Cầm thú!
Cơ thể Giản Mạt như muốn rời ra từng mảnh ngồi trong văn phòng, ngẫm lại thấy thật bực mình... Chỉ có thể mắng thầm hai ba câu thôi.
Dù gì cũng là một giám đốc lạnh lùng bá đạo mà?
Tại sao cứ lên giường là hóa thành cầm thú vậy?
Cố Bắc Thần làm gì lạnh lùng khát máu như mọi người đồn đãi chứ?
Rõ ràng anh là một tên cầm thú đội lốt áo quan mà... Quần áo thời thượng áo mũ chỉnh tề, cởi lớp quần áo đó ra thì là một tên không bằng cầm thú!
“Chị Mạt, chị mà mạnh tay thêm tí nữa, bút sẽ gãy đó...”
Hứa Vãn vào phòng thiết kế đã năm phút rồi, cô ấy phát hiện, chị Mạt không biết cô ấy đã vào, đang làm khó làm dễ với cây bút chì.
“Hả?” Giản Mạt bỗng bừng tỉnh, đầu óc ngừng hoạt động vài giây, bỗng phát hiện ra mình đang thất lễ, sửa sang lại cảm xúc hỏi, “Sao vậy?”
Hướng Vãn gửi một tập tài liệu cho cô nói: “Đây là danh sách dịch vụ khách hàng mà bên bộ phận kinh doanh mới gửi cho quam chị có muốn xem để tìm linh cảm thiết kế không?”
Giản Mạt nhận tài liệu mở ra, xem vài cái thì đột nhiên thấy một cái tên, không thể không ngạc nhiên, “Lục Mạn?” Cô ngẩng đầu nhìn về phía Hướng Vãn.
Hướng Vãn gật đầu, “Ừm… Chính là đại minh tinh Lục Mạn… Hơn nữa nhà của chị ta ở khu chung cư Vũ Đô mới xây của tập đoàn Đế Hoàng đó!”
“Chậc chậc.” Hướng Vãn lắc đầu cảm thán, “Anh Thần ra tay hào phòng quá đi…. Nghe nói nhà trong chung cư đó mắc gấp ba lần giá thị trường đó, có tiền cũng chưa chắc mua được…”
Nói đoạn, cô ấy nằm lên bàn tò mò hỏi, “Chị Mạt, chị nói thử coi… Có khi nào Cố Bắc Thần xây khu chung cư này để giấu tình nhân không?”
Giản Mạt cười cười, không có ý kiến.
“Chị Mạt, hay là mình thiết kế cái này đi...” Mắt Hướng Vãn chợt sáng rực, “Quay đầu lại có khi còn được thấy Cố Bắc Thần đến thăm mỹ nữ đó.”
Giản Mạt thầm trợn mắt, tuy rằng cô đang theo trào lưu làm người vợ bí mật của giới hào môn nhưng cô cũng là vợ của Cố Bắc Thần, là vợ chính thức... Được chưa!
Không cần phải dựa hơi Cố Bắc Thần thông qua người khác được chưa?
“Quay đầu lại Cố Bắc Thần đang ngồi trong phòng thiết kế của chị.... Ánh mắt sáng lên!” Hướng Vãn không thấy ánh mắt Giản Mạt đang buồn bực, càng nói đôi mắt càng sáng rỡ, giống như đã sắp xếp cốt truyện xong: “Wow... Bản thiết kế này đẹp quá!”
Hướng Vãn học theo Cố Bắc Thần vung tay lên nói: “Vậy thì phần thiết kế mười tám tầng của câu lạc bộ do công ty của Giản Mạt nhận thầu!” Giống như là cảnh tượng đó đang bày ra trước mắt, nói xong thì tự bật cười ha hả.
“Cô gái... Hôm nay em ra đường quên uống thuốc hả?” Giản Mạt hơi không chịu nổi nữa đảo mắt, sau đó lại cúi đầu xem danh sách dịch vụ khách hàng.
Hướng Vãn bĩu môi, lắc vai rồi nói: “Chị Mạt, em nói thật mà...” Cô ấy dẩu môi: “Lấy được việc thiết kế cho câu lạc bộ, Boss sẽ đề cử chị đến UCL, đúng là như được phủ thêm một lớp hào quang đó!”
“Lục Mạn sẽ chọn công ty chúng ta mà, phần trăm khá lớn vì trong ngành này thì tính bảo mật của công ty chúng ta rất cao...” Giản Mạt không ngẩng đầu lên nói, “Nếu biết chị thiết kế cho chị ta chỉ vì Cố Bắc Thần, em cho rằng chúng ta sẽ mất nhiều hơn được hay được nhiều hơn mất?”
Vừa dứt lời, Giản Mạt nhìn về phía Hướng Vãn, thấy cô ấy ủ rũ, thì thở dài.
“Trước tiên hãy khoan bàn đến chuyện có ảnh hưởng gì đến danh dự của công ty chúng ta hay không...” Giản Mạt nói tiếp, “Em cho rằng, nếu Cố Bắc Thần xem trọng bản thiết kế của chị, Lục Mạn sẽ ngốc đến mức giới thiệu một người phụ nữ khác cho anh ta hả?”
Hướng Vãn càng nhụt chí hơn, “Sẽ không...” Cô ấy nhìn Giản Mạt, “Huống chi chị Mạt còn lại một đại mỹ nữ nữa!”
“....” Giản Mạt cảm thấy trọng điểm của mình và Hướng Vãn không giống nhau, bất đắc dĩ lắc đầu tiếp tục xem.
Hướng Vãn tựa vào bàn thủy tinh ngượng ngùng nói: “Anh Thần kim ốc tàng kiều bên ngoài, muốn biết mợ Cố đang nghĩ gì quá... Không sao hết à? Vẫn không sao hết à? Vẫn là không sao hết hả?!”
Giản Mạt nghe, cũng hơi suy nghĩ.
Cô để ý đến tiền của Cố Bắc Thần, chứ không phải là anh... Bây giờ có tiền dùng, lại có thể giải quyết nhu cầu sinh lý, cô còn có thể nghĩ gì nữa đây?!
“Người đàn ông này đúng là họa thủy mà...” Giản Mạt hừ lạnh một tiếng, trong lòng lóe lên một tia bực mình, chỉ là tốc độ biến mất quá nhanh, nên cô không kịp phát hiện.
Đọc hết một loạt các yêu cầu của khách, Giản Mạt chọn thiết kế cho quán Phục Thức, “Hạng mục này...”
Giản Mạt còn chưa nói xong, di động của cô run lên... Thấy số gọi đến là số của văn phòng Đường Hạo Dương, cô bắt máy hỏi trước: “Giám đốc?”
“Cô vào phòng tôi chút...”
<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->