Một Đoạn Nhân Duyên

Chương 61: Chương 61




Ba ngày trôi qua, Du Thiên Ân vẫn không trở về nhà, nàng cũng muốn ra ngoài tìm hắn, nhưng ngặt nổi sư phụ của hắn đang bị thương cần người chăm sóc, phải nói Diệp Quế Trung quá tàng ác, người vô tội cũng không tha.

Nàng cũng nói với lão quản gia cho ba, bốn người chia nhau ra đi tìm Du Thiên Ân, nhưng hắn trốn kỹ quá nên chẳng tìm ra. Còn người của Du Thiên Vũ cũng không bỏ cuộc, ngày nào cũng tuần tra khắp kinh thành, làm nàng chẳng dám ngó đầu ra, thật sự phiền muốn chết.

Nàng mang khay cháo vào phòng, sư phụ của Du Thiên Ân đang ngồi thiền niệm phật trên giường, có thể sức khỏe cũng ổn nên ngày nào sư phụ hắn cũng ngồi thiền buổi sớm cả.

Nàng nhẹ nhàng đặt khay cháo xuống, tránh gây tiếng động làm phiền đến sư phụ hắn, định đi ra ngoài nhưng sư phụ hắn chợt lên tiếng.

-Bần tăng đa tạ thí chủ đã chăm sóc bần tăng suốt mấy ngày qua.

Nàng vội xua tay.

-Không có gì ạ, chỉ là việc vặt, với lại người là sư phụ của chàng, giúp chàng chăm sóc người cũng là chuyện nên làm.

Vị sư phụ kia đưa mắt nhìn nàng thật lâu, sau đó thở dài. Nàng thấy hơi kì lạ nhưng chẳng dám hỏi, nhìn vị sư phụ này râu trắng, dáng vẻ lại thư thái cứ như thần tiên, đối diện có chút áp lực.

-Thiên Ân đã ba ngày không về nhà sao?

Nàng có chút bất ngờ, vì thường sư phụ hắn toàn nghỉ trong phòng, không bước chân ra ngoài tại sao lại biết.

-Thật ra tai bần tăng có thể nói là nghe rất rõ.

Nàng cười gượng một tiếng.

-Đúng là chàng từ ngày hôm đó chẳng chịu về nhà, có thể chàng vẫn nghĩ chưa thông suốt vẫn buồn phiền chuyện của Diệp Quế Trung.

-Số phận con người điều do trời sắp đặc, số phận có nghiệt ngã thế nào tránh cũng không khỏi, bầng tăng lúc gặp Thiên Ân đã thấy được mệnh làm vương tử của nó, tuy nhiên số mệnh này phải dẫm đạp, tàn sát rất nhiều sinh mạng, cho nên bầng tăng mới đưa Thiên Ân lên tự chỉ mong hằng ngày nghe kinh phật có thể tránh được số mệnh này, nhưng thật không ngờ trốn kỹ đến đâu vẫn phải dấn thân vào. Về sau này có thể do gặp được thí chủ, chính thí chủ đã giúp vận mệnh kia tự hóa giải, mệnh vương tử trên người của nó đã tan biến.

Sự xuất hiện của nàng ở thời đại này có ý nghĩa lớn vậy sao? Tự nhiên lại có cảm thấy như mình làm việc gì đó lớn lao, và rất đáng tự hào thế này.

-Nhưng bầng tăng nhìn mãi vẫn không thấy vận mệnh tương lai của thí chủ,nó rất mơ hồ vô định. Xin mạng phép hỏi chẳng biết thí chủ từ nơi nào đến.

Mơ hồ vô định? Là vì nàng không thuộc về thời đại này nên sư phụ của Du Thiên n bói vận mệnh không ra ư?

-Thật ra ta không phải…

-Thanh Tâm cô nương có một vị tiểu sư phụ đến phủ, nói là muốn gặp trụ trì của mình, không biết có phải là đệ tử của vị trụ trì kia không?

Đúng lúc đó lão quản gia đứng bên ngoài thông báo vào, nàng vội đi ra ngoài xem, có một vị tiểu sư phụ đang đứng ngoài sân, thấy nàng đi đến liền cuối đầu chào.

-Cho hỏi có phải vị sư phụ này đến đây có phải là tìm sư phụ của Du Thiên Ân không?

Nàng không biết pháp danh của sư phụ của hắn nên gọi đại như vậy, chẳng biết có thất lễ gì không nữa.

Vị tiểu sư phụ kia ra sức gật đầu.

