Cố Bắc Thần không mở mắt, chỉ dùng giọng nói trầm thấp pha chút lười biếng nói: “Không có chuyện gì mà tự dưng đối xử tốt, không phải kẻ gian cũng là trộm!”
“....” Giản Mạt vừa nghe xong, trong lòng thầm mắng Cố Bắc Thần mấy trăm lần ngay.
Nhưng ai bảo người ta là đại gia, lại có liên quan đến chuyện cô có thể dến UCL hay không chứ, cô phải lấy lòng thôi... Mới sáng sớm mà buồn phiền quá đi!
Giản Mạt hơi khóc khóc không ra nước mắt, hận không thể đấm anh một cái!
Mím mím môi, Giản Mạt hơi ngẩng đầu, tựa cằm lên ngực Cố Bắc Thần, chơi xấu dùng cằm cọ anh: “Ngoại trừ lấy thân báo đáp thì em còn có biện pháp gì khác đâu.... Anh đồng ý đi mà!”
Giản Mạt hơi buồn nôn, cảm thấy bản thân cứ nũng nịu như vậy cực kỳ đáng xấu hổ mà... Tuy rằng Cố Bắc Thần chỉ nhìn thấy bộ dạng này của cô.
Cố Bắc Thân bị Giản Mạt chơi xấu lại dâng trào cảm xúc, mở mắt ra, đôi mắt nóng rực. Anh xoay người một cái, đè Giản Mạt xuống dưới thân.
“Mới sáng sớm đã châm lửa rồi, xem ra đêm qua anh vẫn chưa thỏa mãn em!” Cố Bắc Thần nói là làm, chưa bao giờ chỉ nói miệng không.
Giản Mạt vừa bất mãn thầm “mắng” vừa bị Cố Bắc Thần khiêu khích nổi hứng, chỉ có thể phối hợp với anh hoàn thành bài tập thể dục buổi sáng thật mờ ám này.
Kết quả cuối cùng là, Cố Bắc Thần vẫn chưa chính miệng đồng ý nói là sẽ thông qua nhóm giám đốc tập đoàn thả cửa cho cô, mà cô đã bị ăn đến mấy lần!
Hiệp đầu tiên, Giản Mạt thất bại thảm hại!
Lại lê thân thể đau nhức rã rời đến công ty, Hướng Vãn nhìn Giản Mạt một hồi lâu, rồi mới tặc lưỡi nhỏ giọng hỏi: “Chị Mạt, có phải bạn trai chị rất mạnh mẽ đúng không? Nhìn bộ dáng đi đứng không nổi này của chị nè... Chậc chậc, đúng là không thương hoa tiếc ngọc gì hết.”
Giản Mạt đen mặt ngay lập tức: “Con bé này nghĩ ngợi lung tung gì đó hả?”
“Em không phải con bé nha, em đã 21 tuổi rồi. Còn nữa, chị Mạt chỉ lớn hơn em có 2 tuổi thôi, đừng có suốt ngày xem em như trẻ con nữa...” Hướng Vãn lẩm bẩm, sau đó đi theo vào phòng thiết kế: “Chị Mạt, bên Đế Hoàng có tin gì mới không?”
“Không có!” Giản Mạt vừa nghe đến Đế Hoàng là nghĩ đến Cố Bắc Thần, mặt càng đen hơn.
Cô là vợ việc của cô là làm ấm giường, dễ dàng lắm hả?! Cố Bắc Thần đúng là hố hàng mà, cố ý làm cô mơ màng hiểu nhầm, cuối cùng lại lừa dối cô.
Hướng Vãn nghe xong, dựng mày ngay, thần thần bí bí nói: “Sáng sớm hôm nay em mới nghe được một tin đó... Tối qua tổng giám đốc Du mà tổng giám đốc Lư của bộ phận kinh doanh tham gia một bữa tiệc trong giới bất động sản đó, có đám người bên Trung Bằng nữa đó.
“...” Khóe miệng Giản Mạt giật giật, nhìn cô gái nhỏ không hề lo lắng, mà còn vui sướng khi người gặp họa, tâm trạng tỉ lệ nghịch với ánh nắng bên ngoài.
Tình hình đã vậy, không thể không dốc hết sức nỗ lực giành hạng mục thiết kế lần này rồi!
Quả nhiên…
“Mạt Mạt, tổng giám đốc nói mọi người đến phòng họp họp.” Mạc Tiểu Nhã nói.
Giản Mạt nhìn khóe miệng Hướng Vãn đang cười toe toét, cực kỳ muốn tổng giám đốc đổi một thực tập sinh trợ lý thiết kế khác cho mình. Trợ lý của người ta đều lấy lòng cấp trên của mình, tại sao trợ lý của cô làm cô ngột ngạt cả ngày thì không nói, còn ngồi xem trò hay của cô nữa là sao?!
Giản Mạt nghĩ không ra, càng nghĩ không hiểu đó chính là... Du Tử Quân và La Hiểu Tĩnh bên Trung Bằng đối đầu không biết bao nhiêu năm rồi, vậy không mệt sao?
“Mặc kệ như thế nào,“ Du Tử Quân trầm mặt nói: “Giản Mạt, chuyện thiết kế cho trung tâm giải trí phía Tây thành phố của Đế Hoàng, không cần biết cô dùng biện pháp gì cũng phải giành được thiết kế một tầng...”
Giản Mạt bình tĩnh, nói không nhanh không chậm: “Đế Hoàng không phải là nơi mà chúng ta có thể khống chế được, tổng giám đốc Du... Tôi chỉ có thể nói tôi sẽ cố gắng hết sức mà thôi.”
Tất cả mọi người đều nuốt nước bọt, âm thầm bội phục Giản Mạt dám nói thẳng, cũng cảm thấy lo lắng cho cô.
Giản Mạt đã làm ở đây từ lúc thực tập đại học, xinh đẹp, có năng lực, quan hệ tốt, có trách nhiệm, quyết đoán là những từ để nói về cô, toàn bộ người trong bộ phận thiết kế này đều rất thích cô... Tuy rằng bây giờ lời nói của cô là thật, nhưng ai cũng biết được rằng tâm trạng của Du Tử Quân đang khá xấu.
Du Tử Quân không ngờ Giản Mạt lại dám đối đầu với anh ta, sầm mặt ngay lập tức: “Sao, cô cảm thấy mình làm không được à?”
“Tôi rất tin tưởng vào bản thiết kế của mình... Nhưng thiết kế có được như bản thảo hay không, thì cũng chưa chắc được.” Giản Mạt lấy thông tin đã tìm hiểu được trên mạng trước đó đưa cho mọi người: “Nhà họ Tô định đầu tư một phòng nhạc ở phía Bắc Los Angeles, tôi cảm thấy chúng ta cũng có thể thử dự án này...”
Mọi người hơi ngạc nhiên về tin này, theo bản năng nhìn về phía tư liệu của Giản Mạt.
Du Tử Vân lật tài liệu của Giản Mạt xem, khuôn mặt có một loại cảm giác làm người xem không hiểu tâm trạng ngay lúc này của anh ta.
Giản Mạt mím môi hỏi: “Tổng giám đốc Du, ông cảm thấy thế nào?”
<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->