Một Đêm Gió Lộng Khắp Biên Quan

Chương 13: Chương 13: Trống đêm hỗn loạn (1)




Ánh mắt Thẩm Tầm nặng nề, cắn chặt môi dưới, quai hàm căng cứng lộ vẻ quật cường.

“Thì ra là bị vặt sạch lông chim sung quân đến chỗ tôi.” Tạ Cẩn cười cười, hạ giọng hỏi: “Cô... làm chuyện gì chọc giận Thái Hậu à?”

Thẩm Tầm không đáp, hất mặt sang một bên. Tạ Cẩn nhìn nàng chăm chú một lúc lâu rồi thở dài: “Thôi được, không muốn nói thì tùy cô! Tôi giao cho cô hai ngàn quân.”

Thẩm Tầm tỉnh táo ngay: “Tôi muốn người từ giáo trường Tây kinh, tôi sẽ tự mình đi chọn -- -- nhóm người này là tân binh, càng dễ cho tôi huấn luyện.”

“Được rồi,” Tạ Cẩn cười, “Cô muốn chọn thì cứ việc, chỉ đúng hai ngàn đấy nhé, thêm một người cũng không được.”

“Tôi chỉ cần một ngàn tám trăm người là đủ rồi, anh giao Cố Trường Tư cho tôi.”

Tạ Cẩn ngẩn người, sau đó ánh mắt tối lại, nhấc chân nàng kéo một cái. Thẩm Tầm giật mình kêu thành tiếng, cả người đang ngồi tựa lưng bị kéo nằm ngửa trượt đến bên cạnh Tạ Cẩn. Vạt áo sau lưng cọ vào tấm đệm cuốn lên, làm cho vạt áo phía trước cũng xốc lên theo, lộ ra vòng eo thon thả uyển chuyển.

Tạ Cẩn lật mình, khí thế áp đảo chồm lên người nàng, hai tay chống đỡ thân thể, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vào mắt nàng, phản chiếu hai bóng hình nho nhỏ.

“Thẩm tướng quân thật sự biết cách chọn người,” Anh chàng trầm giọng, hơi thở phả trên má nàng, tuy hơi lành lạnh nhưng dường như đang thiêu đốt gương mặt, “Tổng cộng chỉ tuyển được mấy mũi nhọn, cô hay thật, vừa chọn một cái là chỉ ngay người xuất sắc nhất.”

Thẩm Tầm giơ tay gạt ra lọn tóc của anh chàng xõa trên cổ mình, cười tủm tỉm hỏi: “Vậy anh có cho hay không?”

Tạ Cẩn không trả lời, chỉ ở trên cao nhìn xuống. Thẩm Tầm đón ánh mắt anh chàng, ngón tay quấn quanh lọn tóc chàng ta nghịch ngợm vòng tới vòng lui.

Ánh mắt Tạ Cẩn dời khỏi mặt nàng, chuyển qua lọn tóc đang được nàng chơi đùa quanh ngón tay, khóe môi chậm rãi nhếch lên một tia cười ranh mãnh: “Cho cô cũng được, tuy nhiên tôi chẳng cho không, phải có trao đổi.”

Thẩm Tầm nuốt nước bọt, một bàn tay vẫn chơi đùa với lọn tóc, tay kia duỗi xuống lặng lẽ kéo lại vạt áo che phần eo, đuôi mày khóe mắt vô thức tỏa ra tia sáng mị hoặc: “Tạ tướng quân muốn tôi dùng gì để đổi?”

Trọng lượng thân thể Tạ Cẩn đều đặt trên cánh tay trái, nhấc lên tay phải chộp lấy bàn tay nàng đang sửa vạt áo ném sang một bên, sau đó dán lòng bàn tay trên da thịt trần trụi bên eo nhẹ nhàng vuốt ve, thử “được một tấc lấn một thước” di chuyển dần lên. Đôi mắt luôn lạnh lùng lóe lên những làn sóng lấp lánh, rực rỡ cháy bỏng như hồ nước xuân tỏa sáng dưới ánh mặt trời.

“... Muốn người của tôi, chẳng lẽ không nên góp chút sức?” Tạ Cẩn cúi đầu, giọng nói sang sảng thường ngày hiện giờ trầm xuống, từng câu từng chữ tỏa nhiệt như ngọn lửa chậm rãi đốt cháy khiến thân thể nàng càng lúc càng nóng bỏng: “Thẩm tướng quân có tài đào tạo kỵ binh, chi bằng đến giáo trường giúp tôi thao luyện đám người mới, được chứ?”