-Đúng vậy, vị nữ thí chủ này có thể đưa ta đến gặp sư phụ không, cả trên dưới chùa đang rất lo lắng cho người, cử ta ngày đêm đi đón sư phụ về.

-Được để ta đưa tiểu sư phụ đi, trụ trì của ngươi đang nghĩ đằng kia.

Nàng đi phía trước vị tiểu sư phụ kia đi ngay theo sau, vừa thấy được mặt trụ trì thì cứ như bị kích động, xem vết thương rồi ngồi khóc như mưa, vị trụ trì chỉ cười hiền bảo không sao. Nhìn dáng vẻ vị tiểu sư phụ này tầm mười sáu, mười bảy tuổi còn nhỏ như vậy đã xuất gia.

-Xin thí chủ đừng cười chê, Tiểu Vu là đứa trẻ do ta nhặt về, một tay nuôi nấn cho nên mới có hành động không phải như thế này.

Thấy trụ trì cười gượng nên nàng cũng cười rồi đi ra ngoài, thấy tiểu sư phụ Tiểu Vu đó đi đường xa chắc cũng đói nàng xuống chuẩn bị một phần cơm chay vậy.

Nàng xuống bếp, xào một đĩa rau, cũng làm thêm một đĩa tàu hũ kho, dầu thì không thể xử dụng từ mỡ động vật được, nàng cũng không ngờ ở đây lại có bán quả dừa mà ở đây người ta gọi là quả gì đó quên rồi, nàng sơ chế rồi lấy tinh dầu. Tuy tịn dầu này mùi vị sẽ không ngon, nhưng như vậy còn đỡ hơn là rau luộc.

Mang khay cơm đến thấy Tiểu Vu đang thay vết thương cho trụ trì, vừa thay vừa khóc, nhìn cảnh này thật sự rất giống tình cha con.

-Tiểu Vu sư phụ đệ đi đường xa chắc đói rồi, ta có làm cơm đệ mau đến ăn đi cho nóng.

-Đa tạ thí chủ! Vị trụ trì gật đầu cám ơn nàng.

Tiểu Vu đưa mắt nhìn khay cơm sau đó lắc đầu.

-Toàn là đồ dầu mỡ, còn là thịt làm sao ăn được, ta là người xuất gia, a di đà phật.

Nàng mang khay cơm đặt lên bàn, đối diện với Tiểu Vu, rồi chỉ vào rau xào.

-Đĩa rau này xào không phải dùng mỡ heo để xào mà dùng dầu của trái cây, còn cái này không phải thịt mà là tàu hũ, cái này được làm từ đậu nành, tất cả điều không có liên quan đến con vật!

Vị trụ trì vuốt râu cười cười.

-Nữ thí chủ đây đã nói như vậy thì con cứ ăn đi.

Tiểu Vu chần chừ một lát rồi đi đến ăn cơm, ăn một miếng lại thêm một miếng cứ vậy mà ngon lành xơi hết khay cơm.

Đến chiều Trụ trì cùng Tiểu Vu bảo là quay về núi, nàng có ngăn cản nhưng thấy bọn họ quyết tâm quay về, nàng có mở lời bảo thuê xe đi cho nhanh, nhưng trụ trì lại từ chối.

Trước khi đi Tiểu Vũ có hỏi nàng về cách làm đồ chay, nàng cũng không keo kiệt, chỉ những gì mình biết lại, thấy Tiểu Vu chú tâm ghi ghi chép chép rất chi là buồn cười. Còn vị trù trì có nhờ nàng chuyển lời đến Du Thiên n là “ Lần này biết được kiếp nạn, nên ta tự động đến tìm , kiếp nạn cũng đã qua nhưng nhân duyên vẫn còn”

Nhìn hai dáng người một già một trẻ, từng bước một đi thẳng về phía trước, cảm giác rất bình yên.

-Thanh Tâm cô nương, sư phụ của chủ nhân đã trở về núi liên sơn rồi sao?

A Triệu ở đâu đi đến, cũng chuyển hướng cùng nhìn về phía hai người họ với nàng, nàng không nói gì chỉ nhẹ gật đầu.

Một lúc sau hai người trở vào trong nhà, chuyện A Triệu chết rất ít người biết hầu như khi Diệp Quế Trung ra tay điều che dấu rất kỹ, người trong phủ Du Thiên Ân chỉ nghĩ A Triệu có việc xin nghĩ một thời gian nay lại trở về làm việc.

