Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây

Chương 100: Chương 100: Chú Hoắc nổi giận 1




“Chú…..Hoắc Phi Đoạt, Hoắc Phi Đoạt” Ngũ Y Y thật sự không có thói quen gọi trực tiếp tên tuổi của Hoắc Phi Đoạt, bây giờ gọi có chút không quên, “Hoắc Phi Đoạt, chúng ta đi đâu đây? Y phục mua xong rồi, nên xuống dưới thôi”

Hoắc Phi Đoạt tiêu sái sải bước đi, Ngũ Y Y vất vả đuổi theo sau.

Thiệt là, dáng dấp cao lớn như vậy thì thôi đi, tại sao lại còn có một đôi chân dài như vậy?

“Không phải đem cô bán đi, nói nhiều như vậy”

A Trung không kìm hãm được mở miệng chen vào, “ Thật nhiều lời”

Ngũ Y Y không tức giận, ngược lại Hoắc Phi Đoạt hung hăng trợn mắt nhìn A Trung một cái, khiến a Trung sợ hãi cúi đầu.

Lão đại đúng là, chỉ cho mình phóng hỏa, không cho người khác đèn.

A, lão đại có thể nói Ngũ Y Y nói nhiều, người khác thì không thể a.

Hừ, có cần phải lấy lòng như vậy không!

Căm tức nha.

“Chưa chắc a! Lỡ may các người đem tôi bán đi thì sao đây?”

ở bên cạnh Hoắc Phi Đoạt bính bính khiêu khiêu, hiếu động giống cón sóc nhỏ.

Hoắc Phi Đoạt châm biếm, “Em? Em cảm thấy tôi bán em thì sẽ lấy lại được số tiền kia hay sao?”

Hoắc Phi Đoạt ưu nhã lấy tay nâng cằm Ngũ Y Y lên, Ngũ Y Y híp mắt nhìn, cười hết sức quyến rũ.

Hoắc Phi Đoạt giật giật khóe miệng, lắc đầu, “Chậc chậc, ngũ quan bình thường, da cũng rất thô, cười lên nhìn không đáng yêu chút nào”

“Cái gì đó, chú nói tôi đó hả?” Ngũ Y Y nhíu mặt lại xem thường lời Hoắc Phi Đoạt.

Hoắc Phi Đoạt cơ hồ muốn cười lên, “Cũng không nha, chỉ là loại tư chất này, nói thật, đem em đến Thái Lan bán đi, cũng không đủ tiền để tôi mua vé máy bay bay trở lại, lỗ vốn rồi”

“A a a , tôi mới không có kém như vậy,” Ngũ Y Y cười vỗ vỗ Hoắc Phi Đoạt, Hoắc Phi Đoạt cũng không né tránh, mắc cho móng vuốt của cô gãi ngứa trên người mình.

Ngũ Y Y trợn mắt, không muốn cho Hoắc Phi Đoạt nhìn mình, tức giận nói, “Chú xem, đôi mắt tôi có bao nhiêu to tròn, vị tiên sinh này thỉnh chú ý a, tôi chính là mắt đẹp thiên tiên a!Da tôi thô sao? Da tôi chính là đuộc xem mềm mại có muốn dưỡng cũng không được a! Dám nói tôi như vậy, chú chê bai tôi hơn chú sao?”

Hoắc Phi Đoạt gật đầu một cái,”Được rồi, tôi thừa nhân, ngũ quan dáng dấp của em coi như thích hợp, nhưng mà mắt mũi hợp lại một chỗ, nhìn lại thấy không ổn”

Ngũ Y Y giận.

A Trung nhịn không được, nghiêng đầu sang một bên cười ha ha.

Ngũ Y Y nhảy a nhảy, muốn cùng Hoắc Phi Đoạt nói lý lẽ, thật sự, về đạo lý, cô không có kém như vậy a.

Mà Hoắc Phi Đoạt, gương mặt vốn lãnh khốc , khóe môi thật mỏng kéo lên, lặng lẽ nở nụ cười.

A Trung lén liếc Hoắc Phi Đoạt một cái. Thật ra, tâm tình lão đại lúc này đã tốt hơn trước kia rất nhiều.

Trong chốc lát Ngũ Y Y cùng A Trung nhìn muốn hôn mê.

Ngũ Y Y gào thét, “Hoắc Phi Đoạt………..Như thế nào muốn mua giày sao?”

Một nữ nhân mà thôi, hai ngày cuồi tuần đến dọn vệ sinh cho nhà anh, có cần phải tốn nhiều tiền như vậy không?

Vừa mua giày, vừa mua quần áo.

A Trung thở dài, “Lão đại, đã mua 5 đôi giày rồi, có tiếp tục không?”

Trong đống giày ở cửa hàng, mắt đẹp lướt một vòng, dùng lại trên đôi giày không xa phía trước, “Đôi kia, lấy số giày cho cô ấy”

Nữ phục vụ lần đầu tiên thấy lão bản, cơ hồ muốn cúng bái, hai mắt nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt, hoa si đáp lời Hoắc Phi Đoạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.