Một Đêm Gió Lộng Khắp Biên Quan

Chương 56: Chương 56: Mặt nạ quỷ (2)




Edited by Bà Còm in Wattpad

Ánh mắt Thẩm Tầm lập tức từ trên mặt Tống Hành chuyển sang trên người vị vừa tiến vào. Các tướng lãnh đang châu đầu ghé tai nghị luận sôi nổi cũng đồng loạt tập trung ánh mắt về một hướng.

Mọi người hít hà một hơi, gian lều lớn bỗng yên tĩnh đến mức kim rơi xuống đất cũng có thể nghe được.

Người vừa tiến vào thân hình cao cao thon gầy, không mặc giáp chỉ mặc trường bào đen tuyền với thắt lưng da, khuỷu tay mang miếng giáp da bảo vệ, đeo mặt nạ quái thú dữ tợn bằng đồng che nửa gương mặt trông vô cùng quỷ dị lãnh khốc, nửa gương mặt không bị che đi trắng nõn như ngọc, cằm vuông sắc bén, môi màu anh đào nhàn nhạt.

Chiếc mặt nạ quỷ khiến cả người vị này toát ra hơi thở dã thú có tính công kích mạnh, bên dưới mặt nạ lại là nửa gương mặt đẹp như ngọc khắc kết hợp với dáng người hiên ngang thẳng tắp nhưng không kém phần tao nhã. Hai loại khí chất hoàn toàn khác nhau trộn lẫn trên người vị này lại phối hợp cực kỳ, vừa đẹp vừa oai vừa cuốn hút không chê vào đâu được.

Anh ta đứng yên tại chỗ, ánh nến trong trướng dường như lu mờ trước vẻ đẹp này, mọi người bị khí thế oai hùng sắc bén kia hớp hồn, ngơ ngác ngắm nhìn quên nói chuyện.

Dưới lớp mặt nạ, đôi mắt đen bóng sáng rực nhìn về hướng Thẩm Tầm đang ngồi ngay ngắn trên ghế chủ vị một lát, sau đó như vừa bước ra khỏi biển hoa sen đỏ từ từ khom người hành lễ với nàng. Giọng nói mát lạnh và trầm tĩnh rất quen thuộc vang lên nhưng lại khiến cho toàn bộ người có mặt trong lều chấn động sững sờ tại chỗ.

“Đại thống lĩnh Âm Sí Quân Tạ Cẩn tham kiến Thẩm Tướng quân. Bởi vì làm thủ tục nhân sự nên tới muộn, mong Thẩm Tướng quân và chư vị tướng lãnh thông cảm.” Anh bình tĩnh nói, đứng dậy, nhìn một vòng các vị tướng lãnh đang trợn mắt há hốc mồm.

Trong tiếng ồ lên đồng loạt, Thẩm Tầm gật đầu lãnh đạm: “Ngồi xuống đi.”

Tạ Cẩn đi đến ghế dựa cuối cùng bên phải ngồi xuống, mọi người hai mặt nhìn nhau. Đô úy Viên Kỳ của Hỏa Thương Doanh ngồi cao hơn một ghế suýt nữa nhảy bật ra khỏi chỗ.

“Đây... đây coi sao được, Tạ Tướng quân đâu thể nào ngồi dưới mạt tướng?”

“Tạ Cẩn không có bất luận phẩm hàm quân chức gì, hiện tại chỉ tạm thời lãnh trách nhiệm thống lĩnh Âm Sí Quân, vì sao không thể ngồi dưới cùng?” Thẩm Tầm lên tiếng: “Thôi quân sư, làm phiền ông tuyên đọc chiếu lệnh của triều đình về Âm Sí Quân cho mọi người đều rõ.”

Thôi Yến lấy ra chiếu lệnh từ trong tay áo, thanh âm rõ ràng đọc to.

Sau khi sự việc xảy ra, các tướng lãnh Bắc Cảnh Quân đều có thể suy đoán được nguyên nhân Tạ Cẩn chiêu mộ hai vạn ám quân. Lúc này mọi người nghe chiếu lệnh, trong lòng thầm may mắn rất nhiều, nhưng cũng bất mãn vì Âm Sí Quân phải chịu đãi ngộ hà khắc nhưng không dám nói.

