Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây

Chương 119: Chương 119: Tắm xong mặc cái gì 4.




"YY! Làm sao còn chưa đến nhà? Không phải nói sắp về đến nhà sao?" Âm thanh lo lắng của Tiêu Lạc truyền đến.

Hoắc Phi Đoạt híp mắt một cái, lệ khí quanh thân bắn ra bốn phía, "Không phải là Y Y, là tôi, Hoắc Phi Đoạt."

". . . . . ." Tiêu Lạc giật mình, trầm mặc chừng năm giây.

"Phi, Phi Đoạt? Sao, tại sao lại là anh?"

Hoắc Phi Đoạt nhìn lướt qua phòng tắm, trầm ổn nói, "Tìm Y Y sao? Cô ấy đang tắm, chờ cô ấy tắm xong, tôi sẽ để cho cô ấy trả lời điện thoại của cậu."

"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tại sao Y Y lại ở nơi đó của anh! Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!"

Tiêu Lạc trong lúc nhất thời nóng nảy, rống lên.

"Ha ha," Hoắc Phi Đoạt không nóng không vội, "Thế nào, Tiêu Lạc, cậu là đang trách móc tôi sao?"

Tiêu Lạc thở ra một hơi, "Không phải trách móc anh, Phi Đoạt, mà là lo lắng."

"Có cái gì mà lo lắng, Y Y ở chỗ này của tôi, chính là an toàn nhất, không phải sao? Không có ai mạnh mẽ hơn tôi, càng không thể bảo đảm an toàn của cô ấy." Trong đôi mắt của Hoắc Phi Đoạt tản ra địch ý không thể xâm phạm.

"Phi Đoạt, Y Y còn nhỏ, cô ấy tốt nhất là nên về nhà nghỉ ngơi mới đúng."

"Tiêu Lạc, Y Y không phải trẻ nhỏ, cô ấy đã trưởng thành, cô ấy có quyền quyết định mình đi con đường nào, không phải sao? Tôi rất hoài nghi, phần quan tâm quá mức này của cậu đối với Ngũ Y Y, có phải là vượt quá giới hạn hay không."

Tiêu Lạc sợ run thật lâu, nghiến răng, "Phi Đoạt, điều này cũng chính là tôi muốn nói với anh, lấy thân phận cùng địa vị của anh, tại sao lại chú ý tới Ngũ Y Y, điều này cũng vượt quá giới hạn của anh rồi."

Chân mày Hoắc Phi Đoạt cau lại, "Hoắc Phi Đoạt tôi làm chuyện gì, còn không có người nào có thể chất vấn, càng không có người nào có thể đi ngăn cản. Tôi muốn cái này, cậu cũng hiểu."

Tiêu Lạc nặng nề thở hổn hển, tâm tình có chút kích động, "Chỉ có Y Y là không thể."

Hoắc Phi Đoạt dứt khoát cúp điện thoại, trầm tư, nhìn ra bóng đêm dày đặc ngoài cửa sổ.

Thế nào,Tiêu Lạc muốn tranh cùng hắn sao?

Đột nhiên có ai ba ba ba ra sức vỗ cửa phòng ngủ của hắn, tiếp theo, cửa trực tiếp mở ra, A Trung giữ chặt Cố Tại Viễn muốn đem hắn kéo đi, Cố Tại Viễn liều mạng bắt lấy cánh cửa, Hoắc Phi Đoạt vừa nhìn thấy hai người bọn họ, liền nhức đầu lấy tay vuốt mi tâm.

"Lại làm sao?" Vẻ mặt của Hoắc Phi Đoạt không vui.

"Lão đại! Lão đại à, tại soa muốn đuổi chúng tôi đi? Không cần đuổi tôi đi mà!"

Cố Tại Viễn nức nở gào lên.

A Trung giận giữ rít gào, "Cậu còn ý kiến gì, cậu xem cậu làm phía dưới biến thành cái gì, đều đem phim cấp 3 vào căn cứ! Bẩn chết!"

Cố Tại Viễn hít hít múi, "Lão đại, anh cũng để cho Ngải Mễ ở lại, anh cũng cho tôi ở lại đi, tôi xin anh đó, tôi nhất định không làm như vậy nữa, tôi ngoan còn không được sao?"

Hoắc Phi Đoạt cười lạnh một tiếng, "Ngải Mễ? Ngải Mễ cũng ở sau cốp xe của cậu?"

"Hả?" Cố Tại Viễn sợ ngây người.

Hoắc Phi Đoạt khinh thường nói, "Loại đàn bà đó, loại mặt hàng đó, đều chật đầy cả đường, cậu nghĩ tôi và cậu cùng một loại tiêu chuẩn? Tôi cho cậu ba giây đồng hồ, biến mất khỏi tầm mắt của tôi. . . . .. "

Giọng nói uy hiếp, cộng thêm ánh mắt ác độc của Hoắc Phi Đoạt, làm cho Cố Tại Viễn cả người run lên.

Một tay giơ lên, nhanh chóng nói, "Lão đại, ngủ ngon! Tuyệt đối không tới ba giây! Tôi đi!"

Vèo cạch! Cửa phòng đóng lại, hết thảy lại khôi phục yên tĩnh.

Cố Tại Viễn cùng đám người vừa rời đi, lầu một lại bắt đầu nghiêm túc quét dọn vệ sinh.

Khử trùng, giặt giũ, thay đổi.

Quản gia chỉ huy nhóm người giúp việc, tiến hành quá trình dọn dẹp sạch sẽ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.