hàn Lăng đã nhường ngôi, Tố Nga vẫn giữ cách xưng hô đó.

Hàn Lăng lờ đờ tỉnh lại, líu ríu một câu, “Tố Nga, ngươi hư quá, trời vẫn còn chưa sáng đã gọi ta dậy rồi.”

Tố Nga một trận choáng váng, liền đáp lại, “Bệ hạ, trời không phải là chưa sáng, dẫ gần nhật thượng tam can (“mặt trời lên được đến ba đốt trúc rồi”, không hiểu lắm thời gian tính của họ như vậy là mấy giờ mình đoán là khoảng 9-11h trưa, ý nghĩa của câu này là chỉ dành cho những người ngủ dậy muộn, và thời gian lúc này cũng không còn sớm sủa gì nữa rồi.)

“Nhất thượng tam can? Đầu óc hỗ loạn của Hàn Lăng đột nhiên thanh tỉnh. Vậy nghĩa là, bản thân đã ngủ mười hai tiếng đồng hồ rồi? Nhưng, tại sao người vẫn mệt như thế, xương cốt phảng phất như muốn rụng ra vậy, còn nưa………..phía bên dưới sạo lại có cảm giác trướng trướng.

Chẳng lẽ sắp đến kỳ kình? Nhưng không thể nào, cách kỳ kinh trước mới qua có nửa tháng, cho dù đến, cũng phải là viêc của mười ngày sau chứ.

Từ hôm trước bắt đầu, nàng đã phát hiện bản thân ngủ rất là sâu, rất là dài, ngày hôm sau tỉnh dậy toàn thân lại mềm nhũn không chút sức lực, người ta nói đềm nằm mơ nhiều quá cũng sẽ xuất hiện hiện tượng như vậy, sau đó vô luận nàng nhớ thế nào, cũng không nhớ ra được một giấc mơ nào. Thật là kỳ quặc!

“Bệ hạ………..”

Hàn Lăng tũ bỏ những suy nghĩ mơ hồ trong đầu, chập chạp hỏi, “Lạc Lạc đâu?”

“Tiểu thiếu gia đang ở đại sảnh, mấy ngày hôm nay rất là kỳ quặc, tiểu thiếu gia dậy sớm hơn hẳn trước đây.”

“Ờ!” Hàn Lăng không nghi ngờ gì hắn, chầm chậm xuống khỏi giường, để Tố Nga giúp nàng trải đầu………..

Tất cả mọi việc sau khi đã chuyển giao xong, đến lúc Hàn Lăng chính thức khỏi hành, thì thời gian lại qua mất ba ngày.

“Hàn Lăng, trên đường bảo trọng!” Ngày thường vài triều thân có quan hệ khá tốt với Hàn Lăng, đều tới đưa tiễn.

“Cảm ơn mọi người, hẹn say này gặp lại!” Hàn Lăng một bên vừa nói, một bên vừa ngáp, nàng thật sự không muốn làm ra cái hành động phản cảm với phong cảnh này, nhưng nàng thật sự nhịn không nổi, nàng thật sự rất mệt mỏi.

“Lăng, ngươi thật sự không muốn ta đi?” hai con măt Cốc Thu sưng đỏ, luyến tiếc không rời.

“Có Ti Thải đi cùng là được rồi, ngươi á, cứ ngoan ngoãn ở lại với ý trung nhân của mình đi, ta thì không muốn bị Cẩm Hoành truy sát đâu.” Hàn Lăng hóm hỉnh đùa.

Hôm kia, Ti Thải lại đột nhiên đề nghị muốn đi cùng, đến khi nàng hỏi chuyện liên quan đến Dạ, Ti Thải liền nói là nhận nhầm người rồi, Dạ không phải là Ninh Nho Húc.

Dưới sự khổ sớ đeo bám của Ti Thai, Hàn Lăng đành phải đề cho nàng đi theo cùng, dù sao trên đoạn đường này, nàng cũng đang cần một người chăm sóc việc ăn uống.

“Lăng…………”lý Ánh Cúc vẫn một mặt thương cảm, đến tận bây giờ, nàng vẫn không thể tin rằng Hàn Lăng từ bỏ Phong Nhi.

“Dì Lý, nhớ chú ý sức khỏe, đừng quá tham công tiếc việc, có thời gian ta sẽ quay lại thăm người!” Hàn Lăng thân thiết dặn dò.

Lý Ánh Cúc nén khóc, gật gật đầu.

“Phong thúc thúc!” Hốt nhiên, Vi Lạc vui mừng hét lên một tiếng.

Hàn Lăng di chuyển ảnh mắt, vóc dáng cao to vạm vờ của Vi Phong đột nhiên hiện lên.

Vi Phong ôm lấy Vi Lạc đang hướng về phía mình chạy tới, ánh mắt lại vẫn lưu lại trên người Hàn Lăng.

Vẫn để tâm và tức giận với sự tình phát sinh bi thàm của ngày hôm đó, Hàn Lăng không kìm được gọi lại Vi Lạc, “Lạc Lạc, chúng ta xuất phát thôi!”

Lạc Lạc ấn lên hai bên má của Vi Phong hai cái hôn, rồi từ trong lòng của hắn trượt xuống, về lại bên cạnh Hàn Lăng.

Lại sau một vòng chào từ biệt, Hàn Lăng nắm tay Vi Lạc, Ti Thải, Liễu Đình Phái ở bên cạnh, một hàng bốn người đi về phía xe ngựa đã chuẩn bị sẵn.

Trước khi lên xe, Vi Lạc vẫn quay đầu lại, hướng về phía Vi Phong hét: “Phong thúc thúc xin hãy yên tâm, con nhất định sẽ trông coi mẹ thật tốt!” ‘trông coi’ hai tư, ngữ điệu khác hẳn với những từ khác.

Xe ngựa dần dần đi xa, trên quảng trường trống trải, chỉ lưu lại một đám người tiễn khách lưu luyến không rời, rất lâu mà cũng không tan............

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.