Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây

Chương 176: Chương 176: Trên đường vô tình gặp được 3




Hoắc Phi Đoạt giơ tay lên, không để cho bọn A Trung hạnh động thiếu suy nghĩ, lãnh khốc nói, “Chuyện hôm nay, là do ta thấy bất bình nên ra tay. Về nhà, cô nói với lão gia tư, nói, em gái cô là do Hoắc Phi Đoạt ta giúp ông ta giáo dục. A Trung, phái người đưa hai người đó trở về”

“Vâng, lão đại”

A Trung ngoắc tay, bốn tráng hán liền nâng Ngũ Nhân Tâm đặt lên một chiếc xe hơi.

Ngũ Nhân Aí cũng bị kéo đi.

Ngũ Y Y, đồ lẳng lơ! Những gì ta gặp hôm nay, đều do ngươi gây ra! Nỗi hận này, ta nhất định ghi tạc trên đầu ngươi đấy !

Hoắc Phi Đoạt lúc này mới chuyển sang nhìn Ngũ Y Y, ánh mắt sắc bén, đầu tiên liền rơi xuống tay cô và Tiêu Lạc đang dính vào nhau kia, nhất thời con ngươi mở to, không chút nghĩ ngợi, trực tiếp xuất thủ, bắt được cánh của Ngũ Y Y kéo ra khỏi tay Tiêu Lạc.

Tiêu Lạc một tay khác vươn ram ngăn cản Hoắc Phi Đoạt, “Anh làm gì vậy?”

Hoắc Phi Đoạt cùng Tiêu Lạc chưởng lực đụng vào nhau, Hoắc Phi Đoạt ngưng lông mày, “Cậu biết võ công?”

Cái này ngược lại hắn vẫn không biết.

Tiêu Lạc thế nhưng lại biết võ công? Hơn nữa nhất định tu vi không phải thấp.

Tiêu Lạc mặt lạnh lùng nói, “Tất nhiên biết, tôi nhất dịnh không để anh cướp đi người của tôi”

Hoắc Phi Đoạt đột nhiên âm hiểm cười một tiếng, “Lời này, chỉ có thể là người có thực lực mới có thể nói”

Nói xong, nội lực xuất ra, chấn ngay ngực của Tiêu Lạc, chiêu thức xinh đẹp, tốc độ xuất chưởng nhanh như cắt, Trong nháy mắt Ngũ Y Y đã nằm trong ngực của Hoắc Phi Đoạt.

Tiêu Lạc còn muốn giành người về, A Trung liền nhanh chóng chuyển họng súng nhắm ngay đầu hắc.

Ngũ Y Y cũng không biết tại sao, ngắn ngủi có mấy giây mình liền từ bên cạnh Tiêu Lạc liền chạy vào trong ngực của Hoắc Phi Đoạt.

“Chú sao lại làm vậy với Tiêu Lạc a? Đóa là súng thật sao? Súng thật làm sao có thể chĩa vào người khác như vậy được?Chú hỗn đàn!” Ngũ Y Y ngẩng mặt, nhìn Hoắc Phi Đoạt mắng tới.

Lúc này mới phát hiện, cô tại sao có thể trước mặt Tiêu Lạc duy trì dáng vẻ thục nữ, nhưng trước mặt Hoắc Phi Đoạt, hình tượng thục nữ đều chạy đi đâu rồi? Thật kì quái!

“Hả? Nha đầu , em nói gì?” Hoắc Phi Đoạt nheo mắt, cúi đầu nhìn con mèo đang xù lông trong ngực mình.

Vì một Tiêu Lạc, cô dám mắng hắn?

Ngũ Y Y le lưỡi, lập tức nở nụ cười nịnh hót, “Hắc hắc, tôi nói sai rồi. Là tôi tực nói, tôi là hỗn đàn”

Choáng a, cô mắc chứng tự ngược sao, tư dưng đi mắng chính mình?

Cánh tay thon dài của Hoắc Phi Đoạt khoát lên vai Ngũ Y Y, làm cho cả người cô đều dựa vào hắn, Ngũ Y Y bị áp trong ngực nghe thấy tiếng tim đập vô cùng trầm ổn kia, liền đỏ mặt. Cái tư thế này, vô cùng bà quyền a.

Một tay khác liền ngắt nhẹ mũi cô, “Mấy chiêu thức tôi dạy em tại sao lại không dùng? Người khác mắng em, chẳng lẽ em chỉ biết đứng nghe thôi sao? Ngốc!”

Hoắc Phi Đoạt giáo huấn Ngũ Y Y.

Ngũ Y Y chu miệng lên.

Tâm tình Lão đại hôm này không tốt rồi!

Thật kém xa Tiêu Lạc a.

Tiêu Lạc chưa bao giờ nởi giận với cô, cũng chưa bao giờ khiển trách cô cả, người ta đều ôn nhu dịu dàng a.

“Oh, tôi vốn muốn dùng mấy chiêu kia đánh cô ta, chỉ là hơi chậm một chút thôi, không đợi tôi ra chiêu, chú đã ra tay trước rồi. Này, sao lại cứ nhắm súng vào Tiêu Lạc vậy? Cứ như vậy sẽ làm người ta hoảng sợ đó”

Hoắc PHI Đoạt mắt nhìn lướt qua, A Trung hiểu ý, liền thu súng lại.

Tiêu Lạc không đành lòng nhận thua, “Hoắc Phi Đoạt, mời buông Y Y ra”

Hoắc Phi Đoạt ánh mắt lóe tin tàn nhẫn nhìn Tiêu Lạc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.