Edit:Anh
TRUYỆN CHỈ ĐĂNG TẢI Ở WATTPAD, NHỮNG NƠI KHÁC LÀ ĂN CẮP
____________________
Tuy cãi nhau một trận, nhưng Lan Ninh và Khương San San ở trong công ty cũng không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì. Ai cũng không phải kẻ ngốc, Tô Vân cho rằng chính mình nói thế, có thể kích động người khác. Nhưng cô ta nói những lời này đó, cũng quá khó nghe. Đa số ọi người chỉ là cảm thấy Tô Vân ghê tởm, hơn nữa coi như Lan Ninh thật sự trèo cao lên người giàu đi, thì cùng Tô Vân cô ta có quan hệ gì? Cùng với công ty một xu cũng không có quan hệ?
Huống chi Lan Ninh người ta không có bạn trai cũng chưa kết hôn, mặc kệ sau này cô ấy cùng Song Thư Vân có thật sự kết hôn hay không, hiện tại cũng là quan hệ yêu đương rất bình thường. Thời buổi này, những người yêu nhau cũng đâu nhất thiết phải kết hôn, huống chi kết hôn nhiều ly hôn cũng nhiều. Rãnh rỗi đi quản chuyện nhà người ta làm gì?
Tuy cũng có người âm thầm đâm chọc chờ xem chuyện cười của Lan Ninh, nhưng Lan Ninh lại căn bản không đem chuyện này để trong lòng, nên làm gì thì làm.
Cho nên Tô Vân mấy ngày nay thật đúng là trải qua không quá tốt, mọi người rõ ràng đều tránh né cô ta, không muốn cùng cô ta giao tiếp quá nhiều. Ai cũng đều sợ cô ta ở sau lưng nói xấu chính mình như thế, vẻ mặt ghen tị thật đáng sợ. Thế cho nên, Tô Vân nhìn thấy Khương San San và Lan Ninh càng hận không thể dùng ánh mắt giết chết các cô, giống nhau những việc này đều do hai người các cô gây ra.
Khương San San quả thực vừa buồn cười vừa tức giận, cùng Lan Ninh nói: “Người phụ nữ đó trông đầu toàn là cứt, trước kia sao không phát hiện cô ta vừa ngu xuẩn lại thâm độc như vậy. Về sau cách xa cô ta một chút, cẩn thận cô ta ở sau lưng giở trò hại người.”
“Tớ biết rồi. Cô ta muốn tính kế tớ, cũng phải nhìn xem có bản lĩnh này hay không.” Lan Ninh cười lạnh nói. .
||||| Truyện đề cử: Nhẹ Nhàng Câu Dẫn |||||
Cô rất bận, công việc cần phải làm rất nhiều, cũng không có tâm trạng để ý đến suy nghĩ của Tô Vân, nhưng thật sự muốn tính kế cô, thật không dễ dàng như vậy. Khương San San càng không có tâm trạng quan tâm Tô Vân, dù sao cô cũng không tính được chính mình nên làm gì, ngược lại Khương San San còn có thể tính cho cô.
Cùng ngày, Khương San San quả thực kết nối được với điện thoại của chồng cô ấy, nhưng hai người cũng chỉ nói nhàn nhạt vài ba câu rồi cúp máy, dù sao cũng là thời gian đi làm, gọi điện thoại cá nhân lâu quá không tốt.
Mà chồng cô ấy có thể là bởi vì chột dạ, ngày thứ ba liền quay về, lại còn mua cho cô ấy mấy món quà đắt tiền, sau đó trong khoảng thời gian này cũng bắt đầu làm việc và nghỉ ngơi bình thường, mỗi buổi tối đều về nhà.
Hai người họ lại khôi phục ân ái. Cũng làm cho cô quên mất những chuyện không thoải mái lúc trước, thậm chí còn cảm thấy chính mình có phải quá nhạy cảm rồi hay không, thực ra người đàn ông này là ở phương diện công việc thật sự bận.
Mà chồng cô ấy nói cũng rất có lý, “Gần nhất anh quả thật rất bận, không chăm sóc cho em được. Mấy ngày nay thật sự là bận đến phát điên, gần đây có một cái case xảy ra vấn đề, ông chủ đều đã đi qua xem xét, các anh một chút cũng không được nhàn nhã. Thấy không, anh vừa làm xong liền quay về. Hơn nữa lần này đi ra ngoài, còn nhận được một khoản trợ cấp không nhỏ, đúng lúc mua cho em cái lắc tay này.”
