Edit:Anh
TRUYỆN CHỈ ĐĂNG TẢI Ở WATTPAD, NHỮNG NƠI KHÁC LÀ ĂN CẮP
___________________
Thứ hai, Lan Ninh vội vã rời khỏi tiểu khu, chạy đến ga tàu điện ngầm, nhưng ở thời điểm đầu tiên lại gặp Song Thư Vân. Gia hỏa này còn mang theo bữa sáng, nhìn Lan Ninh cười nói: “Anh mang bữa sáng cho em, ăn trước đi, anh sẽ đưa cho em.”
“Không cần. Tôi ngồi tàu điện ngầm rất tiện.” Lan Ninh lạnh lùng nói.
Cuối cùng, Song Thư Vân lại đi theo cô lên tàu điện ngầm.
Vẫn luôn đi theo cô đến cổng lớn công ty, đem bữa sáng nhét cho cô, nói: “Chỉ cần cho vào lò vi sóng đợi một chút là có thể ăn được. Các công ty hẳn là có lò vi sóng.”
Lan Ninh không muốn ở trước cổng công ty lôi lôi kéo kéo cùng anh ta, đành phải nhận lấy bữa sáng, vốn là muốn vứt đi, nhưng với tính tiết kiệm của mình, cuối cùng cô đã ném bữa sáng vào lò vi sóng và hâm nóng lại.
Sau khi mở ra, hai đồng nghiệp đang ở trong phòng chuyên dùng ăn uống đồng thời hét lên: “Ây yo, hôm nay Lan Ninh lại có thể mang bữa sáng từ nhà hàng xx đến?”
“Mọi người cùng nhau ăn đi.” Lan Ninh đành phải mời mọi người cùng nhau ăn, dù sao thì đồ ăn cũng rất nhiều, cô cũng không thể ăn hết cả hai một mình.
Thế là, vài người cùng nhau chia sẻ bữa sáng với nhau.
Đến buổi trưa, Song Thư Vân lại đến đưa cơm.
Bọn họ không có đến nhà ăn công ty. Bình thường vào buổi trưa, mọi người đều chọn đi mấy tiệm cơm ở gần công ty hoặc đặt đồ ăn trên mạng để ăn, tất cả đều là thức ăn nhanh, nhưng giá không hề rẻ. Một bữa ăn có giá thấp nhất cũng 18, 19 tệ. Mặc dù lương của mọi người không tính là thấp, nhưng tiền thuê nhà ở nơi đây đặc biệt đắt, tiền ăn uống, đi lại, tiền thuê nhà, một tháng có thể hơn 2000 tệ.
Để tiết kiệm tiền, một vài đồng nghiệp đã trực tiếp thuê ở những ngôi làng trong các thành phố hẻo lánh, nhưng giao thông khá xa, phải di chuyển một chiều đến tàu điện ngầm, mất ít nhất một phút rưỡi. Cho nên, bữa trưa mọi người đều ăn rất đơn giản, Song Thư Vân trực tiếp đợi ở cửa, mang theo vài hộp lớn đồ ăn, cho dù Lan Ninh muốn mặc kệ anh, cũng không thể ở trước mặt tất cả đồng nghiệp trong công ty.
Cuối cùng, cô đành phải lôi kéo Khương San San, hai người lấy đồ ăn, trực tiếp ngồi vào gác xếp vành đai xanh ở dưới lầu ăn cơm. Hà tất gì phải lãng phí đồ ăn. Dù sao thì người đưa đồ ăn cũng đã rời đi rồi.
Khương San San nhìn đồ ăn phong phú trước mặt, tấm tắc hai tiếng, nói: “Nữ nhân, người đàn ông này xem ra đối với cậu còn rất tốt.”
“Ăn của cậu đi.” Lan Ninh tức giận nói.
Khương San San lập tức im miệng, trực tiếp chọn món chính mình thích, ăn một cách vui vẻ.
