Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây

Chương 74: Chương 74: Ông chủ thích trêu chọc người khác 6.




Hoắc Phi Đoạt ngồi trong xe hơi, tay khộng ngừng xoa ấn huyệt Thái dương, xế chiều hôm nay công việc đặc biệt nhiều, lại thêm hai cuộc họp quan trọng, đầu có điểm hơi đau .

“Lão đại, tiệc rượi kế tiếp ngài muốn ở lại bao lâu?” A Trung hỏi.

“Nửa giờ thôi” Hoắc Phi Đoạt lười biếng nói.

“Lão đại, chuyến hàng ở Bắc Mĩ bị cướp rồi, đã điều tra ra, là người của chúng ta bán đứng”

“Đem kẻ kia lột da sống, treo ở khu vực kia hai ngày. Cướp đi bao nhiêu hàng, cậu cho người đoạt lại, không được thiếu một phân”

“Dạ” A Trung sắc mặt nghiêm túc.

Trong bang phái một khi xuất hiện phản đồ, lão đại luôn dùng trừng phạt cực kì tàn nhẫn để răn đe kẻ khác.

Nếu như không phải lão đại luôn sử dụng cách trừng phạt tàn nhẫn như vậy, chỉ sợ bang phái đã sớm bị thâu tóm rồi.

Trên giang hồ danh tiếng của Hoắc Phi Đoạt khiến kẻ khác nghe đã sợ hãi cũng là vì nguyên nhân này, Hoắc Phi Đoạt thủ đoan vô cùng độc ác, nhất là đối với kẻ thù.

Hoắc Phi Đoạt tùy ý nhìn ra bên ngoài, đột nhiên cau mày quát, “Dừng xe”

Dát chi!

Maybach trực tiếp dừng lại giữa đường.

“Lão đại ngài……..”

A Trung mặt không hiểu.

Hoắc Phi Đoạt híp mắt, mặt nguy hiểm, “Chúng ta đi ăn cơm”

“Gì? Ăn cơm” A Trung mặt mơ hồ.

Cơm tối không phải đã ăn rồi sao? Hơn nữa bây giờ không phải lập tức đến chỗ tiệc làm ăn kia sao? Bây giờ còn đi khách sạn dùng cơm?

Không dám suy nghĩ nhiều, A Trung nhanh chóng xuống xe đi theo Hoắc Phi Đoạt.

Trước sau có tám chiếc xe che chở cho xe của Hoắc Phi Đoạt, tất cả đều dừng giữa đường. ( Anh bá đạo)

Khỏi cần nói,điều này khiến cho giao thong trong nháy mắt bị phong bế, hơn nữa còn cấm thông hành( Cái này mà ở Việt Nam chắc chắn bị mọi người chửi chết cho coi)

Có mấy người đi trên cầu thang bộ được dịp chứng kiến một màn không khác gì trong phim điện ảnh.

Sau lưng Hoắc Phi Đoạt là mười vị áo đen vô cùng hoành tráng.

Đổ mồ hôi, đang quay phim hắc đạo sao?

Thế nào lại giống như trong phim xã hội đen vậy trời?

Áo khoác của người kia che cả dáng người cường tráng kết hợp với khuôn mặt yêu nghiệt khiến ai cũng phải ngoái nhìn( Chu tước: tả sao mà giống với quảng cáo vậy trời >.<)

Chủ quán thấy người đi vào là Hoắc Phi Đoạt, hai chân liền run rẩy suýt ngã xuống đất.

“Hoắc , Hoắc tổng……” Thiếu chút nữa là dực theo cách gọi của chốn giang hồ mà kêu rồi. Hoắc lão đại.

Hoắc Phi Đoạt đơn giản giơ tay, ý bảo chủ quán không cần khẩn trương, lại lạnh nhạt nói, “Chỉ tới dùng cơm, không cần phải phô trương”

A Trung càu mày phân phó, “ Chớ run, Lão đại nói rồi, không cần phô trương, ngươi có việc thì cứ tiếp tục”

Cả đám áo đen phía sau trong nháy mắt liền chia hai hướng canh giữ trước khách sạn, trong lối đi vào.

A Trung theo Hoắc Phi Đoạt đi vào trong, thấy gần cửa sổ Ngũ Y Y đang ngồi ở đó, nhất thời liền hiểu tại sao lão đại lại tới chỗ này.

A, thì ra lão đại tới chỗ này không phải dùng cơm mà là….Ghen.

“Tiêu Lạc, thật đúng dịp, cậu cũng ở đây sao?”

Hoắc Phi Đoạt cười như không cười đi tới, phong thái vô cùng tự nhiên.

Tiêu Lạc nghe tiếng liền ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ giật mình, “Phi Đoạt? Thật đúng lúc , đến đây ăn tối sao?”

Tiêu Lạc đứng lên chào hỏi.

Đang ăn Ngũ Y Y tò mò xoay mặt nhìn, trong miệng đang ăn liền nghẹn ngay tại cổ họng.

Không phải đâu? Lại là chú Hoắc ?

Ở chổ này ăn mà cũng chạm mặt chủ nợ đại nhân sao? Thật xui xẻo mà.

“Hoắc, chú Hoắc”

Ngũ Y Y hoảng hốt đứng lên.

Hoắc Phi Đoạt làm bộ như không biết Ngũ Y Y, “Hả? Em cũng ở đây?” ( Mùi dấm chủa lè)

Tiêu Lạc nghi ngờ hỏi, “Anh biết Y Y à?”

“Không quen!” Ngũ Y Y nhanh chóng đáp lại

Hoắc Phi Đoạt nghe Ngũ Y Y nói những lới này, mặt lập tức tối đen, trong bụng vô cùng không vui.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.