Thẩm Tầm đợi Thôi Yến tuyên đọc xong bèn bổ sung: “Âm Sí Quân tạm thời lệ thuộc Bắc Cảnh Quân, doanh trại sẽ dựng ở bãi cát phía sau đại doanh. Mọi người đều quen thuộc với Tạ thống lĩnh nên không cần ta giới thiệu, về phần Âm Sí Quân thì đã nói tới rõ ràng trong chiếu lệnh -- --”

Nàng hơi ngừng lại một chút, nhìn về phía Tống Hành: “Vừa nãy Tống Đô úy có nói, trước đó ta tấn công mấy cứ điểm của Phàn quân dọc theo đường biên giới làm cho quân tình càng thêm khẩn trương, chiến sự chạm vào là nổ ngay, đây cũng là lý do hôm nay ta triệu tập mọi người để thảo luận về vấn đề này.”

Nàng quét mắt một vòng các tướng lĩnh, ánh mắt dừng lại lâu hơn trên mặt nạ của Tạ Cẩn, tích tắc rồi dời đi: “Hành động trước đó của ta chính là muốn trả đũa Phàn quân khiến bọn chúng kinh sợ, đồng thời cũng muốn thử Phàn Vương -- -- Phàn Vương Lãng Thố vốn không chịu được khiêu khích, trước nay hầu như chưa bị đánh bại. Ta muốn thử xem hắn bước lên vương vị xong thì điểm mấu chốt của hắn ở chỗ nào, có khả năng chịu đựng đến mức độ nào?”

“... Sau khi ta chọn trú điểm thứ nhất của Phàn quân bèn quấy nhiễu suốt ba ngày, thế mà Phàn Vương không có bất luận phản ứng gì. Ở trú điểm tiếp theo ta khiêu khích cũng không hạ lệnh đánh trả, mười ngày sau ngược lại ra lệnh cho Phàn quân đóng ở đường biên giới lui về ba mươi dặm, đây có chút ra ngoài dự kiến của ta. Phàn Vương sửa lại thái độ có lẽ vì hai nguyên nhân: Một là sau khi bước lên vương vị hắn càng hành xử vững vàng hơn, chuyện nhỏ mà không nhịn được thì sẽ làm loạn chuyện lớn, hắn càng bình tĩnh thâm trầm thì chúng ta càng không thể nắm được hành động tiếp theo của hắn; Phàn Vương đích xác không còn nóng nảy hấp tấp như khi còn là Ba Âm Vương.”

Đám người Tống Hành vừa nãy đều có vẻ mặt không cho là đúng, nghe Thẩm Tầm trình bày thì dần dần nghiêm túc lên. Tạ Cẩn ngồi không nhúc nhích trên ghế dựa cách xa nàng nhất, ánh nến chập chờn chiếu trên mặt nạ lạnh lẽo của chàng. Dưới vùng sáng tối đan xen, mặt nạ hình quỷ càng thêm sinh động và hung ác hơn khiến cả người chàng trông lạnh lùng cứng rắn, vừa u ám vừa khó nắm bắt.

Cách quá xa nên Thẩm Tầm nhìn không tới biểu cảm trong mắt chàng, nhưng có thể cảm giác được chàng vẫn luôn nhìn mình chăm chú.

“Nguyên nhân thứ hai, chắc hẳn mười vạn thiết kỵ của Phàn Vương đang trong giai đoạn điều chỉnh để kết hợp với tám vạn kỵ binh của Phàn Vương đời trước đã quy phục. Có lẽ chính Phàn Vương cũng đang tự hỏi có sách lược tiến công và phương thức bài binh bố trận nào càng ổn thỏa và càng có hiệu lực... Cho nên Phàn quân không chỉ tạm ngừng khởi xướng tấn công trong khoảng thời gian gần đây mà rất có thể còn sẽ kéo thêm một đoạn thời gian.”

Nàng cầm lên chén trà đặt bên cạnh, dùng nắp chén gạt gạt bã trà nhưng chưa uống, ánh mắt dừng lại trên người Đô úy Viên Kỳ của Hỏa Thương Doanh.