Hôm kia sau khi trả Ngọc Tường Lam về phủ, A Triệu mặt mày u ám đến trừng mắt với nàng, hiểu được lý do nàng cười như điên. A Triệu giận lẫy nàng xin lỗi mãi mới được. Nàng có nhờ thêm A Triệu đi tìm Du Thiên Ân, sống chung với hắn lâu như vậy, chắc là rất hiểu, nhưng đến A Triệu tìm ba ngày vẫn không tìm được, chẳng lẻ hắn đã rời khỏi kinh thành.

-Hay ngày mai chúng ta đi ra ngoại thành tìm, không có sư phụ chàng ở đây ta có thể ra ngoài tìm rồi.

A Triệu gật đầu, chính hắn cũng thấy lo lắng, chủ nhân bị cú sốc như vậy, chắc hẵn bị tổn thương rất nhiều.

-Thanh Tâm tiểu thư, Thanh Tâm tiểu thư!! Lão quản gia từ bên ngoài hớt hả chạy vào.

-Quản gia có chuyện gì từ từ nói! Nàng nói.

Lão quản gia thở một lúc sau đó nói.

-Tìm gặp nhị vương gia rồi!

Nàng vui mừng ra mặt, A Triệu cũng thấy phấn chấn, nhưng mặt lão quản gia thì không ổn lắm.

-Chàng đang ở đâu? Nàng mong chờ nhìn lão quản gia.

Lão quản gia căn thẳng lao mồ hôi ứa ra trên trán.

-Bẩm tiểu thư, nhị vương gia ở...ở k..kỷ viện Liêu Xuân.

Như xét đánh ngang tai, tai nàng lùng bùng mất mười giây, nàng còn tưởng mình nghe nhầm nên cố hỏi lại.

-Lão quản gia, ngươi bảo chàng, nhị vương gia của thiên long quốc, đang ở kỷ-viện?

Lão quản gia thấy lưng lạnh buốt, bất giác lùi lại hai bước, sau đó sống chết gật đầu. Nàng cười gượng một tiếng sau đó quay sang nhìn A Triệu, A Triệu như đứng hình.

-A Triệu thân mến, chẳng phải ngươi bảo, ổ gà ổ heo gì của kinh thành ngươi cũng tìm mấy lần rồi sao? Vậy vì sao lão quản gia tìm được Du Thiên Ân ở kỷ viện ăn chơi?! Cái này gọi là bao che?! Nàng trừng mắt nhìn A Triệu.

Sát khi vừa tỏa ra làm A Triệu không khỏi rùng mình, lấp ba lấp bấp giải thích.

-K..Không phải, Đúng...Đúng là ta đã tìm rất kỹ nhưng thật sự chỉ đến những nơi chủ nhân hay đến như, quán trà, tiệm vải, tiệm tranh, tiệm mực, tiệm bút...từ trước đến giờ chủ nhân chưa từng đặc chân đến k..kỷ viện.

-Trước không đến nhưng bây giờ đến rồi đó, Du Thiên Ân chàng rất quá đáng, người ta lo cho chàng, chàng lại đi uống rượu ngắm hoa bắt bướm, được lắm, được lắm.

Nàng lửa giận đùng đùng cháy lên. A Triệu liền thấy tình hình không ổn nên khuyên ngăn.

-Thanh Tâm cô nương, có gì từ từ giải quyết đừng nóng giận, chủ nhân chắc chỉ đến uống rượu quên sầu thôi, chủ nhân không phải loại người như vậy.

-Uống giải sầu có thể đến tiệm cơm uống, có thể ở nhà uống vì sao chạy đến đó, rõ ràng quá mà, nói yêu thương ta, cái đồ lừa gạt, hôm nay ta nhất định làm cho rõ mọi chuyện.

Nàng bỏ ra ngoài, A Triệu đi ngay sau đó, mười lăm phút sau bọn họ đứng trước kỷ viện, nàng cười khẩy một tiếng, rõ ràng gần phủ như vậy mà tìm ba ngày trời không gặp.

-Vị công tử kia mời vào, mời vào uống rượu với người đẹp~!

Mụ tú bà mặt mày son phấn cả lớp ỏng a ỏng ẹo đi ra câu dẫn A Triệu, A Triệu sợ lùi lại mấy bước, nàng thì hiên ngang tiến vào.

- ́y vị cô nương này, nơi này chỉ giành cho nam nhân, nữ nhân không thể vào nha~!

Nàng trừng mắt với mụ ta.

-Tránh ra!

