Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây

Chương 111: Chương 111: Dám Chiếm Tiện Nghi Của Chú 4




Cố Tại Viễn nổi lên sắc tâm, cắn răng: “Các vật nhỏ, sẽ khiến cho các cô mở mang kiến thức một chút về sự lợi hại của anh các cô, xem xem các em ai kêu vui vẻ nhất.”

Trên ghế sofa lớn ở phòng khách, bốn người phụ nữ lôi kéo Cố Tại Viễn trực tiếp cởi bỏ cái quần của hắn.

Trong phòng ngủ của Hoắc Phi Đoạt, Ngải Mễ giả vờ suy yếu ngã xuống lồng ngực Hoắc Phi Đoạt, hai tay cô ấy thừa dịp vuốt ve lung tung trên người hắn.

“Tôi cho cô ba giây….” Hoắc Phi Đoạt rốt cuộc mở miệng vàng.

Ngải Mễ đã muốn rơi vào trạng thái mê loạn, thở hồng hộc, lắc mông, lắc lắc mông, nói không trọn vẹn: “ Ừ, ba giây, ba giây cái gì? Ba giây để cho tôi tách chân ra sao? Ha ha, anh trai, người ta đã sẵn sàng rồi, tại sao ngài còn mặc? Đến đây, đến đây, buông thả chính mình nha.”

Hai tay Ngải Mễ vội vàng cởi dây nịt của Hoắc Phi Đoạt.

Vèo….Rầm!

Ngải Mễ như một cái túi bị Hoắc Phi Đoạt đá ra xa sáu, bảy mét.

“A!”

Ngải Mễ ngã thật mạnh vào góc tường, toàn thân đau nhức, đáng thương nhìn Hoắc Phi Đoạt: “Hoắc tổng, ngài…”

Hoắc Phi Đoạt chán ghét nói: “Tôi vừa mới nói cho cô ba giây ra khỏi phong tôi, cô không nghe.”

Ngải Mễ phun ra một ngụm máu tươi, ngẻo đầu, ngất đi.

Hoắc Phi Đoạt nhấn nút call: “Quản gia nhanh chóng cho người lên dọn dẹp đi!”

Hoắc Phi Đoạt cau chặt chân mày đẹp, quan sát y phục của mình một chút.

Mới bị người phụ nữ này chạm qua, tại sao lại thấy ô uế như vậy chứ?

Hoắc Phi Đoạt đi về phía phòng tắm cực lớn của hắn, một lúc sau, từng món y phục từ ngoài vào trong, tất cả đều bị hắn ném ra ngoài.

Tiếp theo, trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy ào ào.

Quản gia dẫn theo vài người đàn ông cao to đi vào, chỉ vào người phụ nữ hôn mê trong góc, vài người đàn ông im lặng đi qua, dùng một tấm thảm cuốn người phụ nữ trực tiếp khiêng ra ngoài.

Quản gia đi đến cửa phòng tắm nhặt từng món quần áo lên đem ra ngoài.

Lập tức có hai người phụ nữ vào phòng khử trùng.

Vài phút ngắn ngủi, trong phòng liền khôi phục lại không khí trong lành, ga giường, áo gối, thảm, nệm, gối dựa hoàn toàn mới.

Vòi sen phun nước ấm rơi trên thân thể cường tráng.

Hoắc Phi Đoạt nhắm mắt lại đứng dưới vòi nước như một vi thần, khiến cho nước chảy lên tóc hắn. Da thịt của hắn co dãn săn chắc, cả người đều là cơ bắp khỏe mạnh, từng khối thịt hết sức to lớn nhô lên, phát ra vẻ đẹp lộng lẫy.

“Ai…” Hoắc Phi Đoạt nhắm mắt lại hướng về phía nước, nhịn không được khẽ thở dài.

“Tại sao lại có người không giống như những người phụ nữ đáng ghét khác, thấy tôi liền dựa sát vào tôi chứ?”

Hắn nói “có người”, chỉ mình hắn biết rõ đó là người đặc biệt nào.

Cô gái kia sẽ không đến đây nữa, còn muốn trốn ra xa, giống như hắn là một loại dịch bệnh, đáng ghét!

Trong đầu đột nhiên hiện ra đêm hôm đó, cơ thể nhỏ nhắn xinh đẹp bày ra, cưỡng chế cô, xuyên vào trong cơ thể cô, có một mùi vị mất hồn.

Cọ!

Trước mặt Hoắc Phi Đoạt run rẩy thật mạnh, đột nhiên cảm thấy dâng nào trên.

Cái kia nhỏ bé như vậy, quả thật làm cho người ta cực kì sợ hãi.

“Shit! Chưa từng thất bại như vậy.”

Hoắc Phi Đoạt dùng nắm đấm hung hăng đánh vào tường, toàn bộ cơ bắp đều nổi lên.

Nếu vóc dáng hắn tắm vòi sen bị phụ nữ nhìn thấy, đoán chừng người phụ nữ nào nhìn đều phải hóa thành nước ngay tại chỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.