Gió đêm vi vu, trăng rằm sáng ngời.
Lúc này trong Đạm Tuyết các ở Tạ phủ, Tạ Cẩn chắp tay sau lưng nghe ấu đệ Tạ Tư ngâm nga phần Văn Thao bàn về cách trị quốc trong bộ binh pháp Thái Công Lục Thao.
Tạ Tư rung đùi đắc ý, thao thao bất tuyệt: “Trời sinh bốn mùa, địa sinh vạn vật, thiên hạ có dân, thánh hiền dẫn dắt. Khi mùa xuân sinh sôi, vạn vật vươn mình; mùa hạ lớn lên, vạn vật trưởng thành. . .”
Thình lình một cây thước đập xuống bàn trước mặt cậu bé, Tạ Cẩn lạnh lùng ra lệnh: “Ngồi thẳng!”
Tạ Tư sợ tới mức ưỡn thẳng lưng, đầu bất động, mắt không dám ngó loạn. Lúc này Tạ Cẩn mới răn dạy: “Ngồi như chuông đứng như tùng, đứng hay ngồi đều phải có bộ dáng đúng đắn! Được rồi, tiếp tục đi!”
Tạ Tư ngoan ngoãn ngâm nga: “. . . Khi thiên hạ an khang, thánh quân ẩn mình; thiên hạ loạn, thánh quân bình định; đây chính là con đường đi tới chỗ cao nhất. . .”
Tạ Cẩn trưng ra bộ mặt vô biểu cảm: “Giải thích thế nào?”
Tạ Tư tự hào ưỡn ngực, đáp lưu loát: “Thánh quân tham chiếu quy luật vận hành của vạn vật, noi theo quy luật tự nhiên để tạo ra nguyên tắc thống trị thiên hạ. Do đó khi thiên hạ ổn định, thánh quân ẩn mình không cần lộ; khi thiên hạ náo loạn, thánh quân sẽ ra tay bình định, kiến công lập nghiệp. . .”
Tạ Cẩn gật đầu: “Coi như có chú tâm -- -- Đệ tiếp tục đọc phần Long thao bàn về tổ chức quân sự đi.”
Tạ Tư nhảy dựng: “Phu tử còn chưa giảng đến phần này mà!”
Tạ Cẩn hận rèn sắt không thành thép mắng: “Phu tử chưa giảng, tự đệ không thể xem trước học trước hay sao? Tạ gia dùng võ lập nghiệp, Thái Công Lục Thao chính là căn bản, sau Lục Thao còn có Tam Lược. Nhị tỷ của đệ bằng tuổi này, chưa nói tới Lục Thao, ngay cả Hoàng Thạch Công Tam Lược cũng đều thuộc lòng. . .”
Tạ Tư trợn trắng mắt: “Lại lấy Nhị tỷ ra để chê bai đệ, sao Đại ca không lôi chính mình ra làm ví dụ?”
Tạ Cẩn cười khẩy một tiếng, dõng dạc nói: “Ta không đề cử chính mình là bởi vì đệ kém quá xa, sợ nói ra sẽ đả kích lòng tự tin của đệ.”
Tạ Tư “Hừ” một tiếng, tròng mắt xoay chuyển, cười hì hì: “Đại ca huênh hoang gì chứ, đệ đã nghe Nhị tỷ nói rồi: Người khác không tính, nhưng có một người chắc chắn áp đảo được Đại ca, Thẩm tướng quân -- --”
Giữa mày Tạ Cẩn lại giựt giựt, hung hăng đập thước xuống bàn “Bốp” một tiếng: “Đã qua canh ba, đệ ít nói lời vô nghĩa, mau mau đọc Long thao đi.”
Lúc này Tạ Tư lại không sợ, mặt mày nhăn nhó phản đối: “Đại ca cũng biết đã qua canh ba mà còn không thả đệ đi. Đệ biết Đại ca phải cưới Thẩm tướng quân nên trong lòng phiền muộn, vì thế mới dốc hết sức hành hạ đệ!”
