Sáng hôm sau, một bưu kiện sang trọng được gửi đến nhà họ Lâm, mẹ con Lâm Dao Dao còn chưa kịp mở ra xem cho khỏi tò mò thì Lâm Dũng Nghị đã giành về phần mình, quyết không cho ai động vào.
Lý Huệ thấy vậy liền chau mày: “Ông à, ông mua kim cương hay ma túy mà lại giữ kĩ như vậy chứ? Tôi và Dao Dao có phải người lạ đâu.”
“Đúng đó ba à! Cho con xem với!”
Lâm Dũng Nghị thao tác tay một cách nhanh gọn nhưng không kém phần cẩn thận, chẳng mấy chốc đã mở được gói bưu kiện không sứt mẻ miếng nào. Đến lúc này ông ta mới thở phào nhẹ nhõm, quay sang nói với hay mẹ con Lâm Dao Dao:
“Ma túy gì chứ? Hai người có biết đây là gì không?” - Vừa nói, ông ta vừa cầm chiếc hộp đã mở nắp đưa cho hai người trước mặt xem, vừa nhìn thấy thứ lạ mắt này cả hai đã há hốc cả mồm.
“Ba à, thứ này là gì vậy? Củ nghệ ư? Sao lại to như vậy?”
Lý Huệ khẽ tay Lâm Dao Dao: “Cái gì mà nghệ chứ? Là nhân sâm đó, lại có hình dáng và màu sắc hài hòa như thế này, nhất định là không rẻ đâu.”
Lâm Dũng Nghị cẩn thận mang cả bao tay cao su vào rồi mới dám cầm củ nhân sâm lên: “Bà nói đúng rồi đấy, đây là nhân sâm một trăm tuổi, không phải chỉ có tiền là có được đâu. Tôi đã tốn một khoản lớn, cộng thêm những mối quan hệ ở Sing từ mấy mươi năm trước mới đấu giá thắng thứ này.”
Lý Huệ và Lâm Dao Dao nghe xong xuất xứ của củ nhân sâm thì không khỏi trầm trồ, đòi cầm thử một lần nhưng Lâm Dũng Nghị nhất quyết không cho, bảo là quà tặng nên không được để trầy xước một chút nào. Nghe đến quà tặng, Lâm Dao Dao liền nổi máu tò mò:
“Ba à, ba định tặng thứ quý giá này cho ai vậy?”
“Còn ai nữa? Đương nhiên là Uyển Bạch rồi. Nó ốm yếu như vậy, tặng củ sâm này để bồi bổ là quá hợp lí rồi còn gì.”
“Ông nói cái gì? Ông đem thứ trân quý thế này đi tặng cho con nhỏ nghèo nàn đó? Có phải là đầu óc ông không còn tỉnh táo nữa rồi không?” - Lý Huệ không giữ được bình tĩnh mà quát lớn.
Mấy câu mắng mỏ của bà ta đã chọc điên Lâm Dũng Nghị, ông trở lại vẻ nghiêm nghị như khẳng định lại vị thế của mình trong gia đình: “Đúng là cái lũ đàn bà ngu xuẩn không biết nhìn xa trông rộng. Đừng nói là nhân sâm một trăm tuổi, nếu có loại một ngàn tuổi tôi vẫn sẽ mua tặng con bé. Tầm nhìn hạn hẹp của bà không thể biết được một củ sâm có thể đổi được những gì đâu!”
Nói rồi Lâm Dũng Nghị bực tức ôm hộp nhân sâm rời đi, bỏ mặt sự phản bác của hai mẹ con Lâm Dao Dao. Lâm Dao Dao thấy vậy đương nhiên không vừa lòng, liền nhăn nhó mặt mày, than thân trách phận với mẹ:
“Mẹ, mẹ coi con nhỏ đó kìa. Đã có đại gia bao nuôi nó rồi thì thôi, bây giờ đến ba cũng đứng về phe nó, còn mua cả nhân sâm bồi bổ gì đó. Mẹ, mẹ phải làm gì đi chứ?!”