Thẩm Tầm nhìn gương mặt chàng ta đang tới gần, đột nhiên nhớ tới nụ hôn bị tránh đi đêm qua, con tim lạnh xuống một nửa, lại nhớ tới dòng nhật ký đọc được ban ngày, bao nhiêu hứng thú được anh chàng châm ngòi hóa thành hư không. Tuy nhiên trên mặt nàng không lộ ra cảm xúc thật, ngược lại vươn tay ôm choàng thắt lưng anh chàng, đôi mắt long lanh mỉm cười: “Thao luyện không thành vấn đề, dù sao tôi cũng nhàn rỗi -- -- nhưng phải nói chuyện này trước đã, anh đột nhiên làm vậy là có ý gì? Sức kiềm chế của tôi không tốt, nhân lúc tôi chưa chuẩn bị mà anh cố tình dụ dỗ tôi, sợ rằng tôi có thể kìm lòng không được.”

Da mặt Tạ Cẩn không dày bằng nàng, thân hình cứng đờ, ngừng ngay động tác. Xác thật anh muốn mượn lúc nói chuyện để phân tán lực chú ý của nàng, dưới tình huống “nước chảy thành sông” mà hoàn thành đêm động phòng, đền bù và vãn hồi vết rách tối hôm qua. Nếu đã thành hôn, anh vẫn hy vọng hai người có thể sống chung hòa hợp, mỗi người thu lại nanh vuốt, tận hết khả năng thẳng thắn thành khẩn với nhau, không đến nỗi bởi vì tranh đấu trên triều đình và lập trường chính trị mà trở thành một đôi oán ngẫu uổng phí cả đời, như vậy thật sự không đáng.

Hiện tại bị nàng bóc trần, Tạ Cẩn hơi quẫn bách, định mặt dày tiếp tục nhưng thoáng nhận ra một chút hứng thú trong mắt nàng hoàn toàn tan rã. Bàn tay tham lam luồn vào y phục nàng đã chạm được đến chỗ mềm mại khiến tim đập mạnh, nhưng lúc này lại không cách gì tiến lên thêm một bước.

Trong lòng nàng rõ ràng còn khúc mắc vì chuyện tối qua, mặc dù ngoài miệng cợt nhả nhưng lòng bàn tay anh cảm nhận được thân thể của nàng căng chặt, cánh tay vòng quanh eo anh cũng cứng đờ.

Cảm giác được sự kháng cự của nàng, Tạ Cẩn chỉ đành từ bỏ, rút tay kéo vạt áo nàng xuống, che lại kín mít.

Tạ Cẩn đứng dậy rời đi, Thẩm Tầm tiện thể ngồi thẳng gom lại tóc rối, liếc chàng ta một cái cười giả lả: “Anh bảo tôi đi giáo trường giúp anh luyện binh, không sợ tôi mượn cơ hội nhúng tay vào quân vụ của Bắc Cảnh Quân?”

“Cô sẽ làm vậy sao?” Tạ Cẩn hỏi lại.

“Được rồi, Tạ tướng quân tính toán rất giỏi, không những sử dụng tối đa lợi điểm trong tay mà còn có thể dò xét tôi có dị tâm hay không.” Thẩm Tầm cắn cắn môi: “Ở dưới mí mắt của anh tôi có thể tạo ra sóng gió gì đây? Chỉ ngoan ngoãn làm trâu làm ngựa cho anh mà thôi.”

Tạ Cẩn cười khẩy, bắt nọn câu này của nàng: “Chẳng phải tối hôm qua chính miệng cô nói sẽ không làm khó tôi sao? Cô muốn tạo ra sóng gió gì?”

Đôi mắt Thẩm Tầm lóe lên tia sáng nghịch ngợm, cười ranh mãnh: “Anh đoán xem?”

Giữa mày Tạ Cẩn lại bắt đầu giựt giựt, dùng đầu ngón tay xoa xoa, rót một chén trà rồi chuyển đề tài: “Vậy chúng ta đã giao hẹn xong đấy nhé, khi nào chân bị thương của cô đỡ hơn thì tới giáo trường. Tôi sẽ giao cho cô một ngàn tám trăm người, ngoại trừ Cố Trường Tư thì tôi giới thiệu thêm cho cô hai phó úy. Người có quân chức sẽ không muốn bị cuốn vào dã tâm của kẻ khác, không muốn để mặc người ta bài bố; họ có nguyện ý đi theo cô hay không thì tôi không thể nói trước, đặc biệt là Cố Trường Tư. Nếu cô có thể khiến họ động tâm, tôi sẽ không có ý kiến.”

“Hiểu rồi,” Thẩm Tầm thu lại vẻ hài hước trên mặt, nghiêm trang nói: “Nếu họ không muốn thì tôi tuyệt đối không miễn cưỡng.”

Tạ Cẩn gật đầu, nhìn nhìn sắc trời: “Đã khuya rồi, Thẩm tướng quân đi nghỉ nhé?”

