Edited by Bà Còm in Wattpad
Source from Vespertine & Hanlac
Vầng dương chìm xuống phía Tây, mây giăng khắp chân trời.
Thẩm Tầm thay ngựa ở quan dịch, khó khăn lắm mới chạy kịp đến cửa thành trước giờ Tuất. Chỉ còn hai khắc nữa là cửa thành đóng lại, nàng thở phào một hơi, xoay người xuống ngựa.
Trời mưa dầm dề mấy ngày liền, mặc dù giờ Ngọ mây tan mưa tạnh, nhưng mặt trời chiếu cả buổi trưa vẫn không làm khô được con đường lầy lội. Vì thế, Thẩm Tầm ra roi thúc ngựa chạy một lèo tới đây trông rất chật vật, áo giáp bị bắn bùn tứ tung, ngay cả trên má cũng dính vài vệt bùn.
Quan binh thủ thành kinh ngạc thấy bộ dạng của nàng, ngay sau đó giấu đi vẻ kỳ quái, cung kính khom người hành lễ.
“Thẩm tướng quân, xin mời.”
Thẩm Tầm mỉm cười gật đầu, một tay cầm Nguyệt trường đao một tay dắt cương ngựa tiến vào cửa thành cao lớn nguy nga.
Qua cổng thành, phố xá sầm uất hiện ra trước mắt. Lúc này đã về chiều, tửu lầu quán ăn hai bên đường đúng vào thời gian đón khách, còn một số cửa hàng tạp hóa thì đang tất bật đóng cửa. Khắp nơi ngựa xe như nước phô trương cảnh phồn hoa khí thế của chốn kinh đô.
Thẩm Tầm không rảnh ngắm phố, đang chuẩn bị lên ngựa thì chỗ ngoặt phía trước chợt hiện ra một chiếc xe ngựa sáu bánh có mái che, một người cưỡi ngựa đi song song bên cạnh đang cùng nhau hướng về phía cổng thành.
Con ngựa màu xám yên bạc, người trên ngựa vóc dáng cao thẳng, một thân trường bào lụa xanh đen, vấn tóc đeo ngọc quan, cách ăn mặc như một văn nhân nhưng quanh thân lại giấu không được cỗ khí thế sát phạt lạnh thấu xương.
Thẩm Tầm nhìn thấy từ xa, thay đổi chủ ý tạm chưa lên ngựa, chỉ dắt mã tránh ở chỗ tối bên đường, kéo khăn quàng trên cổ che nửa khuôn mặt, cúi đầu thật thấp.
Xe ngựa sắp sửa vượt qua người nàng thì con ngựa xám đột ngột ngẩng cổ phát ra một tiếng hí dài, hai chân trước nhấc lên đạp vài cái vào hư không rồi ngừng lại.
Người thanh niên lập tức kéo chặt dây cương, hơi cúi người hướng về thân hình nàng đang tránh trong bóng tối, ôm quyền hành lễ: “Thẩm tướng quân.”
Vậy mà cũng nhận ra được? Thẩm Tầm đành phải kéo xuống khăn quàng, tiến lên phía trước hai bước ngẩng đầu đáp lễ: “Tạ tướng quân.”
Từ góc độ của nàng nhìn tới, người thanh niên có gương mặt sáng như trăng rằm, mày dài hơi xếch, thần sắc lạnh nhạt, dưới hàng mi đen là đôi mắt trong vắt gắn chặt trên người nàng. Giữa phố xá sầm uất dưới ánh hoàng hôn, cả người anh chàng tựa như vầng trăng thu lạnh lẽo, bộ y phục xanh đen không dính bụi trần càng làm nổi bật ánh mắt sắc như dao.
“Ngày hôm trước nghe nói Thánh Thượng triệu Thẩm tướng quân hồi kinh, không ngờ hôm nay đã gặp được. Thẩm tướng quân tới thật nhanh!” Thanh niên ngồi thẳng lưng, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng quấn chơi vòng quanh roi ngựa, đôi mắt sắc bén xẹt qua vài vệt bùn trên gò má nàng, dừng lại trong chớp mắt rồi rời đi.
Thẩm Tầm chú ý tới ánh mắt anh chàng, dùng tay áo nhẹ nhàng chùi mặt. Nàng vội vàng tiến cung, lúc này không muốn nhiều lời với chàng ta, chỉ nhắc nhở: “Tạ tướng quân muốn ra khỏi thành? Muộn chút nữa là cửa thành có thể đóng rồi.”
Tạ Cẩn khẽ gật đầu, đang muốn giục ngựa rời đi thì trong thùng xe ngựa dừng phía trước đột nhiên phát ra giọng nói sang sảng: “Đây là Thẩm Tầm Thẩm tướng quân?”
Thẩm Tầm đành phải ném cương ngựa, tiến lên phía trước vài bước, cách màn xe ngựa mỉm cười hành lễ: “Thẩm Tầm bái kiến Tạ Hầu gia.”
