Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây

Chương 168: Chương 168: Kết Cục Của Kẻ Đồng Lõa 1




Phúc Hi vô cùng thân thiết ôm chặt cánh tay Hoắc Phi Đoạt, đưa hắn đến ngồi bên bàn ăn: “Không nên vui mừng quá nha, bỗng nhiên Phúc Hi của anh trở nên hiền lành mà!”

Phúc Hi tính trẻ con ngoắc tay về phía người giúp việc, người giúp việc bưng lên một mâm thức ăn to.

Hoắc Phi Đoạt mĩm cười nói: “Phúc Hi của chúng ta từ nhỏ đã hiền lành rồi, nấu ăn món nào cũng ngon cả.”

Phúc Hi cười híp mắt nói: “Vì muốn nấu cơm cho anh Phi Đoạt cả đời, nên em đã bắt đầu cố gắng từ nhỏ mà.”

Hoắc Phi Đoạt hơi nhíu mày.

Phúc Hi mở nắp, cùng với nhạc đệm, "Đỡ đỡ lấy.....Pizza ngon nhất thương hiệu của Phúc Hi! anh Phi Đoạt, như thế nào, có phải nhìn qua bề ngoài rất ngon phải không? anh ăn thử một miếng thôi, nè, thưởng thức hương vị một chút."

Phúc Hi ấn vào cổ Hoắc Phi Đoạt không để cho hắn đưa mặt đến gần để ngửi, Hắc Phi Đoạt không thể ngửi được đành nhìn xuống khen : “Ừ, quả thật không tệ, dường như tay nghề của em ngày càng tiến bộ.”

Phúc Hi ngồi trên đùi Hoắc Phi Đoạt trông rất tự nhiên, hai tay cô ôm cổ hắn, làm nũng nói: “Lần trước khi anh ở Mỹ, anh nói rằng anh không ăn được vị cà ri, nên em đã thay đổi lại mùi vị nước sốt bánh Pizza không có cà ri cho anh.”

Gương mặt nhỏ nhắn của Phúc Hi tựa vào ngực Hoắc Phi Đoạt, cô hít thật sâu mùi hương thơm mát thuộc về riêng hắn, khoa trương: “Anh đi đâu tìm được một người tốt như em, Âu Dương Phúc Hi em sinh ra là vì anh, lúc nào cũng lo lắng cho anh. Anh Phi Đoạt!

Anh nhất định phải quý trọng em thật tốt nha.”

Hoắc Phi Đoạt nhẹ nhàng kéo cổ tay trên cổ xuống, đem Phúc Hi ngồi lại trên ghế, hắn nói thản nhiên: “Một đứa trẻ còn chưa lớn, học ở đâu giọng nói người lớn. Phúc Hi của chúng ta tương lai sẽ có một cuộc sống thuộc về mình.”

Phúc Hi bĩu môi, mất hứng lầu bầu: “Tại sao lại nói em chưa lớn? Em đã hai mươi tuổi, trưởng thành rồi.”

Hoắc Phi Đoạt nói lãng sang chuyện khác: “Không cho anh nếm thử một chút tài nấu nướng của em sao? Làm chỉ để nhìn, không cho ăn à?”

Phúc Hi cười tươi, tự mình xúc một miếng bỏ vào trong đĩa Hoắc Phi Đoạt.

Hoắc Phi Đoạt cắn một miếng, gật đầu khen ngợi: “Ừ, mùi vị rất là khác, Phúc Hi, tương lai em cũng có thể mở nhà hàng cho riêng em rồi.”

Phúc Hi chống cằm, cười hạnh phúc nhìn Hoắc Phi Đoạt ăn, liền nói nhanh: “Em không cần mở nhà hàng, anh cũng có tiền, em không cần đi làm, em vẫn ở nhà nấu cơm cho anh, để cho anh mỗi ngày đều được ăn cơm do chính em nấu.”

Hoắc Phi Đoạt cau chặt chân mày, thản nhiên liếc Phúc Hi một cái.

Hắn suy nghĩ nói: “Em vừa đến Trung Quốc, ngày mai anh sẽ dẫn em ra ngoài ăn, không phải em rất thích ăn lẩu sao? Anh sẽ mời em ăn lẩu.”

“Em làm sao thích ăn lẩu?” Phúc Hi phản ứng nhanh trợn to hai mắt.

“Khụ khụ” Hoắc Phi Đoạt suýt chút bị sặc, giật mình nhìn Phúc Hi “Anh nhớ em thích ăn a?”

Phúc Hi mất hứng xụ gương mặt nhỏ nhắn: “Anh Phi Đoạt, căn bản em không thích ăn lẩu, anh đã đem ai thích ăn lẩu nhớ lầm đến em rồi. Hừ, thật kém cỏi, ngày cả người ta thích ăn gì cũng không nhớ.”

Hoắc Phi Đoạt vuốt đầu Phúc Hi an ủi: “Ai da, công việc của anh nhiều vậy, sao có thể nhớ rõ được? Tóm lại ngày mai anh dẫn em ra ngoài ăn.”

Phúc Hi cười vui vẻ.

Hoắc Phi Đoạt lại ăn không vô, nhíu mày suy nghĩ.

Làm sao lại nhớ lầm chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.