Bữa trưa của hai người đều rất đơn giản, hiếm khi có một bữa ăn ngon lành bổ dưỡng như thế này, Khương San San vừa ăn vừa khen, nói: “Quá ngon, mùi vị lại thơm, nhìn thôi cũng thấy ngon. Quả nhiên là cuộc sống của người giàu chính là tiện lợi như vậy đấy. À, đúng rồi, tớ phải hỏi anh ta đây là từ chỗ nào mua về, về sau tớ tự mình tùy tiện ngẫu hứng xa xỉ một phen mới được. “
Lan Ninh nghe cô ấy nói như vậy, trái tim bất giác rung lên, đúng vậy, bình thường bọn họ đều ăn rất đơn giản, đặc biệt là Lan Ninh căn bản không có thời gian ăn uống đàng hoàng. Huống hồ, cô cũng là được một gia đình nghèo khó nuôi lớn, ăn cơm không được đòi hỏi, chọn lựa, chỉ cần no bụng là được rồi. Bình thường buổi trưa ăn mì, buổi tối ăn thức ăn nhanh hoặc ăn bánh bao đều không sao cả. Thỉnh thoảng rảnh rỗi, nghỉ ngơi ở nhà hai ngày cũng chỉ là tự nấu canh, làm cá, cải thiện cuộc sống một chút mà thôi.
Kỳ thực, loại thời điểm này rất hiếm, bởi vì ăn một mình thật sự rất vô vị, làm nhiều món ăn, nếu ăn không hết lại lãng phí, còn làm một món, lại luôn cảm thấy mùi vị món ăn đó có chút thiếu thiếu, cho nên cô tình nguyện không làm, đi ra ngoài tùy tiện ăn chút gì đó cho qua bữa cũng xong.
Có thể nói, thức ăn nhanh nào đó, thực phẩm ăn nhanh nào đó, về cơ bản đã trở thành bếp sau của cô. Nếu muốn ăn các loại cơm, thì gọi điện đặt hàng ở các cửa hàng thức ăn nhanh nào đó giao đến, nếu muốn ăn các loại mì, thì gọi đặt hàng ở các quán mì. Cả hai loại này đều thuộc loại thức ăn nhanh, một người ăn cũng thích hợp, hơn nữa còn có nhiều loại để chọn lựa, có súp, rau và thịt, nhưng không có cá. Cho nên, Lan Ninh tự mình nấu ăn về cơ bản đều là ăn cá.
Song Thư Vân hiển nhiên hiểu rõ thói quen và sở thích ăn uống của Lan Ninh. Bên trong có món cá đại bạch lớn chiên gòn thơm ngon, đúng món cô thích nhất. Bản thân cô dường như muốn chiếm đoạt hết, Khương San San tổng cộng mới gắp được hai đũa. Cũng may, cô ấy thích ăn gà luộc. Lan Ninh liền bắt đầu cùng cô ấy giành ăn. Lan Ninh thích những món ăn nặng mùi. Cuối cùng, cả hai uống một bát lớn súp thịt xay khô, hài lòng đến không thể hài lòng hơn.
“Này, nếu mỗi ngày đều ăn đồ ăn như thế này, tớ đảm bảo không đến 1 tháng, tớ sẽ mập lên 10 cân (5 ký).” Khương San San cảm thán nói.
Phụ nữ gần 30 tuổi sợ nhất là tăng cân, vì một khi đã tăng cân thì khó có thể giảm cân được nữa. Cho nên, Khương San San ngày thường vẫn chú ý đến chế độ ăn uống của mình. Nhưng cũng may, đây là bữa trưa, ăn xong rồi nghỉ ngơi một chút, buổi chiều vẫn còn việc phải làm với cường độ cao. Bữa tối cô ấy quyết định chỉ ăn một quả táo.
“Đừng nghĩ đến chuyện tăng cân hay gầy đi nữa. Tớ cảm thấy dáng người cậu bây giờ vừa vặn rất đẹp.” Lan Ninh liếc nhìn bộ ngực lớn của cô ấy, cười nói.
Cả hai đều thuộc dáng người ngực to, eo nhỏ, khác nhau ở chỗ Lan Ninh là do trời sinh, còn Khương San San lại là người rất chú trọng đến chỉ số hình thể. Nói chung, cả hai đều vẫn duy trì được dáng người tương đối hoàn hảo, hơn nữa khuôn mặt cũng ưa nhìn, nhìn từ phía sau hai người khá giống nhau. Chính là Khương San San hơi đầy đặn, tính cách lại hoạt bát hơn. Người phụ nữ như vậy cũng là loại rất được lòng đàn ông, khó trách La Tăng Bình có chút tiếc nuối.