Mụ ta cười một tiếng, sao đó ỏng ẹo đi xung quanh nàng dò xét, nhìn từ đầu đến chân, không bỏ xót điểm nào.

-Ta thấy cô nương đây dáng người cũng đẹp, nếu đã muốn vào Liêu Xuân như vậy, chi bằng làm ở chỗ ta đi, cơm ngày ba bửa, ngân lượng lại cao, nhan sắc như cô nương chắc hẵn sẽ trở thành mỹ nhân nơi đây~.

-Ta vào đây để tìm người, biết điều thì nhường đường không thì đừng trách ta.

Nàng lên giọng thị huy, bây giờ chổ đứng nàng cũng có một chút, quen biết với hoàng thượng hơi bị thân đó, nói với hoàng thượng một tiếng chỗ này bị sang bằng ngay, hừ.

- Ây gia, cô nương làm gì hung dữ như vậy~~, ta cũng chỉ là muốn hợp tác với cô nương thôi, không chịu thì cô nương về cho, ở đây không có người cho cô nương tìm. Người đâu ra đuổi bọn họ đi!

Nghe lệnh tầm bốn người nam nhân cao lớn bước ra ngoài thị huy, nàng ngán ngẩm lùi về sau hai bước, sau đó hỏi nhỏ A Triệu.

-Vết thương ngươi đã ổn chưa? Có thể đánh được mấy người?!

Hắc tuyến chạy dài trên mặt A Triệu.

-Khỏe rồi, bọn họ không đáng bận tâm.

-Được, vậy tiến lên!

Nàng lấy lại được khí thế hiên ngang, chống nạnh, ra chỉ thị.

-A Triệu tiến lên!!

Mắt A Triệu giật liên hồi, sau đó phi lên đánh bọn chúng, bọn chúng tuy to xác, nhưng cử động rất chậm, đến quần áo của A Triệu còn chưa chạm vào được đã bị đánh nằm bẹp dưới đất.

Nàng đưa ngón cái về phía A Triệu.

-Good job!

A Triệu bị hành động khó hiểu này của nàng làm cho hắc tuyến trên mặt dài thêm một chút. Nàng hiên ngang đi vào trong mụ tú bà, thấy tình hình thay đổi nên nhỏ giọng năn nỉ.

-Vị cô nương này đừng làm loạn nữa, chúng ta còn phải làm ăn nha~, cô nương nhận lấy một ít ngân lượng này rồi đi giú ta đi!

Nàng trừng mắt với nụ ta.

-Ta nói lại lần cuối, ta muốn tìm người, không phải ăn xin mà cần ngươi bố thí ngân lượng!

-Được, được, vậy ta dẫn cô nương đi tìm người~~, chỉ cần đừng đập phá chỗ này là được~!

Mụ tú bà nghiến răng nghiến lợi đưa nàng đi tìm người, phòng lớn phòng nhỏ điều không thấy, nàng lại nghĩ chẳng biết nguồn tin của lão quan gia có đúng hay không nữa.

-Thấy chưa, ta đã nói chẳng có người cô nương tìm mà~ mau mau đi ra giúp ta!

Nàng thấy chẳng có người ở lại mấy chỗ quỷ quái này làm gì, khi nãy tìm các phòng chứng kiến mấy cảnh mười sáu cộng, chẳng biết mai mắt có bị đau không nữa.

-Khoàn đã, phòng lớn kia vẫn chưa tìm!

A Triệu nhìn về hướng phòng lớn nhất trên lầu, cánh cửa của nó khác hẵn với các phòng khác, nàng nhìn qua còn tưởng không phải phòng tiếp khách, đây là phòng vip hả?

-Không được, trong đó đang tiếp một vị thiếu gia rất khó tính, khó lắm mới chìu được vị thiếu gia đó, năm mỹ nhân đẹp nhất của chúng ta điều bị thiếu già này cho gọi, nếu làm phiền là sao ta gánh nổi đây~~!

Nàng nhìn căn phòng đó rất khả nghi, coa khả năng có Du Thiên n ở đó.

-Người thiếu gia này có phải, mặt mày tuấn tú, có đôi mắt phượng rất đẹp, ánh mắt lúc nào cũng long lanh như sóng nước? Có phải mặt một bộ y phục màu xanh, mang ngọc bội hình một con rồng không? Nàng cố gắng miêu tả hình dáng của Du Thiên Ân.

Thấy mụ tú bà hơi gập ngừng, có điểm khả nghi.

-Có phải hay không? Nếu ngươi không nói ta bảo người sang bằng chỗ này của ngươi!