Mành được vén lên, Uy Viễn Hầu Tạ Kích râu tóc bạc phơ bộ dạng quắc thước thò đầu ra cười khà khà: “Quả nhiên là ngươi, lão phu vội vàng ra khỏi thành, không cùng ngươi nhiều lời. Ngày mai ở giáo trường Tây kinh có tuyển chọn tướng lãnh cho Bắc Cảnh Quân, nếu ngươi rảnh rỗi thì hãy ghé tới chỉ điểm đám nhóc kia.”
Thẩm Tầm khom người, đáp dứt khoát: “Nhất định ạ.”
“Tốt tốt tốt!” Tạ Kích cười ha hả, liếc một cái về phía nhi tử Tạ Cẩn mặt vô biểu cảm ngồi trên lưng ngựa, trách mắng: “Càng ngày càng không quy củ, nhìn thấy Thẩm tướng quân sao không xuống ngựa?”
Tạ Cẩn trấn thủ Bắc cảnh nhiều năm, ba năm trước thay phụ thân thống lĩnh tám vạn Bắc Cảnh Quân, nhưng mãi đến một năm trước mới được thăng tam phẩm Hoài Hóa Đại tướng quân, so với Thẩm Tầm thống lĩnh mười vạn Tây Cảnh Quân giữ chức tòng nhị phẩm Phủ Quốc Đại tướng quân thì thấp hơn nửa cấp bậc.
Tạ Cẩn khẽ cau mày, đang muốn xuống ngựa thì Thẩm Tầm ngăn lại: “Hầu gia nói đùa, chúng ta đâu cần chú ý đến mấy nghi thức xã giao phiền phức đó? Trời không còn sớm, ngài không ra thành có thể bị lỡ.”
“Cũng đúng,” Tạ Kích vuốt ve chòm râu dưới cằm, ánh mắt chợt lóe: “Thẩm tướng quân cũng mau chóng tiến cung diện thánh đi thôi, không trì hoãn ngươi nữa -- -- Vân Ẩn, còn không mau đi?”
Tạ Cẩn nghe vậy chắp tay chào Thẩm Tầm, sau đó vung roi giục ngựa rời đi.
Thẩm Tầm nhìn theo cha con Tạ gia đi xa, lúc này mới nhảy lên lưng ngựa phi thẳng một đường về phía Hoàng cung, đuổi tới Tây Hoa môn vừa kịp trước khi cửa cung đóng lại.
Nàng ra khỏi Khôn Ninh Cung của Thẩm Thái hậu đã là sáng sớm hôm sau, nội thị đưa nàng tới Tây Hoa môn rời cung.
Trở lại Thẩm phủ, hai thân vệ Khương Minh và Chu Trầm cũng chạy tới từ dịch quán, Thẩm Tầm thoáng dặn dò vài câu rồi vào chính viện thỉnh an tổ phụ tổ mẫu, sau đó mới mang theo Chu Trầm vào nơi ở của mình là Cảnh Hoa viện.
Chu Trầm theo nàng từ năm mười ba tuổi, hành sự ổn thỏa thận trọng, hai người thân như tỷ muội, dính nhau như hình với bóng, mỗi lần hồi kinh đều nghỉ trong viện Thẩm Tầm.
Cởi áo giáp, rửa mặt chải đầu xong lên giường nằm, Thẩm Tầm lại không buồn ngủ chút nào. Trải qua mấy ngày đêm lên đường không ngừng nghỉ, tối qua lại nói chuyện với cô mẫu Thẩm Thái hậu trong tẩm điện suốt đêm, thân thể tuy mỏi mệt đến cực độ nhưng tinh thần lại rất phấn kích. Chỉ là loại phấn kích này không phải hân hoan phấn khởi, mà là phẫn nộ không cam lòng đối với sự việc sắp phát sinh, kết hợp với nỗi thấp thỏm và lo lắng, trong đó còn ẩn chứa chút hoảng loạn.
Mong bạn đọc ghé vào wattpad ủng hộ bà còm. Ánh mặt trời hôm nay đặc biệt chói chang, dường như muốn ra oai phủ đầu những trận mưa thu liên tiếp kéo tới mấy hôm trước, mới sáng tinh mơ đã len lỏi khắp nơi, cho dù cách một bức mành và rèm giường cũng khiến người hoa cả mắt.
Thẩm Tầm xoa xoa huyệt Thái Dương đau nhói, trở người ngồi dậy. Sống ngoài biên cương ngồi trên lưng ngựa trường kỳ đã tạo cho nàng thói quen tự mình chăm sóc bản thân, không cần nha hoàn hầu hạ. Bởi vậy hạ nhân trong Cảnh Hoa viện rất ít, chỉ có hai bà tử và vài tiểu nha hoàn vẩy nước quét nhà. Thời khắc này trong viện hoàn toàn im ắng, bên giường Chu Trầm cũng không hề có động tĩnh gì, chỉ nghe loáng thoáng tiếng chim hót trên cây ngô đồng ngoài phòng.
