Một Đêm Gió Lộng Khắp Biên Quan

Chương 41: Chương 41: Ngôn ngữ loài hoa (2)




Edited by Bà Còm in Wattpad

Thứ trong tay Tạ Cẩn là con rắn bằng noãn ngọc được chạm khắc tinh xảo, vảy trên thân rắn sinh động như thật, đầu rắn ngẩng lên vươn về phía trước, hai mắt hơi lồi ra, đuôi rắn uốn lượn thành chiếc tay cầm. Nếu cho qua phần thân rắn cứng cáp thì trông chẳng khác gì rắn thật.

Tạ Cẩn thả rắn ngọc vào hộp gấm, lấy ra một chú chim giương cánh muốn bay cầm trong tay thưởng thức. Thân chim vừa nhẵn vừa dài uốn thành hình vòng cung; cổ chim mảnh mai nhưng đầu lại to tròn mượt mà, mỏ chim mềm mại trong suốt. Tạ Cẩn đặt đầu ngón tay lên đuôi chim, chỉ nhẹ nhàng nhấn một cái là mỏ chim chuyển động lúc đóng lúc mở, còn phun ra một dòng khí rất nhẹ.

“Thử một lần cũng hay đấy chứ!” Ngón tay khớp xương rõ ràng vuốt ve bụng chim, Tạ Cẩn nhướng mắt nhìn nàng: “A Tầm muốn thử không?”

Nụ cười trong mắt chàng hàm chứa ý vị sâu xa ma mị, ngón tay dài mơn trớn thân chim. Thân chim hình trụ có cùng kích cỡ với của quý đàn ông, hai bên thân chim là đôi cánh nho nhỏ. Khi ấn vào cơ quan, đôi cánh xòe ra phe phẩy cùng lúc với mỏ chim mấp máy, phần đuôi run run rẩy rẩy dựng lên, bị kẹp giữa ngón tay trắng dài của Tạ tướng quân trông vừa mờ ám vừa quyến rũ nói không nên lời.

Thẩm Tầm cầm chén trà trên bàn uống cạn, lườm chàng ta một cái: “Chàng biết cách không?”

“Sao lại không?” Tạ Cẩn nghiêng đầu nhìn quyển họa đồ: “Nếu không biết thì chẳng phải đã có bản vẽ hướng dẫn rõ ràng đây sao?”

Tạ Cẩn nói xong bèn bỏ chú chim vào hộp, lấy ra hai món khác ngắm nghía.

Hai món này hẳn là một bộ. Món nhỏ hơn là bao chụp ngón tay, trên đỉnh dính mấy hạt nhựa tròn mềm mại. Tạ Cẩn lồng vào, chỉ nhẹ nhàng cử động là hạt nhựa run rẩy lăn qua lăn lại điên cuồng trên đầu ngón tay như gặp động đất hồi lâu không ngừng. Món đồ kia cũng là một cái bao chụp có kích cỡ lớn hơn rất nhiều, phần đỉnh cũng dính hạt nhựa tròn, miệng bao nối với chiếc vòng ngọc có thể đóng mở.

Tạ Cẩn đóng mở vòng ngọc, cầm bao chụp trong tay quan sát một lát rồi lắc đầu: “Hình như hơn nhỏ.” Nói xong bèn lục lọi trong hộp, tìm ra một chiếc lớn nhất, cười nói: “Cái này coi bộ có thể thử được.”

Đồ này không cần nhìn hình minh họa cũng biết cách dùng thế nào. Tuy thường ngày da mặt Thẩm Tầm tương đối dầy, lúc này lại hơi chút chịu không nổi. Nàng giựt lấy món đồ trong tay Tạ Cẩn ném vào hộp, đóng nắp lại gắt: “Toàn mấy thứ linh tinh.”

Tạ Cẩn lại rất thản nhiên, cánh tay vòng qua eo nàng kéo người ngồi trên đùi mình, ôm nàng cười trầm giọng dụ dỗ: “Công chúa dụng tâm chuẩn bị, sao chúng ta có thể từ chối? A Tầm, chỉ mấy ngày nữa chúng ta đã phải xa cách, khó được cơ hội như vậy, nàng không muốn cùng thử với ta xem sao à?”

Anh tháo bỏ thắt lưng nàng, nhẹ nhàng thay nàng cởi áo ngoài, hôn lên vành tai nàng, vừa giựt tung dây cột áo yếm sau gáy vừa nhẹ giọng lẩm bẩm: “Đêm nay hãy phóng túng một phen, được chứ? Khi ta tới đây đã phân công quân vụ xong rồi, ngày mai chúng ta có thể trở về trễ chút... Một đêm trăng đẹp như vậy mà bỏ lỡ không phải thực đáng tiếc?”