Lý Huệ cau mày, vì máu đang dồn lên não nên mắng ngược lại Lâm Dao Dao: “Con có im ngay không cho mẹ! Chuyện này đương nhiên mẹ sẽ không để yên. Con nhỏ nghèo khổ rách nát đó, mẹ nhất định sẽ để cả đời nó mèo vẫn hoàn mèo, đừng mơ ngóc đầu lên được!”
- -----------------
Ở trước cổng lớn của biệt thự Hoắc Trường Uyên, Lâm Dũng Nghị đã mang nhân sâm đến và đợi hơn nửa tiếng đồng hồ nhưng vẫn không đợi nổi một trong hay người ra ngoài trở về. Vì muốn chính tay giao cho Lâm Uyển Bạch hoặc Hoắc Trường Uyên để bày tỏ lòng thành, ông tay đành trở về nhà và đợi đến hôm sau. Tối đó nhân lúc Lâm Dũng Nghị đi ngủ, Lý Huệ đã tranh thủ bỏ thêm một thứ khác vào món quà ông tặng cho Lâm Uyển Bạch.
Sau đó, hệt như dự tính của hai mẹ con Lâm Dao Dao, món quà cuối cùng cũng đến tay Lâm Uyển Bạch. Lúc này Hoắc Trường Uyên đang ở công ty, nên cô cũng không cần sự chứng kiến của hắn mà tự tay mở quà. Nhưng còn chưa kịp bất ngờ với củ nhân sâm có màu sắc vô cùng hài hòa này, một mảnh giấy nhỏ đi kèm lại thu hút sự chú ý của cô.
“Uyển Bạch, ba có chuyện riêng muốn nói với con. Chuyện này không thể nói qua điện thoại, còn hẹn qua tin nhắn lại sợ dì và em con biết được cho nên ba đành phải dùng cách này. Khoảng năm giờ chiều ngày mai con hãy một mình đến khu nghĩa trang chôn cất mẹ con, ba hẹn con ở trước mộ bà ấy. Chuyện ba cần bàn là chuyện tuyệt mật của Lâm gia chúng ta nên con nhất định phải giấu tất cả mọi người, kể cả người đó có là Hoắc tổng.”
Lâm Uyển Bạch càng nhìn bức thư càng tỏ ra nghi ngờ, muốn dò nét chữ xem có phải của Lâm Dũng Nghị không nhưng cô không hề có một mẩu chữ nào của ông ta, hơn nữa đã xa nhà quá lâu, đến nét chữ của ba mình cô cũng quên rồi. Nhưng suy đi tính lại, Lâm Uyển Bạch lại hoàn toàn tin những gì được ghi trong bức thư. Món quà này là chính tay Lâm Dũng Nghị mang đến, còn dán niêm phong kĩ càng, làm sao hai mẹ con Lâm Dao Dao có cơ hội động chạm được? Hơn nữa nếu có thì họ hẹn cô đến trước mộ mẹ mình làm gì?
Tin răm rắp theo lời dặn dò trong bức thư, ngày hôm sau Lâm Uyển Bạch đã một mình đi đến khu nghĩa trang chôn cất mẹ, chỉ tiện miệng nói với Hoắc Trường Uyên là muốn ra ngoài mua chút đồ dùng cá nhân. Và vì đã ở cạnh nhau quá lâu, thêm xích mích của những ngày gần đây, Hoắc Trường Uyên hoàn toàn đồng ý và không hề tỏ ra nghi ngờ.
Lúc Lâm Uyển Bạch đến trước mộ phần mẹ mình cũng đã là năm giờ hơn mười, nhưng vẫn chưa thấy Lâm Dũng Nghị đâu. Cô xoay đi xoay lại, lại tranh thủ ngồi xuống trò chuyện với mẹ mình một chút, không quên mang tặng mẹ một bó ly trắng thơm ngào ngạt.
