- Toa Toa, cậu đi với tớ, tớ có chuyện muốn nói với cậu.
Lâm Phỉ Phỉ đột nhiên kéo Lâm Toa Toa, lôi vào văn phòng riêng của cô, đóng cửa lại.
Không đợi Lâm Phỉ Phỉ mở miệng, Lâm Toa Toa đã mở lời trước,
- Phỉ Phỉ, cậu không cần nói gì hết. Tớ biết giờ chắc chắn cậu rất coi thường tớ. Nói thật, ngay cả tớ cũng coi thường bản thân mình...
Nói xong, Lâm Toa Toa đột nhiên ôm mặt khóc hu hu.
Nghĩ lại Lâm Toa Toa cô, là sinh viên giỏi tốt nghiệp trường đại học trọng điểm. Bằng cấp, dung mạo, mọi thứ đều xuất chúng. Cô đã từng mang theo hùng tâm tráng trí, muốn tạo ra sự nghiệp lớn như đàn ông, nhưng thực tế tàn khốc, đã mài mòn tất cả ý chí chiến đấu của cô. Thậm chí cô cũng chỉ có thể như rất nhiều cô gái thành phố khác, trở thành thư ký kiêm người tình của Tổng giám đốc có tiền. Trong lòng cô cũng rất ủy khuất!
Thấy Lâm Toa Toa đột nhiên mất kiểm soát như vậy, những lời trách cứ của Lâm Phỉ Phỉ chỉ có thể nuốt ngược trở lại. Cô nhẹ giọng nói:
- Cậu với Tổng giám đốc... bao lâu rồi?
- Từ ngày thứ ba sau khi tớ vào công ty...
Lâm Toa Toa cũng chẳng muốn giấu giếm Lâm Phỉ Phỉ thêm nữa.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Dã Thành, cô đã hoàn toàn si mê người đàn ông phong lưu cuồng dã, tà mị này. Cho nên trong ba ngày ngắn ngủi cô đã đầu hàng.
Nghĩ tới ngày ấy, khi lần đầu tiên cô cùng Triệu Dã Thành lén lút làm chuyện đó trong phòng làm việc, cả người Lâm Toa Toa bất giác nóng rực, mặt mặt bừng.
- Cái gì?
Lâm Phỉ Phỉ khiếp sợ,
- Dù cậu vào Tập đoàn Triệu thị trễ hơn tớ, nhưng cũng được ba bốn tháng rồi. Hóa ra cậu vẫn giữ mối quan hệ như vậy, sao trước giờ cậu không nói cho tớ biết?
- Tớ sợ cậu xem thường tớ...
Lâm Toa Toa cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói.
Lâm Phỉ Phỉ than nhẹ,
- Vậy Hàn Phong, anh ấy có biết không?
Hàn Phong là bạn trai của Lâm Toa Toa, học cùng trường với Lâm Phỉ Phỉ và Lâm Toa Toa. Nhưng lớn hơn các cô một năm, tính ra, là tiền bối của các cô.
Cô thấp giọng nói,
- Anh ấy không biết.
Nhắc đến Hàn Phong, trong mắt Lâm Toa Toa lóe lên tia áy náy:
- Chúng tớ không ở chung với nhau. Anh ấy thuê phòng riêng, tớ thuê phòng riêng. Bình thường anh ấy cũng ít tìm tớ, cho nên, anh ấy không hề biết.
- Nhưng cậu làm vậy quá bất công với anh ấy. Cậu định cứ tiếp tục như vậy sao?
Lâm Phỉ Phỉ không khỏi nghĩ đến mình, nghĩ đến Hoắc Minh Lãng. Gã lên giường với em gái mình, còn muốn cột chặt lấy mình. Người như vậy thật sự quá ích kỷ, quá đáng giận.
Lâm Toa Toa bất đắc dĩ lắc đầu,
- Tớ từng có ý định chia tay Hàn Phong, nhưng vẫn chưa có cơ hội mở miệng.
- Cái gì, cậu chia tay Hàn Phong? Toa Tao, cậu tỉnh táo môt chút đi. Triệu Dã Thành là một củ cải trắng lăng nhăng. Giờ hắn còn làm chuyện kia với Mễ Lạp trong phòng. Câu định buông bỏ Hàn Phong vì một người đàn ông như vậy à?
Lâm Phỉ Phỉ một lần nữa chấn động.
Lâm Phỉ Phỉ rất thân với Hàn Phong. Năm đó anh ta cũng nổi tiếng trong trường các cô. Dáng người cao lớn, vô cùng đẹp trai, là kiểu mỹ nam khuôn mẫu tận xương tận tủy. Hơn nữa tính cách lại khiêm tốn, rất biết chăm sóc người khác.
Người đàn ông hoàn hảo như vây, Lâm Toa Toa không muốn, lại đi chọn tên trăng hoa cực điểm Triệu Dã Thành. Lâm Phỉ Phỉ cảm thấy bất bình thay cho Hàn Phong.
Lâm Toa Toa lắc đầu:
- Tổng giám đốc lạm tình, tớ biết người như anh ấy không thể yêu. Tớ yêu anh ấy, tớ đã không thể tự kiềm chế, tớ yêu anh ấy mất rồi...
Lâm Toa Toa thú nhận cô đã yêu sự tà mị của Triệu Dã Thành, yêu sự cuồng dã của y, yêu sự không trói buộc của y. Không chỉ thân thể cô phản bội Hàn Phong, mà cả trái tim cô cũng phản bội rồi. Cô đã không còn xứng với người đàn ông tốt như Hàn Phong nữa.
Lâm Phỉ Phỉ không còn chút sức lực, ngồi phịch xuống ghế của mình. Cô biết, lúc này cô có nói gì cũng vô dụng,
- Được, đây là con đường cậu đã chọn. Hy vọng cậu sẽ không hối hận. Còn Hàn Phong, nếu trong lòng cậu đã không có anh ấy, thì mau chia tay với người ta đi, trả tự do lại cho người ta.
Câu này, Lâm Phỉ Phỉ muốn nói với Hoắc Minh Lãng nhất. Nhưng đáng tiếc, Hoắc Minh Lãng sẽ không từ bỏ cô....
Môt ngày làm việc nhanh chóng trôi qua, đảo mắt đã đến giờ tan tầm.
Lâm Phỉ Phỉ và Lâm Toa Toa cùng nhau ra khỏi Tập đoàn Triệu thị, không ngờ vừa ra cửa Hàn Phong đã chờ sẵn ở ngoài.
Dưới ánh nắng chiều, Hàn Phong mặc chiếc quần jean màu xanh, chiếc áo thun trắng cỗ chữ V. Trông đơn giản nhưng lịch lãm, đẹp trai, tràn đầy sức sống, có một loại khí chất mỹ nam riêng.
Vẻ đẹp đó hấp dẫn ánh nhìn của không ít cô gái tri thức vừa tan tầm.