Thật ra Lâm Phỉ Phỉ cũng chú ý phát hiện thấy Lâm Tiêu Tiêu không bình thường. Cứ cảm thấy tối nay cô nàng rất thiếu tự nhiên. Lúc đi hai chân cũng kẹp chặt, hoàn toàn khác hẳn vẻ tùy tiện ngày thường. Cho nên, lúc Lâm Tiêu Tiêu bước ra khỏi nhà vệ sinh, Lâm Phỉ Phỉ cũng giả vờ buồn tiểu, bước vào nhà vệ sinh.
Lâm Phỉ Phỉ lập tức nhìn thấy củ cà rốt dính đầy dịch nhờn trong suốt trong thùng rác.
Nếu như là trước đây, chắc chắn Lâm Phỉ Phỉ sẽ không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng sau chuyện tối qua, cô đã tương đối mẫn cảm với chuyện nam nữ.
- Không biết xấu hổ!
Lâm Phỉ Phỉ đỏ bừng mặt mắng một câu. Dùng mũi cũng có thể nghĩ ra, sau khi cô ra khỏi phòng bếp, Hoắc Minh Lãng và Lâm Tiêu Tiêu đã dây dưa, rồi cho củ cà rốt này vào...
Quá không biết xấu hổ.
Lúc đó cô và ba mẹ còn ở ngoài phòng khách, mà họ còn dám làm bậy như vậy. Lâm Phỉ Phỉ càng nghĩ càng giận. Nhưng mấy chuyện thế này cô không thể nói rõ ràng với Hoắc Minh Lãng được, chỉ có thể hung hăng dẫm chân, trở về phòng mình.
Vì Lâm Phỉ Phỉ tư tưởng bảo thủ, cho nên, trước nay cô và Hoắc Minh Lãng vẫn chia phòng ngủ riêng. Giờ, điều này đã giúp cô bớt rất nhiều phiền phức.
Đêm nay, Lâm Phỉ Phỉ không ngủ được, vì cô luôn nằm mơ thấy Sở Tây Hàng. Mơ thấy hắn dịu dàng vuốt ve, hôn cô.
Tỉnh mộng, Lâm Phỉ Phỉ không thể nào ngủ tiếp được.
Sao cô không thể nào quên được “ngưu lang” tình một đêm kia chứ. Chẳng lẽ, đúng như trong sách nói, phụ nữ có sự chấp nhất và lưu luyến gần như biến thái với người đàn ông đầu tiên của mình?
Trời sáng, Lâm Phỉ Phỉ nghe thấy ngoài cửa có tiếng động. Lâm Phỉ Phỉ biết Hoắc Minh Lãng đã ngủ dậy.
Hai năm trước sau khi cô và Hoắc Minh Lãng tốt nghiệp, đều cùng vào làm việc ở Tập đoàn Triệu thị. Hoắc Minh Lãng dựa vào thành tích công việc xuất sắc, đã từng bước bò lên được vị trí Giám đốc nghiệp vụ. Cô cũng có năng lực làm việc tốt, cũng từ một văn thư nhỏ nhoi leo lên vị trí Nữ thư ký của Tổng giám đốc tập đoàn Triệu thị Triệu Dã Thành.
Trước đây, họ đều cùng thức dậy, cùng đánh răng, cùng rửa mặt, sau đó cùng ăn sáng, rồi cùng đến công ty đi làm.
Nhưng bây giờ...
Lâm Phỉ Phỉ rúc vào tấm chăn mỏng, cô muốn đợi Hoắc Minh Lãng đi rồi mới dậy.
Cô không biết, nếu cô nghe thấy tiếng Hoắc Minh Lãng ngủ dậy, thì Lâm Tiêu Tiêu ngủ phòng đối diện, cũng nghe thấy.
Quan sát thấy mẹ bên cạnh vẫn ngủ say, Lâm Tiêu Tiêu đi chân trần, nhẹ nhàng ra khỏi phòng.
