Diêp Quế Trung ngắm nghía viên trân châu trong tay, hết chùi lại đưa lên ngắm, tâm trạng rất tốt.
Mới đây thôi còn tức giận về chuyện của nàng nhưng khi nghe nàng mang cốt nhục của Du Thiên Ân liền đổi sắc mặt, chuyện có hài tử đương nhiên là rất vui, Diệp gia năm đó gần như bị giết sạch khó khăn lắm lão ta mới chạy trốn khỏi bàn tay của nữ nhân ác độc đó, có thể ra tay giết sạch Diệp gia để bịt đầu mối, có thể đuổi cùng giết tận khi lão là người…
-Chủ nhân, Có Thường Tính cầu kiến.
Bên ngoài có tiếng gia đinh vọng vào cắt ngang mọi suy nghĩ của Diệp Quế Trung, lão cất trân châu vào hộp gỗ, trở về bộ dạng nghiêm chỉnh thường ngày.
-Cho vào đi.
Cửa phòng mở ra người được gọi là Thường Tính bước vào, cũng sẵn tay khép kính cửa lại, sau đó liền trưng bộ mặt tươi cười ra.
-Chủ nhân không biết có chuyện gì quan trọng đích thân cho gọi thuộc hạ đến.
-Tình hình ở phủ tam vương gia thế nào rồi? Mọi chuyện có thuận lợi không.
Tên Thường Tính này cũng chính là lão quản gia ở phủ Du Thiên Vũ, hắn mà biết được xung quanh mình toàn là nội gián chắc lại giận đến phát điên.
-Bẩm chủ nhân mọi chuyện đã làm theo ý của người, thuộc hạ ngày đêm thêm dầu vào lửa, mấy ngày hôm nay tam vương gia như trở thành người khác, bây giờ xem phúc tấn và tiểu thiếu gia như người làm trong nhà, nhìn một cái cũng không thèm nhìn, nhưng kỳ lạ là biết phúc tấn tư tình với kẻ khác, hai tiểu hài tử cũng không phải của mình vậy nà vẫn giữ họ lại, cũng không làm lớn chuyện.
Diệp Quế Trung nhếch miệng cười.
-Nếu là ngươi có thể công bố cho toàn thiên hạ biết mình bị đội mũ xanh? Lại còn nuôi con của kẻ khác nhiều năm như vậy? Lại còn bị lừa đến hai lần? Du Thiên Vũ là đại tướng quân của Thiên Long Quốc mặt mũi lớn như thế nào, để mọi người biết được sau này hắn còn chỉ đạo cho ai được nữa?
Lão Thường Tính gật gù như đã hiểu, sau đó chợt nhớ ra một chuyện nên hỏi.
-Phải rồi chủ nhân, nữ nhân thuộc gặp ngoài hoa viên là ai? Nhìn mặt rất quen, nhưng nhất thời không thể nhớ ra.
-Ngươi nhìn quen cũng phải nữ nhân đó là nữ nhân xấu xí trước đây ở phủ tam vương gia đấy, một chút nữa là làm thê thiếp của hắn luôn rồi.
Thường Tính ngạt nhiên,nhưng chẳng phải nữ nhân xấu xí kia đã chết rồi sao?
-Nhưng nữ nhân đó không phải bị Dương Mỵ giết rồi sao?
Diệp Quế Trung cười khẩy.
-Đến ta truy bắt còn không xong nói chi là nữ nhân họ Dương đó, cứ tưởng mình mưu sâu kế độc giết người bịt đầu mối, nhưng lại để lại nhiều chứng cứ hại chết bản thân như vậy. Nói đến Ngô Thanh Tâm kia đúng là số mạng rất lớn,đại họa không chết lại có phúc mang cốt nhục của Ân Nhi.
Thường Tính nghe xong càng sốc hơn.