“Trận này đối với chúng ta mà nói, có lẽ sẽ khó đánh hơn so với bất cứ lần nào trước đây. Đầu tiên chưa bàn đến vấn đề Phàn quân tinh nhuệ tướng lĩnh cường thế nhiều như mây, đã vậy Phàn Vương ủ mưu đã lâu, suy nghĩ cặn kẽ chỉ cầu ra tay là chiến thắng, điểm mấu chốt là Phàn Vương kéo dài càng lâu thì chúng ta càng bị động -- -- Thứ nhất là thời tiết hiện nay càng lúc càng cực kỳ lạnh, pháo và hỏa thương của chúng ta không thể không bị ẩm ướt. Sau mỗi trận tuyết lớn thì Hỏa Thương Doanh chỉ là thùng rỗng kêu to, không thể phát huy uy lực, tương đương với việc chúng ta thiếu một đạo phòng tuyến cực có sức uy hiếp.”

Mọi người yên lặng gật đầu, Viên Kỳ bất an vặn vẹo một chút trên ghế.

“Điểm thứ hai,“ Thẩm Tầm uống một ngụm trà, tiếp tục phân tích: “Dạo gần đây Phàn Quốc và Tây Lương lui tới thường xuyên. Tuy Tây Lương với Đại Tuyên đã có hiệp nghị trong vòng năm năm không phát binh, nhưng từ trước đến nay người Tây Lương chẳng có thành tín gì, chúng ta không thể không đề phòng. Đến bây giờ Phàn Vương vẫn án binh bất động, có khả năng đang tiến hành bàn bạc với Tây Lương. Một khi bọn chúng thương nghị xong vấn đề phân phối ích lợi giữa hai bên, lúc đó có lẽ không chỉ mười tám vạn đại quân Phàn Quốc áp lại đây.”

Vẻ mặt mọi người càng lúc càng trầm trọng, Thôi Yến ngước mắt nhìn thoáng về hướng Tạ Cẩn, nhưng mặt nạ che nửa gương nhìn không ra manh mối gì, ông bèn thu hồi ánh mắt.

“Còn một vấn đề không thể bỏ qua,“ Thẩm Tầm tạm dừng trong chốc lát, chờ các tướng lãnh thẩm thấu một chút những điều nàng vừa nói rồi mới tiếp tục: “Đại quân chưa động, lương thảo đi trước. Ta đã kiểm tra lương thảo dự trữ của chúng ta, tuy thực sung túc nhưng hiện tại Vọng Long Quan nhiều thêm hai vạn năm ngàn miệng ăn, trong đó có năm ngàn binh mã là do Tây cảnh điều tới, còn hai vạn kia là Âm Sí Quân --”

Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía Tạ Cẩn. Đôi môi Tạ Cẩn hơi mím lại, động tác rất quen thuộc mà các tướng lãnh đều biết, chắc hẳn gương mặt lạnh nhạt dưới lớp mặt nạ kia đang lộ ra một chút hứng thú chờ đối phương ném ra vấn đề, sau đó chộp lấy sơ hở rồi tung đòn đánh trả.

||||| Truyện đề cử: Bạch Tiên Sinh, Tôi Muốn Ly Hôn |||||

Đôi mắt mọi người lại nhanh như chớp tập trung về hướng Thẩm Tầm. Lúc này ánh mắt của nàng lại không dành cho Tạ Cẩn mà chuyển đến người ngồi ghế cuối cùng bên trái, chủ quản đội hậu cần lương thảo quân nhu Đặng Quảng: “Đặng Tư sử, dĩ vãng bão tuyết lấp đường dẫn tới vận chuyển lương thực khó khăn, đại khái lương thảo đưa đến khi nào?”

Đặng Quảng đáp: “Vừa vặn nửa tháng nữa thôi ạ, nếu không có gì thay đổi thì triều đình sẽ vội vàng vận chuyển lương thảo mùa đông lại đây sớm hơn. Mấy năm trước từng xuất hiện vụ bão tuyết cắt đứt đường lương thực, lúc ấy Tạ Tướng -- à không, Tạ thống lĩnh xin phép triều đình vận chuyển toàn bộ lương thảo trong ba tháng mùa đông chỉ một lần vào đầu mùa. Tính theo thời gian, có lẽ lúc này lương thảo Hộ Bộ kiểm kê xong chắc hẳn đã gửi lên đường rồi.”