Thẩm Tầm bật cười, nhìn nhìn bàn tay anh chàng đang chìa ra trước mặt, duỗi tay mình đặt vào. Tạ Cẩn nắm lấy, thổi tắt đèn gian ngoài, dắt nàng vào phòng trong.

Đêm nay không có nến đỏ, đèn trong phòng tắt hết, chỉ có ánh trăng xuyên qua cửa sổ giấy đậu trên sàn nhà gỗ tuyết tùng vàng bóng, lặng lẽ tạo nên một vầng sáng mờ ảo.

Trong màn lụa chỉ thấy được hình dáng chiếc tủ gỗ mun bên ngoài, trên bàn nhỏ trước cửa sổ đặt một lò hương Bác Sơn, nhờ đắm chìm trong ánh trăng mà màu sắc sáng hơn vài phần. Lúc này hương trong lò đã cháy hết, không còn làn khói bay lên, chỉ dư lại mùi hương trầm tịch liêu.

Thẩm Tầm trợn trừng mắt nhìn ra ngoài màn, cảm thấy trong lòng nặng nề, bị không gian im ắng u ám ép tới mức gần như không thở được, rất muốn làm gì đó để đối kháng với loại áp lực này.

Sau lưng nghe tiếng hít thở đều đều của Tạ Cẩn, đêm qua anh chàng gần như không ngủ, ban ngày lại ở giáo trường bận rộn suốt, vừa nằm xuống đã mau chóng tiến vào mộng đẹp.

Giường thực rộng, dưới lớp chăn bông vẫn còn khoảng cách khá xa giữa hai thân thể, nhưng hơi nóng cuồn cuộn từ người chàng ta lan tỏa không ngừng, bao phủ thân thể nàng không còn chỗ trốn. Nàng có thể cảm giác được mỗi một động tác rất nhỏ của chàng ta, thường xuyên khiến nàng hãi hùng khiếp vía, luôn nghi ngờ chân tay hay thân thể chàng ta sẽ đụng chạm với mình. Có mấy lần nàng cảm thấy dường như trên eo nóng bỏng, cẩn thận phân rõ thì hết thảy lại như thường.

Thẩm Tầm cũng không biết bản thân đang so đo cái gì, nàng hiểu rõ vì sao cơ thể nàng xao động như vậy. Ngay lúc này chỉ cần nàng xoay người nhào qua đánh thức chàng ta thì sẽ vui sướng tràn trề hưởng thụ một hồi, loại tra tấn tinh thần và thể xác tuy rất nhỏ nhưng kéo dài kiểu này sẽ tự nhiên tiêu tán. Thế nhưng nàng cắn chặt môi, cố gắng đè xuống những ý niệm cứ thỉnh thoảng toát ra trong đầu, phí công thử nhắm mắt lại.

Nàng cảm thấy chính mình nên bảo vệ cho tôn nghiêm và điểm mấu chốt của bản thân, đối với người không toàn tâm toàn ý đối đãi mình, nàng không thể cưỡng ép.

Tạ Cẩn trở mình, hô hấp gần như không thể nghe được, nhưng hơi thở cứ phất qua gáy và lưng của nàng làm nàng nổi da gà, đầu tim như bị cọng lông chim nhẹ nhàng lướt qua, vừa ngứa ngáy lại vừa tê dại, chợt khiến nàng nhớ lại cảm giác bàn tay chàng ta vuốt ve eo nàng lúc nãy.

Giữa trưa không nên ngủ một giấc, nếu không cũng đâu đến mức bây giờ chẳng thể chợp mắt.

Trong lòng Thẩm Tầm đang thầm oán thì đột nhiên cảm giác được cẳng chân nhói lên. Lần này thật sự vì chân Tạ Cẩn giật giật, vô thức đá trúng chỗ bị thương của nàng. Thẩm Tầm duỗi chân đá vào đùi anh chàng một cái, Tạ Cẩn lập tức tỉnh ngay.

Thẩm Tầm xoay người lại, quay đầu đã thấy Tạ Cẩn nhìn nàng trong bóng đêm.

“Có chuyện gì vậy?” Anh chàng không rõ nguyên do, giọng nói khàn khàn mang theo vài phần ngái ngủ.

“Anh đá trúng chỗ bị thương của tôi.” Thẩm Tầm túm chăn, hờn dỗi lên án.

Tạ Cẩn không lên tiếng, xoa xoa thái dương ngồi dậy, chồm qua người nàng vén màn lên.

“Xin lỗi, để tôi nhìn xem.”

“Xem cái gì?” Thẩm Tầm cáu gắt: “Anh ngủ an phận chút là được.”

Tạ Cẩn không cãi với nàng, xuống giường thắp đèn rồi ngồi trở lại, vớt chân nàng ra từ trong chăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.