Thẩm Tầm tùy ý vấn gọn mái tóc dài thành búi, khoác áo ngoài đi vào phòng làm việc viết thư.
Trang giấy tràn đầy chữ nhỏ li ti, từng nét bút đều dùng mười phần lực đạo, mực từ đầu bút mềm mại hào phóng xuyên thấu qua trang giấy thấm xuống tầng phía dưới. Thẩm Tầm viết xong bức thư, ngẩn ra trong chốc lát rồi gọi Chu Trầm tiến vào, dặn dò cô ta tức khắc phái người đưa tin đến Tây cảnh, lúc này mới trở về phòng ngủ lấy ra bộ áo giáp Minh Quang từ hòm xiểng.
(Áo giáp Minh Quang: làm từ kim loại và da, sử dụng rộng rãi từ thời nhà Hán đến giữa thời Đường, đặc biệt có hai miếng kim loại trước ngực gọi là miếng hộ tâm. Hai miếng hộ tâm được mài sáng bóng, phản chiếu ánh sáng mặt trời chói mắt nên được gọi là Minh Quang giáp)
Bộ giáp màu trắng bạc này có thể coi là trân bảo, năm đó chính phụ thân đã chế tạo cho nàng. Bởi vì sử dụng da thuộc tốt nhất và bạch kim nên bộ giáp này có tính phòng hộ cực cao nhưng lại cực kỳ nhẹ nhàng.
Tâm phiền ý loạn, đôi tay nàng có chút không nghe theo sai khiến, bộ áo giáp thường thường chỉ cần nửa khắc có thể mặc xong, lần này phải tốn gấp đôi thời gian. Cũng may mặc xong áo giáp Minh Quang, tâm tình nàng cũng đã an tĩnh lại.
Ra khỏi Thẩm phủ, Thẩm Tầm mang theo thân vệ Khương Minh, lên ngựa phi như bay về hướng giáo trường Tây kinh.
Tạ gia thống lĩnh Bắc Cảnh Quân, trong một trận chiến vừa qua với Phàn Quốc đã bị thiệt hại hơn vạn người. Nửa năm trước thừa dịp thế cục vững vàng, Tạ Cẩn trở về kinh thành chiêu mộ một vạn tân binh dựng trại ở xung quanh giáo trường Tây kinh, mỗi ngày cần cù thao luyện không ngừng, dự tính hai tháng sau đem hơn một vạn tân binh về Bắc cảnh.
Hôm nay là ngày tuyển chọn tướng lãnh cho đám tân binh. Nếu Thẩm Tầm đáp ứng Tạ Kích đến tham dự đương nhiên phải giữ lời, huống chi nàng cũng rất tò mò muốn xem thành quả huấn luyện của Tạ Cẩn trong nửa năm qua, lời mời của Tạ Kích thật sự gãi đúng chỗ ngứa.
Hai võ tướng trẻ tuổi nổi danh nhất của vương triều Đại Tuyên, cùng có địa vị và thành tựu tối cao, Thẩm Tầm và Tạ Cẩn luôn ngầm phân tranh cao thấp. Đại để là một núi không thể chứa hai hổ, hai người từ nhỏ đã thấy đối phương không vừa mắt, loại đối đầu này có thể nói là truyền thống xưa nay của Thẩm gia và Tạ gia. Đương nhiên mặt ngoài hai nhà đều rất hòa khí, nhưng sau lưng không thiếu được bày ra đủ loại đả kích ngấm ngầm hay công khai, ngươi tranh ta đoạt. Đặc biệt là hai mươi năm trước Thẩm thị nhập chủ Trung cung, sinh hạ Tam Hoàng tử, địa vị Thẩm gia nước lên thì thuyền lên, Thẩm Hoán phụ thân của Thẩm Tầm chiếm được binh quyền của mười vạn Tây Cảnh Quân vào tay, hai nhà trong tối ngoài sáng càng tranh đấu kịch liệt hơn.
Thẩm Tầm đến giáo trường Tây kinh đã qua buổi trưa. Nàng vừa bước vào, liếc mắt một cái đã thấy Tạ Cẩn ngồi ngay ngắn trên đài phía Đông giáo trường.
Tạ Cẩn mặc một thân nhung trang, phiến giáp lá liễu vốn màu bạc lại lấp láy ánh vàng dưới ánh nắng gay gắt của mặt trời mùa thu, tóc đen búi gọn gàng trên đỉnh đầu không có một sợi bay loạn. Chàng ta chưa đội mũ giáp, gương mặt cảnh đẹp ý vui lộ ra không sót điểm nào, tuy nhiên khí thế quanh thân rõ ràng là loại được tôi luyện trong địa ngục Tu La thây sơn biển máu, chỉ một cái nhấp môi hay một cái nhíu mày là sát khí sắc bén liền tỏa ra trên gương mặt tuấn lệ, khiến người vô cớ muốn thụt lùi ba thước.