Sau cuộc mây mưa kịch liệt, cả hai người đều không muốn nhúc nhích, chỉ lau mình sơ sài rồi cứ thế ôm nhau ngủ say.
Hừng đông chưa đến thì Thẩm Tầm đã lặng lẽ chui khỏi vòng tay chàng, đi xuống lầu.
Nàng lục ra bộ quần áo của mình trong hòm xiểng, vào tịnh thất dùng nước ấm tắm rửa sạch sẽ. Tịnh thất này có một bể tắm loại nhỏ, có lẽ do quản sự không cách gì xây một cái thật lớn ở vườn sau dựa theo yêu cầu của Tạ Cẩn, vì thế làm một cái nhỏ trong phòng xài đỡ.
Mặc dù bể tắm để khô, nhưng nhân dịp đêm nay chủ nhân trở lại nên chiếc lu bên cạnh được đổ đầy nước ấm, nàng tắm rửa xong thay quần áo sạch rồi lại lên lầu hai.
Tạ Cẩn vẫn chìm trong giấc ngủ say, dung nhan lúc ngủ trông rất bình thản ôn hòa, mặt nạ cũng hoàn toàn an tĩnh. Trong ánh bình minh mông lung, sắc môi nhàn nhạt viền môi sắc nét tuyệt đẹp, Thẩm Tầm đứng ngắm một lát rồi cúi người xuống ghé sát mặt chàng.
Nàng nhẹ nhàng chạm vào hai cánh môi mỏng, đang muốn rời đi thì cái gáy bị giữ lại, người bị hôn trộm phản công làm chủ ngậm lấy môi nàng không buông.
Trong bầu không khí lành lạnh lúc bình minh, nụ hôn này mang theo độ ấm nhàn nhạt, vừa dịu dàng vừa triền miên, không có ý khiêu gợi tình dục nhưng vẫn khiến người thót tim.
Thẩm Tầm ngẩng đầu, thấy trong mắt chàng đong đầy ý cười mãn nguyện.
“Ta còn tưởng nàng đi rồi.” Tạ Cẩn khẽ cười, giọng nói mơ màng và khàn khàn lúc mới tỉnh ngủ.
Thẩm Tầm cởi áo ngoài, vén chăn chui vào, Tạ Cẩn lập tức ôm nàng vào lòng, cằm đặt nhẹ nhàng lên đỉnh đầu nàng.
“Ta không nỡ rời đi,“ nàng rúc vào lòng chàng rầu rĩ than: “Dù sao cũng muộn phân nửa rồi, chi bằng qua luôn đêm nay.”
Ngực Tạ Cẩn rung động, tiếng cười khẽ truyền đến từ lồng ngực: “A Tầm, trời mới sáng.”
“Chàng không cần nhắc,“ nàng gối đầu lên ngực trái của chàng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ, “Nói cách khác, ta còn có thể làm bộ trời vẫn tối.”
Nàng không muốn xa rời làm anh hân hoan sung sướng, nhưng đồng thời trong lòng lại nảy sinh tiếc nuối và phiền muộn.
Đêm thật quá ngắn, cảm giác ôm nhau như vậy thật sự tuyệt diệu, nếu phải buông ra nàng thật sự quá khó.
Anh hôn lên tóc nàng, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về vai nàng, giọng nói như tiếng thở dài: “A Tầm, ba năm trước nàng đã làm chuyện gì với ta còn nhớ không?”
“Ba năm trước?” Thẩm Tầm rúc trong lòng chàng sờ soạng hai hạt đậu đứng thẳng vì không khí rét lạnh, “Ta đã làm rất nhiều chuyện, chàng muốn nhắc đến chuyện nào?”
Tạ Cẩn cười nắm lấy tay nàng: “Thì giống như vừa rồi nàng làm đấy.”
“Sờ mó chàng?” Nàng vuốt ve khuôn ngực trần trụi của chàng, “Ba năm trước chàng để ta sờ mó vậy sao?”
“Không phải,“ Tạ Cẩn nhẫn nại để kệ nàng sờ soạng, nhắc nhở: “Là chuyện nàng làm khi vừa lên lầu.“. Truyện Dị Giới
Bàn tay đang làm loạn trên ngực anh chựng lại.
Tạ Cẩn cúi đầu, thấy hàng mi Thẩm Tầm phe phẩy, sau đó nhướng lên, cả gương mặt nàng ngẩng lên khỏi ngực anh, đôi mắt trong veo có chút nghi hoặc, “Chàng... không say à?”
Tạ Cẩn bật cười: “Ta có say, nhưng còn chưa say đến nỗi bất tỉnh nhân sự.”