Vào buổi tối, Song Thư Vân lại đến đón Lan Ninh tan tầm.
Nhưng Lan Ninh có thói quen tăng ca, anh đành phải gọi cho cô.
Lan Ninh còn bận bay lượn, cũng không rảnh quan tâm là ai gọi, trực tiếp nhận điện thoại, “Alo, ai vậy?”
Song Thư Vân cười hai tiếng nói: “Nên tan sở rồi. Em vẫn bận như vậy sao?”
Lan Ninh sửng sốt một chút, mới nói: “Không có gì tôi cúp máy đây.” Đại ý là, nếu biết là gia hỏa này, cô nhất định sẽ không nhận cuộc gọi của anh ta. Cho nên, cô định đặt điện thoại xuống, cho anh ta vào danh sách đen.
Trên thực tế, cô không có thêm số điện thoại của anh ta vào danh bạ.
“Đừng, dù công việc bận rộn cũng nên ăn tối, nếu không em ra đây đi, chúng ta tùy tiện ăn chút gì đó, lấp đầy bụng, em lại quay về tăng ca.” Song Thư Vân vội vàng nói
“Không cần, tôi ăn một ít bánh quy với uống sữa là được rồi. Buổi tối, tôi thường không ăn nhiều.” Lan Ninh nói xong liền cúp máy. Buổi trưa cô ăn vừa ngon vừa no, cô lúc này căn bản không đói tí nào, chuẩn bị tăng ca thêm hai tiếng, hoàn thành xong công việc sau đó về nhà, tùy tiện ăn chút gì đó là được rồi.
Song Thư Vân nghe thấy tiếng bíp từ điện thoại truyền tới, không tiếng động thở dài, đành phải rầu rĩ không vui ngồi xổm xuống trước cổng công ty Lan Ninh.
Cách đó không xa có một quán cà phê, anh ngồi ở bên đông người nhất, chỉ cần Lan Ninh đi tàu điện ngầm, nhất định sẽ đi ngang qua bên đây.
Anh gọi một tách cà phê, hai ổ bánh mì, miếng có miếng không giải quyết bữa tối của mình.
Vừa ăn xong, liền nhận được điện thoại của La Tăng Bình: “Anh họ, anh đang ở đâu?”
“Chuyện gì?” Song Thư Vân lạnh lùng hỏi, chỉ cần vừa nghe thấy La Tăng Bình gọi một tiếng anh họ, anh liền biết tên gia hỏa này lại làm chuyện gì không đáng tin rồi.
“Cái kia, ngày mai, anh có thể cho em nghỉ một ngày được không?” La Tăng Bình cợt nhã nói.
“Ngày mai mới thứ ba, có hoạt động quan trọng nào sao?” Song Thư Vân hỏi.
“Xem mắt.” La Tăng Bình đáp.
“Hừ, cậu còn muốn xem mắt? Cậu đổi phụ nữ tốc độ đã đủ nhanh rồi, đừng đi triêm nhiễm đến những phụ nữ nhà lành đó. Đi tìm mấy người phụ nữ bằng lòng cùng cậu chơi đùa đi.” Song Thư Vân mắng. Anh quả thực không thể tưởng tượng được, nếu ở buổi xem mắt lần trước La Tăng Bình cùng Lan Ninh tiếp xúc tìm hiểu, sẽ có hậu quả gì.
“Này, anh cũng không thể qua cầu rút ván chứ, em nếu không xem mắt, anh có thể gặp được người bạn gái mối tình đầu không cách nào quên được sao?” La Tăng Bình vội vàng khoe thành tích của chính mình, nhân cơ hội nói điều kiện.
Anh họ này của anh ta tuy chỉ hơn anh ta nửa tuổi, nhưng uy nghiêm ngang ngửa cha anh ta. Không, chính xác mà nói, kể từ khi đem anh ta ném cho anh họ, cha mẹ đã cảm thấy anh họ là phụ huynh rồi. Bất luận chuyện gì, người sai đều là anh ta, còn anh họ luôn luôn đúng. Ngoại trừ một chuyện, anh họ không chịu yêu đương.