-Ý ngài nói nha đầu kia và thiếu chủ của chúng ta…
-Thôi bỏ đi chuyện cũng thành ra như vậy ngươi cứ biết như thế là được rồi, bây giờ về phủ ngươi nhớ giám sát cho kỹ nếu có động tịnh gì phải báo cho ta, còn nữa nhớ làm cho lòng thù hận trong Du Thiên Vũ phải thật lớn lớn đến nổi có thể tạo phản! Diệp Quế Trung dặn dò.
Thường Tính vui vẻ cúi đầu.
-Thuộc hạ xin nghi nhớ.
Sau đó lão quản gia Thường Tính trở về phủ,lúc đi ngang hoa viên lão ta có dừng lại tìm kiếm nàng, nhưng nàng đã chui vào phòng lâu rồi, lão cứ suy nghĩ mãi rốt cuộc vì sau nữ nhân xấu xí trước kia lại trở nên xinh đẹp như thế.
Và cái người xinh đẹp kia thì đang khổ sở nằm trên giường, khuôn mặt hiện lên một nổi tuyệt vọng, tên Du Thiên Ân đó khi nào mới trở lại, ba ngày nay ở đây, thật sự nàng cứ như một con lợn bị người ta vỗ béo, khi không nàng lại nói mình mang thai với hắn làm gì! Hôn có nắm tay cũng có, thậm chí nằm ngủ chung cũng có nhưng nàng và hắn chưa lần nào đi quá giới hạn cả, như thế thì đâu ra mang thai.
Mà nếu không nói mình mang thai chắc hẵn đã bị giết ngay ngày hôm đó rồi, cái người Cựu Phụ này rất ác độc,nói giết người khác mà miệng không chút đắng đo. Nếu biết nàng không có thai chắc là một đao chém chết nàng ngay tức khắc, bây giờ giả vờ đến khi Du Thiên Ân về rồi nghỉ cách tiếp.
Nói đến đây nàng chợt nhớ đến ông lão giúp nàng ngày hôm đó, không biết ông ấy ở đâu trong phủ này nữa, hôm đó Diệp Quế Trung kêu ông lão đến bắt mạch xác nhận việc nàng mang thai, nàng lúc đó sợ đến nổi tay chân điều rung lẩy bẫy, dùng ánh mắt cầu xin nhìn lão, rất may lão lên tiếng xác nhận là nàng có thai, Diệp Quế Trung liền cho nha hoàng đưa nàng đến đây phục vụ rất chu đáo.
“Cốc cốc” tiếng gõ cửa vang lên, sau đó là giọng của nha hoàng.
-Tiểu thư mau mở cửa cho nô tỳ, đến giờ tiểu thư phải uống thuốc an thai rồi.
Đấy, đấy đến nữa rồi đấy, nàng sợ nhất là đến giờ uống thuốc này, khó uống muốn chết. Nàng bực mình lấy chăn chùm kính đầu giả vờ không nghe thấy.
-Tiểu thư đừng như vậy, nếu chủ nhân biết người không chịu uống thuốc nhất định sẽ đánh chết nô tỳ!! Nha hoàng kia giọng rưng rưng sắp khóc.
Haizz, thôi nàng thua vậy! Nàng bật dậy đi đến mở chốt cửa ra, nha hoàng đứng ngoài liền vui mừng lau nước mắt.
-Để chén thuốc đó rồi đi ra đi! Nàng nói.
Nha hoàng nghe nói vậy lại nước mắt rưng rưng nhìn nàng, nàng cười khổ cầm lấy chén thuốc bịt mũi lại uống một hơi.
-Đa tạ tiểu thư!
Nàng chạy đến bàn rót trà đầy vào ly rồi uống, khi hết cái vị đắng ngắt trong miệng mới dừng lại, nha hoàng thì không biết từ khi nào đã đi ra ngoài, nàng quay ra cửa định khóa cửa phòng lại thì thấp thoáng thấy ông lão ngày hôm đó đi ngang , nàng liền đi theo.
Thấy nàng ông lão dừng lại, lên tiếng nhắc nhở nàng.
-Tiểu thư người đang mang thai không thể chạy như vậy.