Thẩm Tầm chui ra khỏi vòng tay anh, trợn mắt hung hăng lườm anh một cái: “Hay thật, chàng giỏi lắm Tạ Cẩn! Chàng đã sớm biết mà sao không hé ra một tiếng nào?”
Tạ Cẩn vội thanh minh: “Khi đó ta không biết đấy là nàng.”
Anh kéo cô nàng về lại vòng tay mình, nhẹ nhàng giải thích: “Đêm đó trong phòng quá tối, ta chỉ biết có một cô nương mặc váy xanh hôn ta, nhưng không thấy được cô nương đó là ai. Mãi đến sau khi thành thân, ta mới biết cô nương kia chính là nàng.”
Thẩm Tầm không nói gì, đầu tựa lên hõm vai chàng, môi dán lên một bên cổ cảm thụ mạch đập dồn dập của chàng, nhìn chằm chằm vào đường nét sắc cạnh của sườn mặt chàng trong gương, hậm hực nói: “Chàng giấu thật đủ sâu.”
“Cũng thế cũng thế, chẳng phải nàng vẫn luôn giấu ta?” Tạ Cẩn cười: “A Tầm, về phần trang nhật ký bị ta xé bỏ -- --”
“Dừng lại! Chàng đã nói không nghĩ đến cô ta nữa mà?” Thẩm Tầm hơi tức giận, đẩy anh chàng ra ngồi dậy, tung chăn vơ lấy áo ngoài: “Ta đi thôi.”
“A Tầm!” Tạ Cẩn vội vàng tóm lấy cánh tay nàng giữ lại, “Đừng đi, nàng nghe ta kể xong -- --”
“Không có gì đáng kể!” Nàng gỡ ngón tay chàng ta, “Nếu anh vẫn nghĩ đến cô ta, vậy chúng ta đường ai nấy đi, dù sao cũng đã ly hôn.”
Ngón tay bị nàng gỡ ra, nhưng lập tức từng ngón lại hợp trở về, Thẩm Tầm quay đầu, oán hận lườm chàng ta một cái, lại thấy ánh mắt anh chàng tỏa sáng, khóe môi hơi nhếch, ý cười lan tràn che giấu không được, thậm chí mặt nạ cứng lạnh cũng dần dần sáng ngời dưới ánh bình minh trở nên ôn hòa hơn.
“Cô nương kia chính là nàng mà!” Tạ Cẩn phân trần kéo nàng trở về, hai cánh tay chặt chẽ vòng lấy eo nàng không cho người rời đi, cúi đầu hôn nhẹ lên thái dương nàng, cười nói: “Vẫn luôn là nàng, không có ai khác... Nếu nàng đọc trang nhật ký bị ta xé bỏ, nàng sẽ hiểu ngay...”
Gương mặt kinh ngạc của Thẩm Tầm phản chiếu trong gương, ánh mắt phẫn nộ hóa thành nghi hoặc, một hồi lâu không nói gì.
Tạ Cẩn nhìn không chớp mắt hình ảnh nàng trong gương, ôm chặt nàng từ từ thì thầm: “Vào cuối mùa thu ở kinh thành, trong một đêm trăng tôi tình cờ gặp người con gái, dịu dàng uyển chuyển như nước, tình thâm lưu luyến. Sau đó mỗi khi nghĩ đến, tôi cảm thấy dường như vừa trải qua giấc mộng Nam Kha...”
Anh hơi đẩy nàng ra một chút, để nàng gối đầu lên khuỷu tay mình, nhìn chăm chú vào đôi mắt nàng cười hỏi: “Muốn nghe phần sau hay không?”
Lúc này trên mặt Thẩm tướng quân đang hầm hừ đã hoàn toàn không còn chút tức giận nào, tròng mắt đảo quanh, rõ ràng lòng ngứa ngáy muốn biết nhưng vẫn cố kiềm nén, do dự cắn môi dưới muốn nói lại thôi.
Tạ Cẩn chỉ cảm thấy biểu cảm trên mặt nàng cực kỳ linh động đáng yêu, nhịn không được nhẹ nhàng gãi chóp mũi nàng, thấp giọng cười: “Nàng chọc ghẹo khiến ta thật khổ, vì sao không nói sớm với ta?”
“Nói với chàng cái gì?” Thẩm Tầm trở mình, ghé sát vào đặt cằm lên ngực Tạ Cẩn, liếc chàng ta một cái: “Mỗi lần gặp ta không bao giờ bày ra sắc mặt tốt, tính tình còn như thùng thuốc pháo, nói chưa được vài câu là phải dậm chân phát hỏa, nếu không thì cũng châm chọc mỉa mai. Bộ ta rảnh rỗi muốn tự tìm giễu cợt cho mình hả?”
Tạ Cẩn vuốt ve gáy nàng, cảm thán: “Nếu ta sớm biết nàng thích ta, ta sẽ không nóng nảy như vậy, cũng sẽ không bị nàng lấn áp vài câu là đã nổi giận một cách không thể hiểu được...”