Hoắc Minh Lãng vừa vào nhà vệ sinh, đang định đóng cửa, đột nhiên trước mắt có một bóng đỏ lao đến. Lâm Tiêu Tiêu đã nhào thẳng vào lòng gã.
- Anh rể, sớm vậy mà anh đã định đi làm rồi à?
Hai tay Lâm Tiêu Tiêu ôm cổ Hoắc Minh Lãng, cả người đều ép lên người Hoắc Minh Lãng.
Lúc này, cô nàng chỉ mặc chiếc áo ngủ hai dây màu hồng nhạt siêu ngắn, lại không mặc nội y. Bộ ngực trần trụi đang dán sát trước ngực Hoắc Minh Lãng.
Hoắc Minh Lãng vốn đang còn hơi buồn ngủ, hai mắt lập tức sáng ngời. Tinh thần lập tức phấn chấn, gã đưa tay đóng cửa nhà về sinh. Một tay thì sờ mó, khiến cặp núi đôi của Lâm Tiêu Tiêu lộ ra khỏi váy ngủ. Lại một trận dày vò, hôn hít diễn ra.
Lâm Tiêu Tiêu vốn cố ý ăn mặc thế này để dụ dỗ Hoắc Minh Lãng. Tối qua cô bị củ cà rốt kia của Hoắc Minh Lãng làm cho lên không lên được, xuống không xuống được, khó chịu cả đêm. Nếu không phải vì mẹ và cô ngủ một phòng, cô đã chạy đến phòng Hoắc Minh Lãng tìm gã rồi.
Giờ, thấy Hoắc Minh Lãng gấp gáp thiếu nhẫn nại như vậy, không kìm được cười khẽ, đương nhiên cô ta rất tự tin vào độ quyến rũ đàn ông của mình.
- Cô nàng lẳng lơ của anh, mới sáng sớm đã dụ dỗ anh rồi. Được, hôm nay chắc chắn em sẽ sướng như tiên.
Hoắc Minh Lãng đưa một tay tiến sâu vào thân dưới của Lâm Tiêu Tiêu, phát hiện Lâm Tiêu Tiêu thậm chí còn chẳng thèm mặc quần lót, trong lòng chấn động, càng không thể nào khống chế được nữa.
Một tay gã ôm Lâm Tiểu Thảo đặt lên bồn sứ của nhà vệ sinh, đưa hai chân cô gác lên vai, đỡ lấy dục vọng đang ngóc lên của mình, đâm thẳng vào trong.
- A... sâu quá...
Lâm Tiêu Tiêu không kìm được rên lên. Dục vọng kiềm nén cả đêm cuối cùng lúc này cũng được thỏa mãn.
- Không thích à?
Hoắc Minh Lãng đột nhiên rút ra, vẻ mặt đùa bỡn nhìn Lâm Tiêu Tiêu.
Lâm Tiêu Tiêu vừa mới nếm được ngọt ngào, sao chịu để Hoắc Minh Lãng đột nhiên rút ra. Lắc lắc thân dưới nghênh đón, cô tả u oán trừng mắt với Hoắc Minh Lãng,
- Anh rể, đừng có dừng lại, đừng dừng lại mà, anh rể, em thích, em thích mà...
Chẳng biết sao, cô rất thích gọi Hoắc Minh Lãng là anh rể. Đặc biệt là khi làm chuyện đó, cô càng thích gọi gã là anh rể, anh rể, anh rể. Như vậy cô càng cảm thấy kích thích dục vọng.
Hoắc Minh Lãng tà ác đâm thẳng vào trong lần nữa, bắt đầu ra vào nhịp nhàng,
- Tối qua có nhớ anh không?
- Có, nhớ lắm luôn... a...
Lâm Tiêu Tiêu ngửa đầu ra sau, vẻ mặt hưởng thụ.
- Nhớ anh chỗ nào...
- Ưm... anh rể xấu quá... a...