Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây

Chương 130: Chương 130: Lại dễ dàng xúc động 8.




Ngũ Y Y không một chút do dự, trực tiếp đem cái tên đó đổi thành Hoắc Phi Đoạt.

Một chiếc xe hơi màu đỏ lướt qua bên người Ngũ Y Y, kéo theo một mùi hương thơm.

Ngũ Y Y híp mắt nhìn sang, thì nhìn thấy Ngũ Nhân Lệ đang ngồi ở ghế sau nhìn Ngũ Y Y.

Ngũ Y Y cắn môi, nặng nề thở dài một tiếng.

Từ khi ở cùng Hoắc Phi Đoạt, cô có thể quên hết mọi thứ, muốn giống như một cô bé đơn thuần mà vui vẻ. Nhưng mà, một khi trở lại với hiện thực, thì cô lại như đi vào sương mù.

Tâm trạng, khi thấy Ngũ Nhân Lệ ở đây thì đột nhiên kém hẳn.

Ai, thực tế a, quả thực vô cùng khắc nghiệt.

Thời điểm diễn tập, lại xảy ra một sự cố nhỏ.

Một cái đèn neon trang trí ở phía trên đột nhiên rớt xuống, vừa vặn đập trúng Ngũ Y Y.

Nếu không phải Hàn Giang Đình lón tiếng kêu lên, Ngũ Y Y theo bản năng nâng tay lên, vậy thì Ngũ Y Y không phải chỉ bị thương một cánh tay như vậy, đó là cái đèn neon, chỗ rơi xuống vừa đúng trên đầu của Ngũ Y Y.

" Chuyện gì xảy ra, là ai quản lý đạo cụ biểu diễn? Đèn này là do ai phụ trách? Y Y, cậu thế nào? Tôi lập tức đưa cậu đi bệnh viện."

Hàn Giang Đình khẩn trương đỡ Ngũ Y Y dậy.

Ngũ Nhân Ái ở dưới đài đi lên, cố ý lớn tiếng nòi, "Ngay cả ông trời cũng muốn để cho loại tạp chủng này rời khỏi thế giới sớm một chút."

Ngũ Nhân Tâm tức giận nhìn Hàn Giang Đình vây quanh Ngũ Y Y, kêu lên, "Giang Đình! Ba mẹ anh đều không cho anh quan tâm tới loại người như vậy đâu."

"Cút ngay! Hai đồ chó sủa tiếng chó! Cút xa một chút!"

Ánh mắt Hàn Giang Đình nhìn chằm chằm Ngũ Nhân Ái cùng Ngũ Nhân Tâm, hét lên.

Ngũ Nhân Tâm càng thêm tức giận, dậm chân một cái, nặng nề ngồi xuống dưới đài.

Ngũ Y Y nhăn mặt, nhỏ giọng nói với Hàn Giang Đình, "Ầm ỹ cùng bọn họ làm gì, cậu có thể nói chuyện với động vật à?"

Hàn Giang Đình đau lòng nói, "Thế nào lại trùng hợp như vậy, hết lần này tới lần khác rơi xuống người cậu, thiếu chút nữa đập đến đầu của cậu! Vô lý! Rốt cuộc là ai giở trò quỷ?"

Ngũ Y Y đau đến hút khí lạnh, "Không có chuyện gì, không nên làm to chuyện, cậu đưa mình đi xuống phòng y tế, băng bó sơ qua một chút, hình như chảy máu."

" Hả? Chảy máu? Ở đâu? Cậu có thể chết không? Y Y . . . .. . " Hàn Giang Đình lập tức muốn khóc.

Hàn Giang Đình đỡ NgŨ Y Y đi tới phòng y tế, trên đường, Ngũ Y Y đột nhiên dừng lại, nhìn về phía xa.

Hàn Giang Đình tò mò nhìn theo, "Gì? Đó không phải là Ngũ Tam sao? Cô ấy đang nói chuyện cùng ai vậy?"

" Đổng Triết."

" Nga."

Ngũ Y Y cắn răng, lại bổ sung một câu, "Mình nghi ngờ đèn neon rơi xuống là do có người gây ra."

Hàn Giang Đình giật nẩy người, "Hả?"

Ngũ Y Y nhìn Ngũ Nhân Lệ bên kia, nói, "Đổng Triết, chính là người sửa đường ống lúc nãy."

Hàn Giang Đình ngưng mi, cũng nhìn hai người bên kia nói chuyện.

Ngũ Y Y ở phòng y tế băng bó qua một chút, thực sự chảy máu, vết thương trên cánh tay rách khoảng 2 cm, cánh tay còn sưng lên, nâng lên cũng vô cùng khó khăn.

"Y Y, cậu còn có thể tham gia biểu diễn buổi tối sao? Không được, cậu cũng không cần lên đài biểu diễn, về nhà nghỉ ngơi đi, cậu xem cả cánh tay cũng sưng lên."

Hàn Giang Đình hít hít cái mũi, vô cùng lo lắng.

Ngũ Y Y cười nhạt, "Đây có coi là gì, đối với tôi mà nói căn bản là không có gì, cũng không phải thương gân động cốt (bị thương tới gân và xương), nhìn cậu yếu đuối kìa. Không có sao, càng có người không muốn cho mình lên đài, mình lại càng muốn lên biểu diễn để cho bọn họ xem."

Hàn Giang Đình nhìn lại cánh tay của Ngũ Y Y, thở dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.