Edited by Bà Còm in Wattpad
Công chúa Hoa Anh quan sát Thẩm Tầm: “Sao, cảm giác tân hôn thế nào?”
“Chả thế nào gì cả,“ Thẩm Tầm nhún vai, “Cũng vậy thôi.”
Công chúa Hoa Anh bật cười, “Sao lại 'cũng vậy thôi'? Rốt cuộc 'cũng vậy' loại nào?”
Thẩm Tầm nghiêng đầu liếc cô nàng một cái: “Tỷ hỏi thăm nhiều vậy làm gì?”
“Ta chỉ nghĩ muội độc thân bao nhiêu năm, thật vất vả mới thành hôn, quan tâm muội chút thôi.” Công chúa Hoa Anh lười biếng duỗi cánh tay, mặt trái xoan má hây hây, đôi mắt đào hoa như sương như khói lúng liếng: “Ta nói muội nè, ngày mai săn thú muội nhất định phải thắng đấy nhé! Ta chuẩn bị một phần thưởng độc đáo...“. Truyện Dị Năng
“Là cái gì?” Thẩm Tầm cảnh giác hỏi.
Công chúa Hoa Anh trả lời một cách thần bí: “Muốn biết thì hãy thắng đi! Phần thưởng sẽ không công bố cho đến sau tiệc tối mới đưa tận tay muội, tóm lại nhất định thích hợp với muội.”
Thẩm Tầm chẳng cảm thấy hứng thú chút nào: “Quân vụ bận rộn, ta thật không muốn tham dự tiệc tối, đâu có gì ngoài uống rượu? Uống rượu nhiều cũng không thú vị.”
“Sao không thú vị?” Công chúa Hoa Anh nguýt: “Rượu tốt đấy chứ, có đôi khi chỉ cần vài ngụm là lá gan cũng lớn hơn, hưng phấn cũng tăng, muốn làm gì thì làm không cần kiêng kỵ. Cảm giác đó mới thật tuyệt diệu.”
Thẩm Tầm không nói chỉ cười cười.
Công chúa Hoa Anh thực sốt sắng thò người qua, dùng khuỷu tay huých huých Thẩm Tầm: “Trời ơi, hiện tại người ta đã thuộc về muội, muội tiết lộ một chút xem nào, Tạ tướng quân thế nào? Có được không?”
Thẩm Tầm lườm cô nàng một cái: “Hay thật, hóa ra là muốn nghe chuyện này -- không nói cho tỷ.”
“Muội không nói ta cũng biết.” Công chúa Hoa Anh đứng dậy, cười ranh mãnh: “Tạ tướng quân đẹp trai vô cùng, dáng người khỏi chê, nhưng tính tình thì nghiêm trang cổ hủ không hề gợn sóng, làm sao biết cách chiều muội? Không gạt muội, phần thưởng lần này là chuẩn bị riêng cho muội đấy, bảo đảm khiến muội suốt đời khó quên.”
Thẩm Tầm thổi thổi tóc mái trên trán, cố làm ra vẻ miễn cưỡng: “Được rồi, tỷ đã tốt bụng như vậy thì ta đây cung kính không bằng tuân mệnh.”
Công chúa Hoa Anh hớn hở: “Vậy mới đúng chứ! Nè, muội nói coi, chi bằng đêm nay kêu bọn thị vệ đi bắt nhiều con mồi hơn, ngày mai xem con đường tẩu thoát nào tốt thì thả ra, miễn cho mọi người săn mất hứng.”
“Ý kiến hay.” Thẩm Tầm cười.
Đang nói chuyện thì xe ngựa giảm tốc độ, Thẩm Tầm vén mành nhìn ra, chỉ thấy xe ngựa từ từ quẹo vào một khúc cua gấp, một vùng đất bằng phẳng dần dần hiện ra giữa những dãy núi vờn quanh. Lúc này ánh nắng cuối ngày màu đồng bao phủ đỉnh núi, hoàng hôn buông xuống mây vờn thung lũng, thực sự là một phong cảnh độc đáo bao la hùng vĩ.
Xe ngựa tăng tốc, chạy thẳng về hướng hành cung cuối sơn cốc.
Bên ngoài hành cung đã sớm có rất nhiều cung nhân đứng nghênh đón, Công chúa Hoa Anh cùng Thẩm Tầm xuống xe, đích thân đưa nàng vào một nhã uyển, cười nói: “Đêm nay khách sẽ lục tục kéo tới, ta không tiếp muội. Hãy sớm nghỉ ngơi chuẩn bị tốt tinh thần ngày mai chơi cho đã!”
Thẩm Tầm đưa Công chúa ra ngoài, đóng cửa chính rồi phân phó Chu Trầm: “Kiểm tra gian nhà này thật cẩn thận.”