Thẩm Tầm ôm vai chàng, nhìn ra ngoài sân.

Ánh trăng dày đặc, đình viện bên ngoài khung cửa khắc hoa phủ lớp nhũ bạc đẹp như bức tranh. Sâu giữa bóng trúc mờ ảo là những ngọn núi rải rác, đèn lụa thắp sáng toàn bộ chiếu lên những cụm hoa hải đường ngọc trâm nở rộ yểu điệu trong vườn. Trên mặt suối nước nóng đang bốc hơi cũng dập dềnh những ngọn đèn hoa sen, tâm đèn điểm sắc đỏ hồng trôi nổi trên mặt nước gợn sóng bạc lấp lánh.

Tối hôm qua nàng coi thường thậm chí hơi phản cảm với cảnh tượng này, đêm nay có người bên cạnh, phong cảnh chợt trở nên đẹp đẽ nên thơ hơn hẳn.

Nàng đang ngắm mê mẩn thì đột nhiên bị Tạ Cẩn bế lên đặt trên chiếc ghế đọc sách. Anh chàng thò tay vào cổ áo nàng rút ra áo yếm ném sang một bên, sợ nàng lạnh nên không tháo dây thắt áo trong, cúi người xuống hôn nàng.

Thẩm Tầm vòng tay quanh cổ chàng, hơi thở đan xen. Hai người đều không nhắm mắt, đồng tử phản chiếu gương mặt động tình của đối phương, môi răng quấn quýt lấy nhau, người nào vừa tách ra một chút thì lại bị người kia quấn lấy.

Hơi thở Tạ Cẩn nóng rực, ngậm lấy môi nàng lúng búng: “Ta chờ nàng thật lâu, A Tầm.”

Lúc này thân người anh dán lên người nàng, nàng có thể cảm nhận rõ ràng tình hình phấn chấn bừng bừng dưới thắt lưng chàng. Mới vừa rồi Tạ Cẩn mặc một thân áo dài rộng rãi, tư thế ngồi che giấu khá tốt, nàng thật không ngờ phần dưới của chàng ta vẫn luôn duy trì trạng thái như vậy. Chắc hẳn do mấy món đồ Công chúa Hoa Anh đưa tới và quyển họa hướng dẫn kia gây hại.

Mặt ngoài anh chàng không có bất luận dị thường gì, còn có thể thản nhiên nghiên cứu mấy món kia hồi lâu, bản lĩnh ẩn nhẫn quả thực cao vô cùng.

Thẩm Tầm không khỏi bật cười, tay lần mò xuống thân dưới chàng tìm kiếm, quả nhiên bắt được bảo bối cứng ngắt căng phồng. Nàng nổi lên ý xấu, tay sờ soạng cầm lấy vòng ngọc Tạ Cẩn lấy ra đặt trên bàn, cười thách thức: “Không phải chàng nói muốn thử một chút hay sao?”

Tạ Cẩn nhìn vòng ngọc, cắn vành tai nàng khàn khàn nói: “Được thôi, trước tiên thử cái này.”

Anh chàng đứng dậy tự tháo thắt lưng, ở trước mắt nàng trực tiếp cởi quần trong đá sang một bên. Cự long trói buộc đã lâu bùng thoát, kiêu ngạo vươn mình thẳng tắp giữa hai chân, đỉnh đầu gần đụng tới rốn, cực kỳ tạo cảm giác đe dọa. Thẩm Tầm ngồi liệt trên ghế, chỉ thấy trước mắt sao băng bay loạn, gần như hít thở không thông.

Tạ Cẩn lấy vòng ngọc từ trong tay nàng, vặn mở bung ra, một tay nắm của quý một tay tròng vòng ngọc vào đầu nấm. Bảo bối giữa hai chân chàng ta đúng là được trời ưu ái, tuy chưa căng lên tới mức tận cùng nhưng kích cỡ đã vô cùng khả quan, vòng ngọc lớn nhất mà cũng không thể chụp vào.

Áo bào tuyết trắng vẫn còn khoác trên người chàng, chất vải mỏng mềm bay nhè nhẹ theo gió, thỉnh thoảng dán vào cánh tay chưa lõa lồ. Vòm ngực tráng kiện và cơ bụng săn chắc sau lớp y phục rộng mở nhìn không sót chút gì. Bức tranh này rơi vào mắt người đang ngắm nhìn, vừa thơm đẹp câu hồn lại vừa khuấy động dục sắc vô biên.

Thẩm Tầm miệng khô lưỡi khô, nhìn chằm chằm ngón tay thon dài thanh sơn ngọc cốt xoay quanh phần thân thể to cứng. Bảo bối của chàng đậm màu hơn chút so với phần thân thể khác, trông rất sạch sẽ thoải mái thanh tân, hình dáng cũng thực xinh đẹp, lúc này lại bị vòng ngọc đang cố tròng vào khiến cho cương cứng nổi gân xanh, chuyển sang đỏ tím.