Chính vì để ý đến nàng, cho nên luôn hoài nghi nàng coi khinh mình, chán ghét mình. Chỉ cần cảm thấy mỗi câu nói mỗi cử động của nàng có ý bỏ qua và coi thường mình thì lập tức buồn rầu, tức tối, phẫn nộ. Luôn muốn tranh cao thấp với nàng đơn giản chỉ vì muốn chứng minh bản thân trước mặt nàng, để nàng có thể nhìn mình bằng ánh mắt khác mà thôi.
Sau này hồi tưởng lại tình cảm của mình lúc đó, đôi khi anh thấy chính mình thật buồn cười.
“Ta vốn không biết vì sao cứ luôn gắt gỏng nàng như thế, sau đó đã hiểu ra, tuy rằng hiểu ra hơi muộn.” Tạ Cẩn hỏi, “Từ sau ngày chúng ta thành thân, ta có cáu giận với nàng bao giờ chưa?”
Thẩm Tầm nghe vậy thầm suy nghĩ, thật đúng là như thế, bật cười: “Được rồi, coi như chàng biểu hiện rất tốt.”
Nàng chỉa ngón tay chọc chọc lên ngực anh chàng: “Vậy về sau làm thế nào chàng biết đó là ta?”
Tạ Cẩn chỉ cười không đáp, Thẩm Tầm thò tay gãi bên eo chàng ta: “Mau nói!”
Anh chộp được tay nàng: “Hãy đoán xem nào!”
“Không nói thì thôi, làm bộ hỏi đố, ta đi đây.” Nàng uy hiếp, giả đò muốn đứng dậy. Thế nhưng một cánh tay giữ nàng lại, một tay khác nhẹ nhàng nâng cằm nàng, chủ nhân cánh tay cúi đầu xuống nhẹ chạm vào môi nàng, thong thả nhấm nháp cánh môi mềm mại, cuối cùng cắn một cái trên khóe môi nàng.
“Ba năm trước đây nàng cắn ta như vậy.” Tạ Cẩn thối lui, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khóe môi vừa bị mình cắn: “Thế rồi vào đêm mưa đó khi ta hôn nàng lần đầu tiên, nàng cũng hơi cắn ta như vậy, ta đoán ngay hơn phân nửa là nàng.”
Thẩm Tầm hồi tưởng một chút, gò má dần dần hiện lên sắc đỏ nhàn nhạt, đôi môi bị chàng hôn cắn ửng hồng như cánh hoa đào ngày xuân.
Nàng quay mặt đi, trong ánh mắt của Thẩm tướng quân - trước nay luôn thản nhiên hào sảng, đôi lúc còn hơi chút không đứng đắn - cực kỳ hiếm khi xuất hiện một tia thẹn thùng và chột dạ.
Anh nhanh chóng nhận ra, tâm tình sung sướng quay mặt nàng về phía mình.
“Đêm đó nàng để lại một chiếc hoa tai kẹp,“ Tạ Cẩn nói, “Nếu đã là hoa tai kẹp thì chứng tỏ chủ nhân không xỏ lỗ tai. Tại vì nam nữ khác biệt nên ta không tiện nhìn chằm chằm lỗ tai nàng. Sau khi thành thân, ta thấy nàng đeo hoa tai chứ không phải kẹp, cho nên trong mấy ngày đầu ta cũng không biết... Hôm đó ta hôn nàng ngoài hành lang, nàng lại cắn ta nên ta đoán được là nàng, mới hỏi nàng chuyện hoa tai, nhớ được chưa?”
Bàn tay anh chuyển đến tai nàng, ngón tay nhẹ nhàng nhéo vành tai nàng vuốt ve, ánh mắt cũng dừng ở chỗ kia.
Vành tai nhỏ nhắn càng mềm mại tinh xảo hơn dưới ánh ban mai, bị chàng vuốt ve nổi lên sắc đỏ nhàn nhạt. Tạ Cẩn nhịn không được ghé đầu lại gần ngậm lấy rồi liếm liếm, Thẩm Tầm đẩy chàng ta, “Thảo nào chàng luôn thích cắn ta.”
“Nàng nói đã từng mang hoa tai kẹp, ta xác định ngay không thể nghi ngờ, khi đó ta thật vui sướng...” Tạ Cẩn cười thối lui, “A Tầm, trang nhật ký bị xé đi ta còn nhớ rõ rất rõ, muốn ta đọc cho nàng nghe hay không?”
Thẩm Tầm “Ừ” một tiếng, đặt đôi tay đan xen trên ngực chàng, cằm tựa trên mu bàn tay ra lệnh: “Đọc đi!”