-Lão bá con…
Nàng thấy ông lão lắc đầu, sau đó nhìn xung quanh thì phát hiện ra rất nhiều người đang đứng canh gần đó, ông lão rất tự nhiên nhanh tay tưới nước cho mấy chậu hoa miệng thì dặn nàng những điều những người mang thai nên làm, nàng im lặng đi theo ông lão, đến khi làm hết việc cần làm ông lão mới đi lại đình nghĩ mát, nơi này cũng có người canh nhưng bọn họ đứng rất xa, ông lão bảo nàng đưa tay ra đee bắt mạch.
-Mấy thang thuốc đó tuy là bổ thai nhưng người bình thường uống cũng chẳng ảnh hưởng gì, có vài vị thuốc có tính hỏa, tiểu thư uống thêm nước mát là được.
-Lão bá...con muốn hỏi người một chuyện! Nàng nhìn ông lão.
Ông lão gật đầu.
-Vì sao lão bá lại giúp con.
Ông lão vuốt râu rồi cười cười.
-Một tiểu cô nương rơi vào tình cảnh như vậy làm sao lão đây có thể thấy chết không cứu, với lại tiểu thư lại là tâm phúc của nhị vương gia làm sao ta có thể đứng nhìn.
Nàng ngạt nhiên vì sao ông lão này lại biết nàng và Du Thiên Ân?
-Sao lão bá lại biết.
-Ta là gia gia của A Triệu, có mấy lần nó kể cho ta nghe chuyện của tiểu thư và nhị vương gia.
Nàng thở phào, ra đây kà người ông mà A Triệu nói trước kia, vậy ông lão này cũng bị giam lõng ở đây.
-Ra là thế, dù gì con cũng rất biết ơn người đã giúp..
Ông lão nhìn nàng một chút, sau đó lắc đầu.
-Chuyện này ta chỉ sợ không dấu được lâu, cái thai trong bụng sẽ lớn rất nhanh, chỉ sợ nhị vương gia về không kịp lúc.
Nàng cũng có nghĩ đến việc này, nhưng nhất thời không tìm được cách, chỉ còn cách đợi Du Thiên Ân chở về.
…….
Phủ của Du Thiên Vũ.
Một đứa trẻ sáu tuổi từ sáng đến tối điều cực lực làm việc, những công việc này đến người lớn còn mệt nói gì đến trẻ con, nhưng mà vì đây là công việc phụ thân đã giao nó không dám lười biến, nó cứ nghĩ nếu nó làm tốt phụ thân sẽ tha tội cho nó và mẫu thân, nhưng thân thể nhỏ bé đâu chịu được, thế là nó đổ bệnh sốt lì bì hai ngày hai đêm.
Dương Mỵ nhìn Tiểu Hạo trên giường mà nước không kìm được, vì sao có thể nhẫn tâm đối xử với một đứa trẻ như vậy, vì sao lại tha đổi như vậy?
-Phụ..thân..con...sai rồi…
Tiểu Hạo nói mớ, Dương Mỵ vỗ về nó, trong tìm thức vẫn gọi phụ thân vậy mà Tiểu Hạo đổ bệnh lại không đến thăm, đại phu có nói Tiểu Hạo là làm việc quá sức nghỉ ngơi là khỏe nhưng là vì có tâm bệnh nên bệnh không tuyên giảm.
-Người đâu mau vào trông thiếu gia, ta phải ra ngoài có việc.
Bọn nha hoàng đứng ngoài chần chừ không dám bước vào, Dương Mỵ nổi giận quát.
-Các ngươi cứ vào có gì ta chịu trách nhiệm!!
Bọn nha hoàng thấy Dương Mỵ hai mắt đỏ ngầu như nổi điên nên cuống cuồng vào chăm sóc, thật ra đám nha hoàng rất thương Tiểu Hạo mấy lần định giúp, nhưng lại thấy Du Thiên Vũ đứng nhìn nên rất sợ chẳng dám đến gần.
.
