Thân là một nam tử hán, nhìn thấy Hoắc Phi Đoạt đứng trước mặt, Hàn Giang Đình cũng không khỏi chảy nước miếng.
Hàn Giang Đình hiện tại đang tỏ lòng sùng bái với Hoắc Phi Đoạt.
Dáng dấp 1m9, hai chân thon dài và cường tráng.
Bởi vì thường xuyên rèn luyện thân thể, bắp thịt toàn thân, dáng người thì khopi3 cần phải bàn, hoàn mĩ đến mức người khác phải ghen tị.
Kiện mĩ mà không thô tục, cũng không phải thuộc loại gầy khô như que tăm.
Người ta chình chính là tốt!
Bộ dáng này kết hợp kính mát màu đen kia vô cùng thích hợp.
Tà tình, lãnh khốc, tự nhiên hấp dẫn.
Tóc khẽ lay động, tà tà rơi xuống trán cao, khuôn mặt thanh tú, còn mang theo vài phần khí tức của người học thức.
Một lão đại Hắc bang luôn luôn quyết đoán sát phạt, nhưng lại có kí tức của kẻ thư sinh?
Một tổ hợp kì dị.
Hàn Giang Đình cứ như vậy , mặt ngây ngô, chảy nước miếng, ngu ngốc đần độn hắc hắc cười khúc khích trước mặt Hoắc Phi Đoạt.
Nhưng dường như người ta vốn không thèm để ý tới hắn a.
Hoắc Phi Đoạt bên trong mặc chiếc áo đen ôm sát người, để lộ ra bắp thịt rắn chắc.
Bên ngoài tùy ý bên ngoài khoát một chiếc áo khoác dài màu xanh nhạt, không cài nút. ( Chu tước: ta thật không biết nên tả thế nào, màu rất quái dị >.<)
Ngũ Y Y vốn không cao không thấp, nhưng vừa đúng cao tới ngực của ai đó, ân thấp thoáng mấy khối cơ bụng.
Rầm!
Ngũ Y Y không tự chỉ nuốt nước miếng mấy cái.
Chú Hoắc làm gí mà ăn mặc hấp dẫn như vậy a, đáng ghét.
“Lại? Tôi làm sao lại tời đây? Tôi hôm nay không có “đã” tới đây a?”
Hoắc Phi Đoạt một tay đút túi quần, cao vút đứng trước mặt tiểu nha đầu.
Ngũ Y Y chu mỏ, ngẩng đầu, “Hôm nay không có tới, nhưng hôm qua có tới a”
“Hôm qua tới đây, hôm nay không được tới sao? Người nào quy định?”
Hoắc Phi Đoạt nhìn một chút ngôi trường này, sau đó không vui nhìn vật nhỏ.
A Trung hắng một tiếng, chen vô nói, “ Ha ha, ai dám quy định không cho lão đại ngài tới, không ai dám”
Hoắc Phi Đoạt tay để trong túi quần siết chặt lại.
Đúng là điên rồi, tại sao anh lại muốn đưa tay, muốn xoa gương mặt hồng hào này đây?
Không thể ra tay!
Nếu không nha đầu này nhất định sẽ vểnh đuôi lên trời
“Thế nào? Không muốn gặp tôi sao?”
“Á? Đương, đương nhiên không phải vậy” Ngũ Y Y bị dọa sợ, mặt nặn ra nụ cười nịnh hót.
Ngoan ngoãn cái đầu người, ai dám nói không muốn gặp hắn. Hắn là thủ lĩnh Hắc bang, chỉ cẩn mất hứng, vậy thì có thể cho một nhà người ta cùng nhau đi gặp tổ tiên a.
Ngũ Y Y lập tức không có lập trường phe phẩy cái đuôi nhỏ, “ Tôi gặp được chú, dĩ nhiên vô cùng vinh hạnh a”
“Chỉ vinh hạnh thôi sao?” Hoắc Phi Đoạt cau mày.
Ngũ Y Y sửng sốt.
Vinh hạnh còn chưa đủ sao!
Vậy hắn còn muốn như thế nào?
“A, a, không chỉ vinh hạnh, trôi còn cực kì vui vẻ! Cực kì vui ve”
Này, không biết nịnh như vậy có chụp trúng không nữa?
Hoắc Phi Đoạt nghe như vậy, khóe môi câu lên, dần dần lộ ra đường cong.
Ngũ Y Y nhất thời thở phào nhẹ nhõm, không tệ, lần này chụp trúng rồi
An toàn.
Hoắc Phi Đoạt nhìn Ngũ Y Y như con thỏ chạy loạn, thực sự là nhìn không được, đưa móng vuốt ra, ngắt khuôn mặt phì mập của Ngũ Y Y một cái.
Cảm xúc thực tốt, mềm mại nhẵn nhụi!~
“Vật nhỏ”
“Ai nha, ngài làm gì a, đại thúc, không thể như vậy bóp mặt người khác, quai hàm sẽ bị biến dị a, mặt sẽ bị bóp lớn, có biết hay không?”