Trên thế giới này có một loại người, một phút trước anh có thể đẹp trai ở một độ cao mới, đương nhiên... bất cứ khi nào cũng có thể vô sỉ không có giới hạn.
Giản Mạt nghĩ ở phương diện tình cảm đàn ông chính là loại động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, thời điểm đang tình cảm sâu đậm thế này, dù sao cũng phải khiến Cố Bắc Thần đồng ý...
Nhưng cuối cùng... Giản Mạt nặng nề thở dài, đối với chuyện tối hôm qua vẫn không thể để Cố Bắc Thần đáp ứng chuyện đó, cô ấm ức cảm giác toàn bộ ngày hôm nay tâm trạng cũng không thể tốt lên được.
Giản Mạt hậm hực cầm sữa tươi lên uống một ngụm, suy nghĩ làm sao mới có thể thuyết phục Cố Bắc Thần cho cô tham dự vào bản dự thảo của Đế Hoàng... nhưng nghĩ tới nghĩ lui được mấy phương án đều trực tiếp bị bóp chết ở trong lòng.
Cố Bắc Thần uống một ngụm cafe, mắt ưng thâm thúy nhìn Giản Mạt ở phía đối diện đang rơi vào suy nghĩ của mình, khóe môi nhếch lên ý cười nhàn nhạt, như có như không.
“Để anh đưa em đi làm, hửm?” Cố Bắc Thần để ly cafe xuống thản nhiên mở miệng, sau đó đuôi lông mày nhếch lên một độ cong tà tứ.
Lúc này Giản Mạt biến sắc: “Em tự mình lái xe đi là được rồi...”
“Anh cứ như vậy không thể gặp người sao?” Khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Cố Bắc Thần giống như được điêu khắc.
Giản Mạt kéo khóe miệng, đứng dậy đi đến đối diện, ngồi xuống bên cạnh Cố Bắc Thần hôn xuống khóe môi anh, vẻ mặt nịnh nọt nói: “Là em không dám gặp người khác.”
“Ừ!” Cố Bắc Thần trả lời.
Ý cười bên khóe môi Giản Mạt tăng thêm, sâu trong đáy mắt lại lộ ra tia sáng giảo hoạt... Người đàn ông này đúng là làm cho người ta phải nghiến răng nghiến lợi.
“Muốn anh cho em à?” Cố Bắc Thần nhìn ánh sánh lóe lên trong mắt Giản Mạt, đột nhiên đến gần ám muội hỏi.
“A...” Khóe miệng Giản Mạt khẽ giật giật, lập tức cười nói, “Anh nghĩ nhiều rồi!”
Ánh mắt Cố Bắc Thần lại trở nên vừa nóng bỏng vừa thâm thúy, gắt gao nhìn vào mắt Giản Mạt.
“Tối hôm qua bị anh lăn qua lăn lại như vậy, lúc này phía dưới vẫn còn đau mỏi đấy.” Giọng nói của Giản Mạt mềm mại nhưng không khiến người ta thấy ngán, chỉ nghe thấy cô khẽ thở dài một tiếng, “Nhưng cố gắng lấy lòng anh như vậy, anh lại không ủng hộ công việc của em một chút nào cả.”
Cố Bắc Thần hôn lên đôi môi đang trề môi của Giản Mạt, giọng nói trầm thấp khẽ phát ra từ đôi môi mỏng: “Muốn anh đồng ý cho em tham dự thiết kế bản phác thảo sao?”
“Ừ!” Giản Mạt vội vàng gật đầu, đáy mắt hiện lên vẻ khẩn cấp.
Khóe môi Cố Bắc Thần hiện lên ý cười, ánh mắt thâm thúy giống như đầm nước sâu ngàn năm, khiến người khác liếc mắt nhìn không thấy đáy, “Không được!”
“...” Giản Mạt không còn gì để nói, “Anh cứ trêu chọc em như thế... thật sự tốt lắm sao?”
<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->