Một cái lắc tay này hơn 8000 tệ, đối với bọn họ mà nói, quả thật rất đắt giá, gần bằng một tháng tiền lương của Khương San San. Người đàn ông này đem cô ấy đặt ở trong lòng như vậy, Khương San San cũng liền tha thứ cho anh ta lúc trước thường xuyên đi công tác, thậm chí còn thờ ơ một cuộc điện thoại cũng không gọi, chỉ cho là ở bên nhau thời gian dài, tình cảm sẽ dần dần phai nhạt. Suy cho cùng không ai có thể mãi mãi duy trì tình yêu cuồng nhiệt như vậy.
Tuy trong lòng Khương San San ít nhiều cũng có chút không tốt, nhưng vẫn bị cảm xúc vui sướng chủ động chiếm lấy. Rốt cuộc người đàn ông này đã quay về, hai người mỗi buổi tối tình chàng ý thiếp cùng nhau nấu cơm, ban đêm vận động cũng rất hài hòa, khiến tâm trạng cô ấy dần dần thả lỏng, liền buông xuống cái điểm không tốt này.
Mà Lan Ninh cũng giống vậy, tuy cùng Tô Vân cãi nhau một trận, ít nhiều cũng có chút ảnh hưởng, nhưng Song Thư Vân đối với cô trước sau như một, mỗi ngày đều nấu cơm, giặt quần áo, chăm sóc cuộc sống của cô cực kỳ đúng chỗ, cô cũng liền không thèm để ý lời Tô Vân nói. Dù sao thì cuộc sống của mình như thế nào, người khác làm sao rõ hơn chính bản thân mình.
Cô đã nghĩ kỹ, hiện tại muốn tận tình hưởng thụ cuộc sống, chẳng sợ cô và Song Thư Vân đến cuối cùng chỉ có thể chia tay, cũng không hề hối hận. Suy cho cùng trước mắt mới là chân thật nhất, suy nghĩ lâu dài như thế làm gì. Thời buổi này, tình cảm của con người đã không còn đơn thuần như vậy.
Ngày tháng thoáng cái đã trôi qua hơn một tháng.
Hôm nay, Song Thư Vân không thể không trở về tổng bộ, anh vì Lan Ninh mà ở lại đây hơn một tháng, vứt bỏ đi rất nhiều công việc, cũng không thể không quan tâm mãi như thế này. Nhưng trong lòng ít nhiều có chút không muốn xa cách nhau nhiều ngày, lúc đi còn cọ tới cọ lui, buổi tối hôm nay đương nhiên lại hung hăng thân mật một phen.
Lan Ninh hung hăng dùng một chân đá anh ra, “Được rồi, đi công tác mà thôi, lại không phải vừa đi không……”
Lời còn chưa dứt đã bị Song Thư Vân bưng kín miệng hung hăng “Phi” một tiếng, khó thở nói: “Này, em không thể nói mấy lời dễ nghe à, ví dụ như nói sẽ nhớ anh đến không ngủ được gì gì đó.”
“Được, em sẽ nhớ anh đến không ngủ được.” Lan Ninh nhanh chóng chiều theo anh, mất một chút sức lực, mới làm cho anh vừa lòng.
Nhưng vào ngày hôm sau trước khi đi, Song Thư Vân dậy thật sớm, có chút không muốn rời đi, gọi Lan Ninh vài tiếng. Lan Ninh ngủ đến mơ mơ màng màng, căn bản chính là cuối tuần thật không dễ gì mới có thể ngủ nướng, cô đều đã quen rồi. Hơn nữa đêm qua lại bị anh tàn nhẫn giày vò, lúc này chỗ nào có tinh thần để ý đến anh, Song Thư Vân gọi hai tiếng, cô liền mơ mơ màng màng hừ vài tiếng, lại lật người qua ngủ tiếp.
Song Thư Vân lòng tràn đầy thê lương, cuối cùng cũng chỉ có thể ở trên mặt cô tàn nhẫn hôn một cái, mới lưu luyến rời đi.
Chờ Lan Ninh tỉnh dậy, trong nhà im ắng, một chút động tĩnh cũng không có, trong phòng bếp cũng không có bữa sáng nóng hổi, mới rõ ràng ý thức được Song Thư Vân đã đi công tác.
“Ya, thật là, quả nhiên từ phong phú đến tiết kiệm không quen mà. Đã quen với việc mỗi ngày có người hầu hạ, bản thân lười biếng không động tay.” Lan Ninh cảm thán một tiếng, lười nhác đi ra cửa kiếm ăn.