Chu Trầm không đợi nàng nói đã sớm hành động, hai người tỉ mỉ kiểm tra từng ngóc ngách trong phòng, ngay cả hộp hương cũng lôi từng khối ra ngửi.
Chu Trầm lấy hai túi nước từ tay nải: “Hai ngày này Tướng quân hãy chịu khó một chút, chỉ uống nước chúng ta mang theo, ăn tạm lương khô thôi. Thuốc giải rượu giải độc em có mang theo, chỉ sợ gặp phải thứ chưa từng thấy qua.”
Thẩm Tầm tán thưởng: “Em càng ngày càng cẩn thận.”
Chu Trầm thở dài: “Bọn họ muốn tìm cách gì đó để tính kế Tướng quân, trong lòng chúng ta đại khái cũng đã đoán được, khổ nỗi lại không thể không tới.”
Thẩm Tầm nói: “Không sao đâu, ta cẩn thận chút là được -- Buổi tối em tìm một cơ hội, đi hỏi thị nữ mặt tròn tròn khóe miệng có nốt ruồi duyên, xem có thể nghe được Công chúa chuẩn bị phần thưởng là gì hay không?”
Chu Trầm “Vâng” một tiếng, ra cửa vào sân viện xem xét suối nước nóng.
Nhã uyển này tuy nhỏ, tổng cộng chỉ có hai gian nhà, nhưng bên trong bày biện tinh xảo độc đáo, không quá lộng lẫy xa hoa, chỗ nào cũng thanh nhã thú vị. Đặc biệt là ghế đọc sách ở gian ngoài có hình dạng rất kỳ dị, giá để đồ trang trí đặt bồn cảnh kết hợp với bình mai dưới cửa sổ trông thanh lịch và tinh tế, nếu không hiểu được công dụng của một đống đồ bày trên giá thì còn thật sự cho rằng đây là chỗ thích hợp để tu thân dưỡng tính.
Mới vừa rồi Thẩm Tầm đã xem xét qua, trên giá kia đặt một loạt hộp nhỏ, trong đó đều là những dụng cụ trợ hứng, cần gì có đó, nhất là trong chiếc hộp ở tầng dưới đựng vô số bình sứ xinh xinh. Bên cạnh giường Bạt Bộ ở phòng trong là tủ quần áo treo những tấm áo vải mành mỏng như cánh ve, hình thù kỳ quái, khả năng quyến rũ khỏi cần phải bàn.
Thẩm Tầm bất giác thở dài, ấn ấn huyệt Thái Dương, đẩy cửa đi ra sân sau.
So sánh với nhà ở thì sân sau rất rộng rãi, trúc xanh rì rào phong cảnh hữu tình. Dưới tán cây hòe cao lớn còn có một bàn đu dây thiết kế như một tổ chim, bên hông hòn non bộ là suối nước nóng tỏa khói nhè nhẹ từng đợt. Khắp đình viện đều trang trí đèn lồng tinh xảo, bờ suối lót thảm lông thật dày, muốn ngồi hay nằm đều được.
Thẩm Tầm lại thở dài một hơi, thấy Chu Trầm đang định ra ngoài bèn gọi lại bảo: “Thôi, không cần đi hỏi thăm nữa! Công chúa Hoa Anh chuẩn bị lễ vật gì khỏi cần đoán cũng biết được rồi.”
Chu Trầm cũng đã biết rõ trong lòng, im lặng một chút rồi hỏi: “Vậy làm sao bây giờ?”
Vẻ mặt Thẩm Tầm hiện ra một tia tức giận, tàn nhẫn nói: “Làm sao bây giờ? Đưa trai bao đến đây đứa nào lộn xộn thì chặt tay nó ném đi, dám lải nhải thì phế nó luôn.”
Gió đêm u lạnh phất qua cửa sổ, ánh trăng bàng bạc, Thẩm Tầm nằm trên giường Bạt Bộ to rộng, làm cách nào cũng không ngủ được.
Bốn phía vách giường khắc hoa khảm vô số mặt gương, tuy nàng buông màn xuống để che bớt nhưng vẫn cảm thấy nổi da gà, huống chi đệm dưới thân không biết làm bằng thứ gì mà mềm mụp, động một chút là lún xuống thật sâu. Trước nay nàng quen nằm phản cứng trong quân doanh, lăn qua lộn lại một hồi bèn dứt khoát cuốn chăn đến đình viện bên cạnh suối nước nóng nằm xuống.
Quanh đình được bao bọc bởi tường viện cao cao, ngoài tường đại thụ sum xuê, cành lá rậm rạp, gần như ôm vào một khoảng trời riêng. Khung cảnh đúng ra phải rất yên tĩnh, tuy nhiên lúc này loáng thoáng nghe được bên ngoài có tiếng động ồn ào, tính toán thời gian, người ở kinh thành lúc này chắc hẳn phải đuổi kịp tới đây trước khi cửa thành đóng lại rồi nhỉ?!