“Nói nhảm gì thế?” Tạ Cẩn trầm mặt, trong mắt bắn ra hai tia lạnh băng. Tạ Tư le lưỡi, vội nhảy xuống ghế chạy ra ngoài.
Hắn vừa chạy còn vừa không sợ chết mà lấy ra một thứ từ trong tay áo, đung đưa thoáng qua trước mắt Đại ca khi vượt qua người: “Hôm nay đệ tìm thấy vật này trong thư phòng của Đại ca. Có phải Đại ca vẫn còn nhớ thương chủ nhân của chiếc hoa tai này?”
Tạ Cẩn tập trung nhìn kỹ bèn nổi trận lôi đình, ném thước đi lấy thanh bảo kiếm treo trên tường, xăn tay áo quát: “Tới đây!”
Tạ Tư làm mặt quỷ, quăng trả món trang sức kia lên bàn: “Ca sắp sửa cưới Thẩm tướng quân, loại đồ vật này nên ném đi nhân lúc còn sớm. Mai mốt Thẩm tướng quân gả tới đây, ai mà thích phát hiện Đại ca nhìn vật nhớ người khác.”
Tạ Cẩn sửng sốt, vẻ mặt phẫn nộ chậm rãi thu lại, vuốt ve thanh kiếm một hồi lâu mới thấp giọng thì thầm: “Đệ biết cái gì!”
Tạ Tư nghe trong giọng Đại ca hàm chứa vài tia chua xót, nhìn nhìn vẻ mặt huynh trưởng, chợt có chút hối hận đã khơi mào vụ này, vội cầm binh thư trên bàn giơ lên che mặt, đầu gần như vùi vào trang sách đang mở ra.
Tạ Cẩn quay vào đứng trước bàn, nhặt lấy hoa tai nắm trong tay, liếc Tạ Tư một cái trầm mặc nói: “Đại ca không còn bao lâu thời gian là phải quay về Bắc cảnh, mấy ngày nay khảo giáo đệ vì mong đệ mau mau trưởng thành. Hiện giờ tuy Bắc cảnh tạm thời vững vàng, nhưng không biết chừng khi nào lại sẽ gợn sóng. . . Phụ thân đã cao tuổi, bảo vệ Bắc cảnh bình yên vẫn phải dựa vào ba huynh đệ muội chúng ta.”
“Không phải hiện tại còn thêm Thẩm tướng quân sao?” Tạ Tư khó hiểu hỏi.
Tạ Cẩn á khẩu, nhắm mắt ấn ấn giữa mày rồi mới mở mắt trầm giọng nói: “Không đơn giản như vậy, tương lai đệ sẽ hiểu.”
Tạ Tư nhô đầu ra từ sau trang sách, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm bóng lưng Đại ca.
Tạ Cẩn đứng trước cửa sổ ngẩng đầu ngắm vầng trăng sáng bên ngoài. Mọi thứ đều im lặng, gió đêm thổi qua song cửa hơi lay động tà áo dài trắng thuần đơn sơ, càng hiện rõ vóc dáng cao thẳng đĩnh bạt.
Tạ Tư “chậc chậc” trong miệng, lẩm bẩm: “Khi nào đệ mới có thể trưởng thành cao lớn như Đại ca?”
Tạ Cẩn nghe vậy, xoay người nhìn hắn cười: “Sẽ có một ngày đệ trưởng thành còn cao lớn hơn ta -- -- Được, không nói chuyện này, ta sẽ giảng thêm vài điều cho đệ, sau đó đệ về phòng nghỉ ngơi.”
Lúc này Tạ Tư ngoan ngoãn đáp: “Vâng, Đại ca.”
Tạ Cẩn ngừng lại một chút, ôn hòa nói: “Đệ hãy mở ra phần Vũ Thao bàn về cách dụng binh.”