Buổi tối, Song Thư Vân gọi điện thoại cho Lan Ninh, Lan Ninh đang đắm chìm ở công việc không có cách nào thoát ra khỏi, cũng chỉ miễn cưỡng ứng phó vài câu với anh, tâm liền lơ đãng. Sau khi cùng Song Thư Vân ở bên nhau, cô đem công việc giảm xuống một chút, thừa dịp anh không ở nhà, đúng lúc cố gắng nỗ lực, bằng không thời gian dài, ông chủ sẽ có ý kiến.
Ông chủ nào mà không thích nhân việc nghiêm túc làm việc và có trách nhiệm, huống chi cô nhiều năm qua vẫn luôn cố gắng như vậy, bỗng dưng lười, sẽ làm cho ông chủ cảm thấy tâm cô đã không còn ở đây, cũng sẽ làm các đồng nghiệp khác cảm thấy, cô thật sự bởi vì trèo cao người giàu, công việc đều không thèm quan tâm. Sẽ càng có nhiều thêm loại người như Tô Vân, lung tung sắp xếp cô.
Song Thư Vân tức giận cúp máy, thầm nghĩ: “Quả nhiên, Lan Ninh không đặt anh ở trong lòng.”
Trong lòng anh so với Lan Ninh càng bất an hơn, luôn lo lắng tất cả mọi dấu chân của Lan Ninh lại đột nhiên biến mất, sẽ biến mất khỏi cuộc đời anh không một dấu vết, lại một lần nữa, anh thật sự đối với cuộc sống này sẽ tuyệt vọng.
Thế là, Song Thư Vân bởi vì tâm trạng không tốt, nhân viên làm việc cấp dưới ngược lại xúi quẩy, mỗi người đều bị mắng đến máu chó phun đầy đầu, tất cả kế hoạch và bản báo cáo toàn bộ đều bị trả về làm lại.
Ra phòng họp, mọi người đều cầm lòng không đậu trao đổi ánh mắt đau đớn muốn chết.
“Thật muốn mắng câu mmp. Ông chủ ra khỏi nhà một chuyến, không dễ gì nỗi máu trở lại thì ngay lập tức bị đánh rớt. Ngày tháng này phải chịu khổ rồi.” Có người nói nói.
“Hiếm khi được tiêu dao sung sướng hai tháng. Mấy người còn muốn thế nào?” Giọng nói u ám của La Tăng Bình vang lên, dọa mấy người đồng nghiệp đang bốc phốt sợ tới mức hồn xiêu phách tán. Anh ta cũng bị anh họ anh ta tra tấn đến chết đi sống lại.
“La lão đại, La lão đại. Ông chủ đây là sao vậy? Ở chỗ nào mà tức giận như vậy, ôm một bụng tức quay về?” Có người vội vàng thò lại gần đào tình báo. La Tăng Bình và Song Thư Vân có quan hệ cá nhân vô cùng tốt, đa số mọi người không biết bọn họ là bà con, nhưng lại biết La Tăng Bình là cấp dưới tâm phúc của Song Thư Vân.
“Mấy người xem tôi là người tình báo sao? Không giống bị mắng đến chết đi sống lại.” La Tăng Bình ném ánh mắt xem thường, lạnh lùng nói. Nghĩ đến bản thân bị lôi từ trong ổ chăn ấm áp ra đây, anh ta liền hận không thể mắng chửi người.
Bản thân Song Thư Vân cần phải quay về làm việc, cùng La Tăng Bình anh ta có quan hệ gì chứ, nhưng người ta chính là bay đến lôi kéo anh ta, còn ngon ngọt nói: Về sau những chuyện này, cậu cũng đến giúp tôi chia sẻ. Trời đất chứng giám, anh ta một chút cũng không muốn có tâm sự nghiệp như vậy.
Vì thế, La Tăng Bình móc điện thoại ra, gấp rút gọi cho Khương San San, Khương San San còn đang bận tình chàng ý thiếp với người đàn ông của cô ấy, điện thoại được kết nối, trực tiếp mắng: “Có rắm thì thả. Lão nương bận lắm.” Cô ấy mới không tin vị này tìm cô ấy có chuyện đứng đắn gì đâu.
La Tăng Bình đành phải thuận miệng nói tào lao vài câu, cũng ngại từ cô ấy hỏi thăm chuyện của Lan Ninh, đành phải hậm hực buông điện thoại xuống.