“Mẹ, vì có dạo này nhiều chuyện xảy ra quá nên Tiểu Bạch đã lâu không có thời gian đến thăm mẹ, mẹ đừng buồn con nhé! Hôm nay ba hẹn con ra đây để nói chuyện gì đó quan trọng, mẹ có đoán được là chuyện gì không? Theo con nghĩ có khi ba muốn chuyển mẹ vào khu chôn cất của người nhà họ Lâm cũng không chừng...” - Nói đến đây, khuôn mặt Lâm Uyển Bạch có chút buồn. Cô khẽ đưa tay vuốt ve bia mộ, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh đẹp về những ngày tháng tuổi thơ hạnh phúc có đầy đủ mẹ và ba.
Ngay lúc này, ánh mắt còn vương lại của buổi chiều hoàng hôn chợt in bóng ai đó ngang qua khoảng đất gần bia mộ khiến Lâm Uyển Bạch giật mình, vừa quay đầu lại đã bị Lâm Dao Dao chụp thuốc mê. Tuy cố kháng cự và đã đẩy được đối phương ra nhưng liều lượng của thuốc quá mạnh đã khiến cô rất nhanh mất đi ý thức.
Còn Lâm Dao Dao, vừa nhìn thấy Lâm Uyển Bạch ngã sõng soài trên đất đã lên tiếng đắc ý: “Hừ, Lâm Uyển Bạch, cô nghĩ cô đủ mạnh để chống lại tôi chắc?”
Lý Huệ từ sau bức tường đi ra, vội nhắc nhở Lâm Dao Dao: “Con còn có thời gian mắng mỏ nó? Nhanh, giúp mẹ đưa nó đến điểm hẹn. Chỉ một đêm thôi, cuộc đời nó sẽ còn đen tối còn hơn...mẹ nó nữa.” - Nói đến hai từ “mẹ nó”, Lý Huệ liền liếc sang bia mộ phía trước mình, rồi cứ có cảm giác người phụ nữ được in hình trong bia mộ cứ đang nhìn chằm chằm vào mình vậy.
Đắc ý, bà ta bước đến gần mộ phần của mẹ Lâm Uyển Bạch, dùng chân đá văng bó hoa ly trắng ban nãy: “Chị cả, nhớ ngày đó tôi và chị cùng thích một loài hoa ly trắng này, lại cùng thích luôn một người đàn ông. Tôi nhường hoa cho chị, và lấy người đàn ông đó thì đúng là rất công bằng đúng không? Nhưng bây giờ ông ta lại xem trọng con gái chị như vậy, cho nên hoa này...chị không đáng sở hữu, một chút cũng không!”
Lâm Dao Dao vừa lôi Lâm Uyển Bạch đi vừa đứng từ xa nói vọng lên: “Mẹ à, mẹ lề mề quá đó!”
“Được. Mẹ đến ngay” - Lý Huệ không lôi thôi nữa, nhanh chóng giúp Lâm Dao Dao khiêng Lâm Uyển Bạch lên một chiếc xe đã chuẩn bị trước và đưa cô đến khách sạn Đại Chung - mộ trong những khách sạn năm sao chất lượng tốt nhất thành phố.
Vừa đến đại sảnh của khách sạn, Lý Huệ đã nhấc máy gọi cho “khách hàng” của mình.
“Alo, ông Nhạc, “hàng” của ông đến rồi.”
“Được, phiền hai mẹ con bà mang lên tầng 43 cho tôi, phòng 43.8”
“Được, được.” - Nói xong Lý Huệ liền cúp máy, hai mẹ con nhìn nhau nở nụ cười gian ác rồi dìu Lâm Uyển Bạch đến trước cửa thang máy, vừa đợi nó mở ra liền bước vào trong. Nhưng đây là khách sạn lớn nên có đến hai thang máy đặt cạnh nhau phục vụ cho việc đi lại, và ngay lúc hai mẹ con họ đưa Lâm Uyển Bạch vào trong thang máy này, Giang Phóng bước ra từ thang máy kia đã vô tình nhìn thấy.
Anh ta cau mày cố lục lại kí ức, mấy người này hình như nhìn thấy ở đâu rồi ấy nhỉ?