Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây

Chương 47: Chương 47: Người đàn ông đẹp trai nhẫn tâm làm giàu 7.




Cố Dĩ Mặc ngồi ở xa cắn răng rắc ăn mấy thứ linh tình, cùng A Trung nói, “A Trung, cậu nói xem, lão đại một mình đánh mấy chục người đều tựa như chơi, cậu nói anh ấy nếu cùng hai chúng ta đánh nhau, có khác gì lấy trứng chọi với đá? Lấn trước anh ấy nói muốn mới hai chúng ta luyện tay, chúng ta đều không thể không đồng ý, thuần túy chính là chịu chết a”

A Trung nhàn nhạt gật đầu đáp, “Tôi lần trước bị lão đại đánh ngay eo tới bây giờ vẫn còn đau”

Cố Dĩ Mặc lập tức cầm tay A Trung mặt đầy bi thương nói, “Chúng ta xem như huynh đệ song hành nha”

Nói xong hai người tiếp tục xem trận đấu.

Hoắc Phi Đoạt mặc một bộ đồ bó sát người vận động, để lộ ra thân thể vô cùng cường tráng.

Vung cánh tay thì từng cục bắp thịt đều ở đây kêu gào.

Nhấc chân đá qua, cơ bụng nổi lên đầy mê người.

Đừng nói phụ nữ, chính đàn ông thấy thân hình Hoắc Phi Đoạt cũng không kiềm chế muốn chảy máu mũi.

Đôi mắt của anh rất đẹp, hẹp dài mà đa tình, chỉ tiếc , bởi vì lện khí bắn ra, tronh ánh mắt luôn tỏa ra tát khí giết người.

Hai mươi cao thủ đều tiến lên, đem Hoắc Phi Đoat vây vào giữa.

Hoắc Phi Đoạt như một con bươm bướm, chỉ nghe thấy tiếng đánh nhau bịch bịch bịch trong đám người hỗn loạn.

Mấy phút sau , hỗn loạn chính thức chấm dứt.

Cố Dĩ Mặc mắt miệng đều mở to.

Má ơi, lão đại cường đại thật khiến người ta run sợ a.

Trên san, mấy cao thủ bị đạnh đến nằm lăn lợn trên sàn miệng người nào cũng rên rỉ đau đớn tạo thành một chuỗi âm thanh nghe vui tai cực kì.

“Bốp! Bốp !Bốp” Cố Dĩ Mặc đứng trên khán đài vỗ tay tán thưởng, hô, “Lão đại! Anh thú nhận đi? Anh có thật là người Trái Đất không vậy? Người bình thường sao có thể chiến đấu kinh hồn như vậy a! Thật là hù chết người”

A Trung vội vàng chạy tới đưa cho Hoắc Phi Đoạt khăn lông cùng bình nước.

Hoắc Phi Đoạt dùng khăn lông lau mồ hôi trên mặt, mở nắp chai, ngửa đầu uốn nước, liến cái tư thế này cũng vô cùng hấp dẫn.

Hoắc Phi Đoạt nhìn Cố Dĩ Mặc, châm chọc nói, “Ai như cậu luôn là rượi thuốc lá phụ nữ không rời miệng, sức khỏe như vậy đáng đời.”

“Lão đại, lần trước em đã tặng cho anh ba nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp như vậy, vậy mà anh cũng không thèm nhận còn gửi trả lại, thật không hiểu nổi, tinh lực dồi dào như vậy, anh như vậy là muốn ba mĩ nữ kia tìm em tính sổ sao ?”

Hoắc Phi Đoạt từ tay A Trung nhận lấy súng, cũng không nhắm ngay, liền hướng ngay cái bia ở xa nổ súng, làm ngơ Cố Dĩ Mặc

“Pằng, Pằng, Pằng”

Cái bia dời đi qua, không ngoài dự tính, như cũ mỗi phát đều trúng ngay hồng tâm, chính xác đến đáng sợ.

Hoắc Phi Đoạt đi tắm, Cố Dĩ Mặc theo chân anh cũng không có ý định ngừng nói, “Ai ai ai, em nói anh hai, mặc dù anh không có buôn bán, anh cũng không chết đói, anh dứt khoát đi làm minh tinh đi, không cần anh chỉ cần đánh mấy đường võ thôi, anh vừa t\ra trận, nhưng thứ ảnh đế ảnh hậu kia trực tiếp có thể đi xin cơm rồi.”

Hoắc Phi Đoạt nhan chóng rút đi quần áo mặc trên người, chỉ sót lại chiếc quần lót khêu gợi.

Cố Dĩ Mặc nhìn thấy chỉ muốn phún máu mũi tại chỗ.

Ông trời a, ông thật không công bằng, cho Hoắc Phi Đoạt một gương mặt tuyệt mĩ như vậy thì cũng thôi đi, vì cái gì mà còn cho hắn một thân hình hoàn mĩ khệu gợi như vậy chứ? Nhìn này, bắp thịt, nhìn này chân dài, nhìn này mông cong....Sách Sách Sách.( chỗ này tự nhiên mún viết lại thanh truyện đam mỹ ghê)

"Nhìn đủ chưa? Cậu có thể hay không không có tiền đồ như vậy? Cậu mỗi lần đều lấy lí do để nhìn tôi tắm, đi ra ngoài"

hoắc Phi Đoạt sải tay đóng cửa phòng tắm lại, bên trong liền truyền ra tiếng nước chảy.

Cố Dĩ Mặc đứng dựa tường, cũng không xấu hổ, cũng không giận, chặc chậc nói, "Mọi người đều là nam nhân cả,nhìn mấy lần anh cũng không thiếu hụt cái gì, anh thật là hẹp hòi nha. Em ước gì có vóc dáng được như anh, em cái gì cũng không cần, ngày ngày cùng những thứ minh tinh hô mưa gọi gió kia,dùng cơ thể này khêu gợi bọn họ"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.