Tạ Cẩn cau mày, mồ hôi trên trán sắp nhỏ giọt, cuối cùng ném vòng ngọc lên bàn cười nói: “Thôi, chốc lát lại tròng vào, trước tiên thử món khác nhé.”

Anh duỗi tay sờ chốt mở trên tay vịn của ghế dựa, nhấn xuống một cái.

Toàn bộ đầu óc Thẩm Tầm vẫn còn ngập tràn hình ảnh lúc nãy, thình lình ghế dựa đẩy thân dưới của nàng bật lên. Nàng hoảng sợ túm lấy cánh tay Tạ Cẩn la to: “Chàng làm gì -- --”

Tạ Cẩn cười cười, trấn an ấn người nàng xuống, trêu ghẹo: “Tối hôm qua không phải nằm thử rồi sao? Ủa, nàng chưa biết ghế dựa này dùng thế nào à?”

Nói xong lại ấn chốt thêm một cái, chỗ tựa lưng của ghế dựa ngả ra phía sau, phía dưới vươn ra hai bàn đạp. Tạ Cẩn sửa người nàng cho đúng cách, vừa tháo dây lưng quần cho nàng vừa cười nói: “Ta mới nghiên cứu một chút, chắc hẳn là dùng như vậy.”

Thẩm Tầm bị đùa nghịch thành tư thế nằm ngả lưng, quần trong bị lột sạch, hai chân tách ra một trái một phải đặt trên bàn đạp hai bên. Khu vườn mật ngọt giữa hai chân lộ ra hoàn toàn trước mặt chàng, nụ hoa xinh đẹp ướt át được ánh mắt nồng cháy vuốt ve bất giác hơi co rụt lại, e ấp run rẩy như nụ mai mới nở trong tiết trời lạnh giá.

Thẩm Tầm cảm thấy cả người không được tự nhiên, chống người muốn ngồi dậy: “Cái ghế quỷ quái gì thế này, không thích đâu, để ta lên.”

Tạ Cẩn đè lại nàng, cúi người xuống, một tay vén ra áo trong của nàng, ấp lên bầu ngực căng tròn nhẹ nhàng nhào nặn chơi đùa, tay kia đặt trên chốt mở hỏi: “Vậy nàng muốn đứng lên chứ gì?”

Vừa dứt lời thì chốt mở lại bị nhấn một cái, lưng ghế lập tức dựng thẳng, thân hình Thẩm Tầm bật ra phía trước vọt vào ngực Tạ Cẩn, hai bàn đạp khép vào giữa khiến hai chân nàng kẹp lấy thân hình Tạ Cẩn kéo vào người nàng, nụ hoa dán sát lên bảo bối giữa chân, ép chặt đến mức chàng ta rên lên một tiếng.

Hai người lập tức ngây ngốc, hồi lâu Tạ Cẩn khẽ cười: “Hóa ra là dùng như vậy, thật là tiết kiệm sức lao động.”

Thân thể trần trụi một khi dán vào nhau giống bị nam châm hút, nhiệt huyết cuồn cuộn, tê dại tán loạn. Thẩm Tầm lắc mông cọ xát lên phần thân của chàng, Tạ Cẩn nhẫn nại ấn xuống chốt mở để hai chân nàng buông lỏng, xong rồi mới khép cổ áo thở hổn hển nói: “Không vội.”

Anh hôn cằm nàng rồi cứ vừa hôn vừa mút một đường đi xuống, ngậm lấy quả anh đào nhấm nháp thật lâu, sau đó mới bứt ra lấy một món đồ trên bàn: “Thử cái này nhé.”

Cơn hứng tình của Thẩm Tầm đã bị dụ dỗ đạt tới đỉnh cao, ngọn lửa tà ác cuộn trào nhấm nháp da thịt khiến toàn thân nàng mềm như bông, sóng mắt chan chứa xuân tình. Thẩm Tầm thấy Tạ Cẩn cầm tới chính là con chim nhỏ, nhắm mắt lại khẽ hừ: “Tùy chàng.”

Chim nhỏ trong tay chàng như vật còn sống, đôi cánh tung bay nhẹ nhàng lướt qua thân thể nàng, như gió thoảng như dòng nước lưu chuyển mang theo hơi lạnh. Mỗi chỗ chim nhỏ vừa lướt qua là đôi môi cực nóng của Tạ Cẩn liền theo sát, sau một khắc lạnh lẽo là ngọn lửa cháy đốt người. Thân thể Thẩm Tầm như đóa hoa nở rộ, dần dần tỏa ra mùi hương thơm ngát mê hồn nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.