Đang đánh đàn Ngũ Nhân Ái mắt chợt liếc. Tay đánh đàn liền run rẩy.
Hiện tại, đã không còn người nghe cô t trình diễn nữa rồi, tất cả đều đứng nghiêm, xoay người tất đều đang theo dõi Hoắc Phi Đoạt.
“A Trung, mang băng dán giấy đến chưa? Cho Cố thiếu chữa bệnh”
A Trung cúi đầu cười thầm.
Cố Tại Viễn bị liền che miệng lại, đáng thương liếc Hoắc Phi Đoạt một cái, lại không dám dài dòng.
Hoắc Phi Đoạt vẫn như cũ đeo kính mát màu đen, như công tử phóng đãng, cả người toát ra hơi thở tà tính, chỉ là, quần áo mặc rất quy củ, rất có vị, rất hấp dẫn, bởi vì vóc người đẹp, mặc dù loại quần áo này bó sát chân , nhưng vẫn vẫn đẹp tri khiến người khác mê mẫn.
Sống mũi rất cao, đường cong đôi môi cực kì đẹp mắt, một vài sợi tóc rơi xuống cái trán đầy đặn.
Áo khoát ngoài không cài khuy, lộ ra bên trong áo thun màu vàng nhạt vô cùng hấp dẫn, áo thun dán chặt vào da thịt, phạc họa cơ bung sáu múi rõ ràng.( Chu tước: thật không hiểu anh mặc áo gì nữa, khoát tây trang bên trong mặc áo thun>.<)
Đai lưng ôm ngang hông tràn đầy sức lực đàn ông.
nhìn kĩ, người đều lầm tưởng đây là người mẫu quốc tế đang trình diễn.
“Mẹ kiếp! Sư phụ ta thật đẹp trai! Đẹp chết người rồi! Thật tượng a!”
Hàn Giang Đình núp ở phía sau vén rèm sân khấu coi trộm, thấy cảnh này cũng phải chảy nước miếng.
Phó thị trưởng khiêm nhượng, hướng Hoắc Phi Đoạt nhứn nhường dùng sức cười nịnh nọt, dẫn Hoắc Phi Đoạt đền ngồi ở ghế chính giữa hàng thứ nhất.
Hoắc Phi Đoạt ngồi xuống, mấy người phiá sau mới ríu rít ngồi phía sau.
Cố Tại Viễn cau mày nhìn lên đài, chân mày không nhịn được nhíu càng dữ dội hơn nhìn chằm chằm Ngũ Nhân Aí, đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra, kêu lên, “Ồ! Ta nhớ ra rồi! Cô gái trên kia, không phải ngày ấy chính là người khi dễ nhóc con kia sao? Châu Phi da đen à?”
Chuẩn bị kết thúc diễn tấu Ngũ Nhân Aí cả người run lên, tay đánh sai một nhịp.
Toàn trường cũng kinh ngạc.
Đường đường Cố đại thiếu gia, thật không ngờ lại hình dung người đang trên đài kia khó coi như vậy?
Dù gì cũng là thiếu nữ, lại nhận xét thô lỗ như vậy, Châu Phi da đen….
Năm giây sau, có vài người rốt cuộc không nhịn được, xích xích xích phía dưới nói vài câu
Miệng Cố thiếu, quả nhiên không tha bất kỳ ai, thật thất đức a.
Xưa nay không thích nói chuyện , Hoắc Phi Đoạt trong chốn giang hồ nổi danh băng sơn, tiếc chữ như vàng, lần này lại hiếm thấy gật đầu lên tiếng, “Qủa nhiên ba người kia thật giống Châu Phi da đen”
Mọi người lại ngạc nhiên lần nữa.
Sau ba giây đồng hồ, tất cả đều cười rộ lên.
Mà người bồi táng, Cố Tại Viễn cùng Hoắc Phi Đoạt hai người này, một tiếng cũng không cười.
Bởi vì bị Hoắc Phi Đoạt cùng Cố Tại Viễn nhạo báng, Ngũ Nhân Aí diễn tiết mục naỳ cũng không còn hấp dẫn nữa.
Trong nhất thời, người chủ trì có chút lúng túng không biết nói gì.
“Xin hỏi, có hay không vì bài Piano tộc đấu này mà quyên tiền từ thiện?”
…………
Không có tiếng trả lời, Ngũ Phong Tập run rẩy giơ tay, “Tôi quyên 10 vạn”
Người chủ trì lập tức thở phào nhẹ nhõm, cảm kích nói, “Thật tốt quá! Cám ơn nagi2, vị này thật là người tốt, chúng ta thy tất cả trẻ em mồ côi đồng cảm ơn ngài”
Ngũ Phong Tập mặt nhăn như mướp khô, rối rắm không dứt.
Tiền của hắn tiền của hắn a, mười vạn của hắn! Thịt của hắn đau quá
Vố là hôm ay tới chỉ muốn làm khán giả, không cần quyên tiền đóng góp, nhưng khuê nữ nhà mình biểu diễn tiết mục không có một đồng quyên góp nào, Nhân Aí nhất định sẽ đau lòng
Bất đắc dĩ a……..