Nhưng ở trên đường chật chội, tốc độ xe Bạch Dương kém hơn xe máy.
Xe gắn máy luồn lách trong những chỗ trống, mà Bạch Dương chỉ có thể bị các xe khác kẹp lại, tiến thoái lưỡng nan.
Cuối cùng, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn xe máy đi xa, biến mất không thấy bóng dáng.
Bạch Dương mắt đỏ lên, vỗ tay lái một cái.
Kết quả cô kích động, bụng càng thêm đau đớn.
Bạch Dương cũng không chịu được nữa, ngừng xe ở ven đường, thống khổ nằm trên tay lái.
Lúc này, cửa kính xe bị người ta gõ.
Bạch Dương nhịn đau ngẩng đầu lên, nghiêng đầu nhìn một cái, khuôn mặt lạnh lùng của Phó Kình Hiên xuất hiện bên ngoài.
Chỉ là trên mặt anh một vết tím bầm, có hơi phá hỏng nhan sắc của anh.
Bạch Dương kéo cửa kính xe xuống, thở hổn hển nhìn anh: “Có chuyện gì không?”
Phó Kình Hiên nhìn cô đầu đầy mồ hôi, sắc mặt cũng tái nhợt, nhíu mày một cái, giọng căng thẳng hỏi: “Cô sao thế?”
“Không sao cả.” Bạch Dương nhắm nghiền mắt, hững hờ đáp lại.