Tạ Tư theo lời lật sách tới phần kia, nghe Tạ Cẩn đọc sang sảng: “Loài chim ưng sắp tấn công thì thu cánh bay thấp; mãnh thú sắp đánh nhau thì hai tai cụp xuống phủ phục; thánh nhân sắp ra tay, tất nhiên phải tỏ ra ngây ngốc.”
“. . . Đoạn này ý là, chim ưng săn mồi muốn xuất kích, thường lựa chọn tầng trời thấp mà bay, thu cánh gọn lại,” Tạ Cẩn chậm rãi dạo bước, treo thanh trường kiếm lên tường: “Dã thú hung mãnh sắp sửa vật lộn, trước tiên sẽ cụp tai xuống, sau đó lựa chọn phủ phục sát đất. Còn thánh nhân khi sắp sửa hành động, trước tiên ở trước mặt người biểu lộ bộ dáng trì độn vô cảm. . .”
Tạ Cẩn quay về vị trí trước cửa sổ, dưới ánh trăng mở ra lòng bàn tay, nhìn chăm chú chiếc hoa tai hình giọt nước bằng ngọc phỉ thúy màu xanh bóng mượt, miệng tiếp tục giảng: “Cho nên nhờ quan sát hành động khác thường của đối thủ mà có thể suy đoán ra bước tiếp theo. Nói ví dụ, có một năm Phàn Quốc tuyết đổ ngập trời, Nhị tỷ của đệ ở quan ngoại dọ thám biết được vương hầu Phàn Quốc thông qua Tây Lương quốc để mua trữ một lượng lớn muối thô. Vấn đề là, nếu chỉ là dân dụng thì căn bản không dùng nhiều như vậy -- --”
Tạ Tư reo lên: “Đệ biết! Muối thô có thể làm tan lớp băng mỏng đóng trên mặt đường, dễ bề hành quân. . .”
Tạ Cẩn mỉm cười gật đầu: “Không sai, cho nên năm đó. . .”
Hai anh em đang nói chuyện thì ngoài cửa có tiếng gõ thật mạnh, không chờ Tạ Cẩn mở miệng là cửa đã bị đẩy ra. Tạ phu nhân mặt mày vui vẻ dẫn theo một đống nha hoàn bà tử xông vào.
Tạ Cẩn vội giấu hoa tai đang cầm vào tay áo, khoanh tay chào: “Mẫu thân.”
Tạ Tư cũng chạy đến, cười hô: “Nương.”
Tạ phu nhân chỉ “Ừ” một tiếng, quét mắt xung quanh phòng, quay đầu nói với bà tử đứng sau lưng: “Nhìn đi, ta đã nói gian thư phòng của hắn quá đơn sơ mà. Xem bàn gỗ tử đàn này coi, đã dùng lâu lắm rồi trông quá cũ kỹ, lát nữa bảo Cao quản sự thay bằng bàn gỗ hoàng hoa lê. Tìm trong nhà kho mang đến nghiên mực Đoan Khê và đồ rửa bút bằng sứ quân diêu. Còn kệ sách này cũng đổi thành cùng bộ với bàn học. . .”
Tạ Cẩn chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương nhảy thình thịch: “Mẫu thân làm gì thế ạ?”
Lúc này Tạ phu nhân mới thưởng cho nhi tử một cái nguýt, vui rạo rực nói: “Thẩm Tầm sắp gả đến nhà chúng ta, không dọn dẹp sao được! Bên Tùng Uyên tiểu trúc ta đã xem qua, ngày mai cho người sửa lại, mở thêm một hai gian, gian mới làm phòng tân hôn là tốt nhất. . . Đúng rồi, thư phòng này cũng mở rộng một gian, bằng không Tầm nhi tới đây phải ngồi chỗ nào để xử lý công vụ? Người ta cũng là Đại tướng quân. . .”