Về điểm này, mẹ La đã từng đau đầu nói với chồng: “Anh nói xem A Bình nhà chúng ta, xung quanh một đám phụ nữ vây quanh làm chúng ta phiền muốn chết, còn xung quanh A Vân một người phụ nữ cũng không có, em cũng phiền muốn chết“.
“Em đó, luôn lo lắng chuyện đó.Việc kết hôn của bọn trẻ tốt hơn là để chúng tự mình quyết định. Nếu không, đến lúc đó chúng lại không vui, lại liên lụy đến một đống người. Người xui xẻo nhất chính là con cái của chúng ta.” Cha La nói suy nghĩ của mình.
Mẹ La lập tức nghe hiểu, lắc đầu nói: “Đều trách chị của em đã hại A Vân.”
Nói thì nói như vậy, mẹ La cũng đưa Song Thư Vân đi tham gia một số hoạt động trên mạng xã hội dành cho nam và nữ, hi vọng anh sớm tìm được người phụ nữ phù hợp. Nếu không, anh vẫn luôn như thế này, mọi người lo anh sẽ sống cô độc suốt quãng đời còn lại.
Dưới sự lải nha lải nhãi của La Tăng Bình, Song Thư Vân giải quyết nhanh lẹ bữa tối của mình, cuối cùng vẫn đồng ý: “Ngày mốt nhất định phải đi làm, còn chuyện nữa, không được làm bậy, nếu không tự gánh lấy hậu quả.”
“Được, em biết rồi, 88”. La Tăng Bình nói xong nhanh chóng cúp máy, nếu không cúp, lại phải nghe anh họ giảng đạo lý, anh ta dù một giây cũng không muốn nghe anh họ giảng đạo lý chính mình.
Song Thư Vân lại bị người ta cúp máy, không nhịn được mà bật cười, hôm nay là sao vậy? Một người hai người đều trực tiếp cúp điện thoại của anh.
Suy nghĩ anh đang vươn cao bay xa, bỗng nhiên liếc mắt một cái nhìn thấy Lan Ninh vội vàng đi tới, liền vội vàng lao ra.
Lan Ninh nhìn thấy Song Thư Vân xuất hiện ở trước mặt mình, dáng vẻ như muốn cùng cô về nhà, chỉ cảm thấy đầu đột nhiên đau nhức.
“Em tan làm à?” Song Thư Vân nở một nụ cười nhẹ nhàng hỏi, bộ dáng như thể hai người có quan hệ rất tốt.
“Anh đừng ấu trĩ như vậy được không?” Lan Ninh buồn bực hỏi.
Song Thư Vân một chút cũng không thèm để ý đến thái độ của cô, vô cùng ân cần đi theo bên cạnh cô, lại nói: “Bụng có đói không? Nếu không đi ăn cái gì một chút đi?”
“Anh đủ rồi đó, ăn cái gì mà ăn, tức anh cũng đủ no rồi.” Lan Ninh nổi giận đùng đùng mắng, người đi đường nghe bên đây giọng nói quá lớn không tự chủ được nhìn qua đây.
“Đừng tức giận, tức giận sẽ sinh ra nếp nhăn đấy.” Song Thư Vân cười hì hì, hoàn toàn không bị cảm xúc của Lan Ninh ảnh hưởng.
Lan Ninh bực bội liếc nhìn anh ta vài lần, chỉ hận không thể đi lên cào cho mặt anh ta nở hoa, gương mặt này, dường như vẫn giống như bảy năm trước, một chút thay đổi cũng không có, chỉ là trưởng thành hơn một chút, nhưng lại càng thêm mấy phần mị lực. Song Thư Vân nhìn thấy cô đang nhìn chằm chằm vào mình, còn cố ý làm mặt quỹ, đánh một ánh mắt quyến rũ về phía cô.
Anh ta cũng sắp 30 tuổi, nhưng bởi vì dung mạo xuất chúng, không những không có một chút cảm giác ngỗ ngược, ngược lại còn có thêm một chút nghịch ngợm. Lan Ninh không khỏi đỏ mặt, tim đập nhanh hơn, oán hận thấp giọng mắng: “Yêu nghiệt.”
“Được rồi, được rồi, chúng ta đi thôi.” Song Thư Vân nhìn thấu, cúi người về phía trước, nắm lấy tay cô rời đi.