Dương Mỵ về phòng thay một bô y phục khác, sau đó kêu gia đinh chuẩn bị ngựa, hôm nay nàng ta nhất định lấy lại công bằng, dù gì phụ thân nàng ta cũng là quan thần trong triều hà cớ gì lại đối xử với nàng ta như vậy, đúng rồi còn có lão thái hậu chóng lưng nàng sao phải cam chịu như vậy.
Nhưng người tính không bằng trời tính, vừa ra cửa lại chạm mặt Du Thiên Vũ, Dương Mỵ lườm hắn rồi leo lên ngựa, Du Thiên Vũ tức giận kéo nàng ta xuống.
-Chàng bỏ tay ta ra, ta muốn đi tìm về nhà mẫu thân ta!!
Dương Mỵ vùng vẫy chống đối, Du Thiên Vũ hung hăng kéo nàng ta về phòng, sau đó đuổi hết nha hoàng ra ngoài, cửa cũng chốt lại, Dương Mỵ rung sợ chạy đến chỗ Tiểu Hạo đang nằm trên giường.
-Nàng muốn đi đâu? Đi tìm thái hậu giúp sao?
.
Dương Mỵ mặt tái mét.
-K..Không phải...thiếp muốn đi thăm phụ thân với mẫu thân...thiếp mới hay tin hai người họ đỗ bệnh.
Du Thiên Vũ cười rồi chỉ tay về phía Tiểu Hạo.
-Con trai của nàng cũng đang bệnh đấy, nàng không lo cho nó sao?
Dương Mỵ nhìn Tiểu Hạo nằm trên giường, lại nghĩ đến chuyện bất công gần đây, thực sự không thể làm người vợ dịu dàng, hiền lành nữa.
-Chàng nói như vậy khác nào tự tát vào mặt mình? Tiểu Hạo là hài tử của chàng, chàng xem mình đã làm gì nó? Còn nữa chàng quên rằng thiếp đang mang thai con chàng sao? Sao lại bắt thiếp làm những chuyện cực nhọc như thế? Chàng đáng làm phu quân, đáng làm phụ thân sao?
Nghe những lời này Du Thiên Vũ mặt không biểu hiện gì, từ từ tiến lại gần giường, hết nhìn Tiểu Hạo rồi nhìn Dương Mỵ, hắn đưa tay vuốt lên mặt của Dương Mỵ rồi cười ha hả.
-Ha ha không đáng làm phu quân không đáng làm phụ thân? Ha ha...đó là do ngươi ép bổn vương!! Du Thiên Vũ dùng tay bóp lấy khuôn mặt của Dương Mỵ
-C..Chàng làm...cái gì thế, mau bỏ tay ra!! Dương Mỵ dùng sức kéo tay Du Thiên Vũ ra khỏi mặt mình, nhưng với sức lực của nàng ta như trứng chọi với đá.
-Ngươi nói bổn vương không đáng làm phu quân vậy ngươi đáng làm nương tử sao? Một người nương tử cần phải làm gì ngươi còn nhớ không? Ngươi biết bản thân mình đã phạm tội gì không?
Mặt Dương Mỵ bị Du Thiên Vũ bóp giống như sắo méo đi, nhìn nàng ta bây giờ rất khổ sở.
-Ngươi cho bổn vương đội mũ xanh, lại bán đứng bổn vương, ngươi xứng đáng làm nương tử chổ nào??
Du Thiên Vũ dùng lực mạnh hơn, khuôn nặt Dương Mỵ trở nên trắng bệch hắn mới bỏ nàng ta ra, Dương Mỵ sợ hãi co ro lại một góc mà nhìn hắn. Đến khi hoàn hồn lại nàng ta mới lên tiếng biện minh.
-Không có...chàng đừng suy nghĩ lung tung..khụ thiếp không có gian tình với ai, đến nghĩ đến việc đó cũng chưa từng, thiếp lại càng không thể bán đứng chàng, từ khi gã cho chàng thiếp đã một lòng trung thành với chàng.
Dương Mỵ tiếp tục nói dối, nàng ta nghĩ chỉ cần bản thân không thừa nhận sẽ không sao cả. Nhưng nhìn vẻ mặt Du Thiên Vũ thì một chút tin tưởng cũng không có.