“Mẫu thân!” Tạ Cẩn cười khổ: “Không cần phiền phức vậy đâu ạ. Theo ý của Thái Hậu và Hoàng Thượng, thành thân xong nàng tất nhiên phải theo con đi Bắc cảnh.”
Tạ phu nhân gạt đi: “Vậy thì thế nào? Cho dù chỉ ngốc ở nhà mấy ngày thì cũng phải làm cho đàng hoàng mới được! Người ta gả lại đây, không thể bị ấm ức!”
“Mẫu thân rốt cuộc có hiểu nàng gả qua đây có ý nghĩa gì hay không?” Tạ Cẩn muốn nói lại thôi, cuối cùng nhỏ giọng hỏi đố.
Tạ phu nhân trừng mắt lườm con trai một cái: “Ta mặc kệ! Mấy vụ loanh quanh lòng vòng của các người ta không thèm để ý! Tóm lại, hiện tại ta rất cao hứng, con đừng quét sạch hứng thú của ta. Muội muội của con ở Bắc cảnh nghe tin cũng nhất định rất vui mừng. Ta nói cho con biết -- --”
Nàng liếc con trai trưởng: “Người ta qua cửa, mặc kệ thế nào đều phải đối xử với người ta thật tốt, đừng trưng ra bộ dáng muốn chết không sống kiểu này. Mặt mày suốt ngày lạnh như khối băng, ai thích xem?”
Tạ Tư “Áu” một tiếng rồi nhảy lên lưng ca ca, dùng tay kéo khóe miệng ca ca sang hai bên làm thành mặt cười.
“Vớ vẩn!” Tạ Cẩn cau mày quát lớn, kéo xuống đệ đệ như con khỉ nhỏ đang bám vào lưng mình.
Tạ phu nhân phì cười, hài lòng dẫn theo Tạ Tư ra khỏi phòng như một cơn gió.
Trong thư phòng chợt an tĩnh lại, Tạ Cẩn thở dài một tiếng, xoa xoa giữa mày, đi đến trước cửa sổ ngồi xuống, từ trong tay áo móc ra chiếc hoa tai đặt trong lòng bàn tay ngắm nghía. Giọt nước phỉ thúy được làm rất khéo léo, một sợi dây bạc mảnh mai không phải nối với châm tai mà là chiếc kẹp nho nhỏ chạm rỗng. Tạ Cẩn quan sát một lát rồi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trăng nghiêng bên ngoài trĩu nặng, đêm thu se lạnh.
Lời nói của Tạ Tư và của mẫu thân luân phiên văng vẳng bên tai. Tạ Cẩn cúi đầu cụp mắt chăm chú nhìn vào lòng bàn tay hồi lâu rồi đứng dậy ra khỏi phòng, đi đến đình Tứ Giác trên hồ Vạn xuân trong hoa viên, ném hoa tai kia xuống nước.
Thái công lục thao (太公六韬) là một tác phẩm binh pháp tương truyền do Khương Tử Nha đầu đời nhà Chu sáng tác. Đây được coi là một trong những bộ binh pháp đầu tiên của Trung Quốc thời cổ đại.Bộ binh pháp này gồm có 6 phần:1. Văn thao (文韬, bàn về cách trị nước dùng người).2. Vũ thao (武韬, bàn về cách dùng binh).3. Long thao (龙韬, bàn về tổ chức quân sự).4. Hổ thao (虎韬, bàn về cách bài binh bố trận, sử dụng binh khí trong chiến tranh).5. Báo thao (豹韬, bàn về chiến thuật).6. Khuyển thao (犬韬, bàn về cách huấn luyện quân sĩ).
Tam lược (三略) của Hoàng Thạch Công nhưng được cho là sáng tác cuối đời Tây Hán. Đây là một trong bảy bộ binh pháp có giá trị nhất của Trung quốc cổ đại