Thẩm Tầm lim dim, đột nhiên cảm giác lông tơ sau gáy dựng thẳng bèn nín thở ngưng thần, chỉ nghe một tiếng “lạch cạch”, có thứ gì đó được ném xuống tử trên cây vừa lúc dừng lại bên cạnh nàng. Bóng cây ngoài tường viện đung đưa, chỉ chốc lát lại không còn động tĩnh nào.
Thẩm Tầm nhìn vật kia nửa ngày không nhúc nhích. Chu Trầm đang ngả lưng trên sập quý phi đã sớm đứng dậy, tay cầm trường kiếm vẻ mặt cảnh giác ẩn phía sau cửa. Thẩm Tầm nói: “Được rồi, không sao đâu, em xuất hiện đi.”
Nàng ngồi dậy, cầm lấy vật kia lột ra lớp giấy dầu bọc ngoài, lôi ra một phong thư được nhét trong ống trúc.
Chu Trầm đi tới, hai người châm đèn cung đình bên bờ suối mở phong thư nhìn xem. Trên giấy vẽ một bức bản đồ giản dị, khởi điểm chính là khu vườn nhỏ nàng đang ở, con đường quanh co lòng vòng còn có một đoạn mật đạo, điểm kết là một sân viện khác trong hành cung.
Bên góc bản đồ chỉ viết hàng chữ: “Người bạn ở Phi Nguyệt lâu, hành tung bạn đã lộ. Chuyện bạn muốn điều tra không mưu mà hợp với ta, mời đi đến nơi này cùng thương nghị đại kế.”
Sắc mặt Thẩm Tầm không giao động, trầm ngâm một lát rồi xốc chăn ngồi dậy. Chu Trầm đè nàng lại: “Tướng quân!”
Thẩm Tầm nói: “Ta đi nhìn xem sao.”
Chu Trầm vội la lên: “Không được! Ngay cả Thái Hậu cũng không khẳng định đêm đó có phải Tướng quân hay không, lần này rất có khả năng là bẫy rập, ngài mà đi là chứng tỏ ngay suy đoán của họ!”
Thẩm Tầm lắc đầu: “Chuyện ở Phi Nguyệt lâu rất có khả năng vốn do người này thiết kế bẫy rập, ngay từ đầu chính là nhắm vào ta. Thái Hậu bên kia nhìn chằm chằm Ngạc Vân cho nên không xác định, nhưng người này có lẽ từ đầu tới đuôi đều đặt mục tiêu là ta. Ta có lộ thân hay không họ cũng đã biết rồi.”
Thẩm Tầm vừa giải thích vừa đi vào phòng trong, khoác áo ngoài mang giày cao cổ. Nàng cắm thanh dao găm vào ống giầy, thắt lưng cũng cắm một thanh, cười nói: “Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, ta phải nhanh chân đến xem người này có gì để nói.”
Nàng liếc Chu Trầm một cái trấn an: “Sợ gì, nếu y muốn trị ta thì đã sớm trị.”
Chu Trầm nghi hoặc: “Chẳng lẽ Tướng quân biết người kia là ai?”
Thẩm Tầm gật đầu, “Ta nghĩ tới nghĩ lui, hơn phân nửa chính là y, tám chín phần mười.”
Vẻ mặt Chu Trầm hơi dãn ra, lúc này mới nói: “Để em đi cùng Tướng quân.”
Hai người khóa cửa viện, lợi dụng bóng đêm chiếu theo bản đồ ẩn thân mà đi, tránh những người khách qua lại tới lui, tìm được vị trí mật đạo.
Đi dọc theo mật đạo hồi lâu thì lên một đoạn cầu thang, cuối cầu thang có người nghe tiếng mở cửa, dẫn hai người vào một tiểu viện bí mật. Cửa viện đứng một loạt Cấm vệ quân, gã thống lĩnh Cấm vệ quân hành lễ: “Xin Tướng quân và vị thị vệ này dỡ xuống vũ khí trên người.”
Trên mặt Thẩm Tầm bày ra vẻ kinh ngạc, không nói hai lời lấy dao găm giấu trong giày và thắt lưng giao cho tên Cấm vệ quân.
Vào sân, Chu Trầm nhỏ giọng hỏi: “Tướng quân sớm biết là Hoàng Thượng? Vì sao còn muốn làm điều thừa thãi mang theo hai thanh dao găm?”
Thẩm Tầm quay đầu lại, thấp giọng cười: “Ta đã biết, nhưng không thể để y nhận ra ta 'Biết'. Nếu không Hoàng Thượng sẽ rất thất vọng đấy!”