-Tiểu Hạo càng nhìn bổn vương càng thấy nó giống tên Thư Duy, ngươi xem chiếc mũi nhọn kia thật sự rất giống có phải không? Du Thiên Vũ nhìn Tiểu Hạo.
Dương Mỵ giật mình đưa thân ra che ánh mắt của Du Thiên Vũ.
-Chàng đừng nghĩ oan cho thiếp, thiếp..thiếp..
-Ngươi còn muốn cứng miệng đến khi nào? Thậm chí cái thai trong bụng ngươi cũng là của tên đó, một lòng một dạ với bổn vương..thật nực cười. Thậm chí việc ngươi được thái hậu cài vào để theo dõi bổn vương, bổn vương điều biết rõ hết.
Đầu óc Dương Mỵ như quay cuồng, làm sao Du Thiên Vũ lại biết được? Biết từ khi nào?
-Từ giờ cứ cư xử như bình thường, chuyện bẩm báo với thái hậu điều phải theo ý bổn vương, cũng đừng để bổn vương cảm thấy phiền lòng nếu không tính mạng của ba người các ngươi ta không đảm bảo đâu.
Du Thiên Vũ quay lưng bỏ đi, tay vừa chạm vào then cửa thì Dương Mỵ như nổi điên chạy lại cầm một bình xứ ném vào lưng hắn, rồi hét lên:
-Tên khốn kiếp, nếu ngươi dám giết ta và Tiểu Hạo thì ngươi nghĩ mình sống yên thân sao? Phụ thân ta dù gì cũng là mệnh quan trong triều, còn có thái hậu…
-Ngươi tự đánh giá bản thân quá cao rồi, thái hậu bà ta là ai mà ra sức bảo vệ ngươi? Bà ta xem ngươi như một loại xúc vật, muốn ném bỏ ngươi lúc nào cũng được. Còn phụ thân ngươi? Mệnh quan triều đình cái gì? Nói đúng hơn là sâu mọt của triều đình, sau lưng mượn danh của bổn vương vơ vét ngân lượng của dân chúng, ngươi tưởng bổn vương không nhìn ra? Chỉ là bổn vương nể tình là nhạc phụ nên mới làm lơ, chỉ cần bổn vương ra lệnh cả nhà ngươi điều bị chém bay đầu.
Dương Mỵ khụy xuống sàn nhà, bây giờ muốn khóc cũng không thành tiếng, vì sao nàng ta lại khổ như thế này?
-Tam vương gia thiếp cầu xin chàng tha cho thiếp và Tiểu Hạo..Tiểu Hạo nó không có lỗi gì cả..cầu xin chàng..
Dương Mỵ bò đến ôm lấy chân Du Thiên Vũ, miệng liên tục cầu xin, Du Thiên Vũ cười nhạt.
-Ta lúc biết được bộ mặt thật của ngươi, biết được ngươi ác độc sát hại Thanh Tâm ta rất muốn bóp chết ngươi, nhưng vì ngươi còn có thể lợi dụng được nên ngươi mới được sống đến bây giờ.
Du Thiên Vũ đá Dương Mỵ lăn ra xa rồi phũi áo bỏ đi ra ngoài, Dương mỵ nằng dưới đất chợt thấy bụng dưới đau dữ dội, một vũng máu đỏ tươi đang tràn ra, Dương Mỵ đau đớn gọi người đến, gọi đến đau cả họng vẫn không thấy ai, nàng ta kiệt sức và ngất đi.
Lúc đó trong tìm thức nàng ta thật sự hối hận, hối hận vì đã trao thân cho một gã sở khanh, hối hận vì đã chọn một tên vương gia tàn ác, hối hận vì ngày xưa đã từ chối hôn sự với Du Thiên Ân, nếu lấy Du Thiên Ân một hai năm sau hắn ta chết đi, nàng và Tiểu Hạo có thể sống an nhàng...nhưng giờ đã quá muộn.