Thẩm Tầm gật đầu: “Cho nên đây là vấn đề. Lần này Hộ Bộ gửi đi lương thảo đủ cho quân đội đóng ở Vọng Long Quan trong vòng ba tháng, trong khi chiếu lệnh về Âm Sí Quân chỉ vừa phát ra. Chờ đến khi Hộ Bộ điều chỉnh lượng lương thảo mới vì tăng quân rồi lại gửi đi, rất có thể lượng lương thảo đó sẽ bị vận chuyển khó khăn thậm chí cắt đứt. Nếu vậy thì có khả năng phải chờ đến ba tháng sau, mà trong lúc này chỉ đủ khẩu phần cho ba vạn tướng sĩ của Vọng Long Quan, Vinh Sách Doanh từ Tây cảnh lại đây có năm ngàn người còn dễ sắp xếp, nhưng Âm Sí Quân... có đến hai vạn người.”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, Đặng Quảng tự tin nói: “Thẩm Tướng quân nói rất đúng, cũng may trước đó đã từng trải qua kinh nghiệm thương đau, cho nên Tạ thống lĩnh rất coi trọng vấn đề này. Ngoại trừ lương thảo do triều đình cung cấp, chúng ta vẫn luôn kiếm thêm từ những nguồn khác. Hiện tại lương thảo do đại doanh dự trữ cộng với số lượng triều đình đưa tới, nếu dùng tiết kiệm một chút thì cung cấp cho năm vạn năm ngàn binh mã trong vòng ba tháng, hẳn là không thành vấn đề.”

“Tốt quá!” Thẩm Tầm gật đầu, “Chỉ là thời tiết rét lạnh, không thể cắt xén thức ăn của binh lính, hơn nữa nếu chiến sự vẫn luôn kéo dài, tình hình rất khó đoán trước.”

Đặng Quảng ngập ngừng: “Vậy ý của Thẩm Tướng quân là...”

Thôi Yến hơi mỉm cười tiếp lời: “Nói đến mức này mà mọi người còn chưa nghe ra ý của Thẩm Tướng quân là gì hay sao? Đây là muốn chúng ta chủ động xuất kích, không cần tử thủ tường thành.”

Thẩm Tầm cũng bật cười: “Thôi quân sư nói không sai. Đánh giặc cần chú ý thiên thời địa lợi nhân hoà, chúng ta có địa lợi, cũng có nhân hòa, hiện tại chính là muốn đoạt lấy thiên thời đây này.”

“Các phương diện chuẩn bị của chúng ta đích xác đã làm rất tốt. Ta đã đi dọc theo đường biên giới phía Bắc kiểm tra mấy quan ải khác, phòng ngự của Ngao Long Câu và Vạn Hác Quan có thể nói không chê vào đâu được, nhưng chỉ phòng ngự thôi chưa đủ,“ Thẩm Tầm bưng chén trà, giọng nói trầm ổn vang vọng toàn lều lớn, trong trẻo và mạnh mẽ, “Tiến công chính là cách phòng ngự tốt nhất. Trước đó Phàn quân không ngừng khiêu khích chúng ta, muốn làm loạn bố trí quân phòng của chúng ta; hiện tại đến phiên chúng ta ăn miếng trả miếng, dùng phương thức đồng dạng đi khiêu khích Phàn quân, quấy rầy kế hoạch chuẩn bị tấn công của Phàn Vương, buộc hắn nhanh chóng xuất binh!”

Nàng nói xong, ánh mắt không tự chủ hướng ra phía xa, dừng lại trên mặt Tạ Cẩn ngồi ở hàng ghế cuối cùng.

Cằm chàng không dấu vết gật nhẹ một cái, khóe môi thoáng nhếch lên, một tia ý cười hiện ra nhanh như chớp rồi biến mất ngay lúc ánh đuốc lung linh, ai bắt kịp cũng chỉ cho là mình bị hoa mắt.

Lòng Thẩm Tầm kiên định, cúi đầu uống trà.

Một phen mắt qua mày lại chớp nhoáng giữa hai người không giấu được đôi mắt của Thôi Yến. Ông dường như hiểu ra gì đó, trầm ngâm nhìn Tạ Cẩn một lát, kế tiếp dời ánh mắt về hướng bản đồ Bắc cảnh treo giữa lều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.