Bị hù dọa mụ tú bà sống chết gật đầu, A Triệu lại có cảm giác rùng mình, liền nhìn sang nàng, người đang tỏa ra muôn vàng sát khí.

Được lắm, một mình mà năm cô nương xinh đẹp, được, Du Thiên Ân ngươi rất có bản lĩnh.

Nàng săn tay áo đi đến phòng lớn, dùng chân đá một phát cửa phòng mở tung ra, đúng là sự thật còn quá sức tưởng tượng với nàng, một đám nữ nhân ăn mặt hở hang, mặc mà như không mặc, đang bu lấy người Du Thiên Ân, còn hắn hắn uống rượu, cười cười nói nói với đám nữ nhân, trên mặt còn dính lớp son, không những vậy, quần áo điều không chỉnh tề...Du Thiên Ân ngươi nhảy xuống sồn hoàng hà cũng rửa không sạch.

-Du-Thiên-Ân! Nàng quát lớn.

Đám nữ nhân đang vui cười quay lại nhìn nàng, Du Thiên Ân thì ngây ngất say cười cười ngước lên nhìn nàng, không một chút bất ngờ, không một câu xin lỗi thậm chí hắn còn lơ nàng đi.

-Công tử~~ nữ nhân kia là ai vậy~, là nương tử của chàng sao~!

-Nhìn nàng ta hung dữ như vậy, thiếp thấy sợ quá~~.

Một nữ nhân ỏng ẹo ngã và người Du Thiên Ân, hắn không đẩy ra mà cố tình vuốt ve nữa.

-Không phải nương tử, ta đây chưa có nương tử.

Tim nàng đau quá, cứ như ai bóp nghẹn vậy, đúng không là nương tử nhưng rõ ràng nàng quá hắn đang yêu nhau mà, hành động này là ngoại tình công khai đó. Có thể hắn bị sốc, hắn đau lòng, nhưng vì sao biến mình thành người như thế này?

-Ây dô~, đã không phải nương tử thì mau cút đi, nhìn thật chướng mắt!

Nàng cố kiềm nén, bây giờ hắn không tĩnh táu, cãi nhau cũng không giải quyết được vấn đề.

-Chàng muốn uống ta sẽ uống cùng chàng!!

Nàng đi đến lấy một vò rượu trên bàn, uôang một ngụm, vị đắng kèm theo cảm giác cay xè nơi cổ, làm nàng ho sặc sụa, A Triệu thấy vậy liền đi đến lấy vò rượu từ tay nàng.

-Chủ nhân người đừng như vậy nữa, về phủ rồi nói chuyện, mấy ngày nay Thanh Tâm cô nương rất lo lắng cho người.

Lúc này Du Thiên n mới có chút phản ứng, nhìn A Triệu hồi lâu hắn phá cười lên một tràn dài.

-Ha ha quả nhiên ai trên đời này cũng lừa gạt ta, ha ha.

-Khụ...chàng nói vậy là có ý gì? Nàng nhìn Du Thiên Ân.

Du Thiên Ân không nói tiếp mà lại tiếp tục uống rượu cùng bọn nữ nhân kia, nàng tiức giận đi đến giật ly rượu trong tay hắn mà ném đi, còn kéo tay hắn để kéo hắn đứng dậy, Du Thiên Ân thì không chịu nên giằng co với nàng, nàng cố chấp hắn cũng cố chấp, cuối cùng người ngã nhào xuống sàn nhà là nàng.

Bọn nữ nhân kia được dịp cười khinh bỉ nàng, A Triệu đến đỡ nàng dậy, nhưng nàng gạt tay ra, tự mình đứng dậy.

-Du Thiên Ân, chàng đừng vị chuyện bị Diệp Quế Trung lừa gạt thì chàng nghĩ ai cũng lừa chàng, chàng thật sự quên tình cảm của chúng ta? Ta từ trước đến giờ chưa từng lừa gạt chàng chuyện gì. Cho nên chúng ta cùng về phủ, đợi chàng tĩnh táo rồi nói chuyện, những chuyện chàng làm bây giờ thật sự khiến ta rất đau lòng.

Du Thiên Ân một chút phản ứng cũng không, nàng ấm ức đến phát khóc.

-Du Thiên Ân!! Chàng rốt cuộc có nghe ta nói hay không!!! Nàng bậc khóc.

Du Thiên Ân ngưng uống rượu, sau đó nhìn nàng.

-Tú bà đâu, mau gọi người đưa đám người này ra ngoài, bổn thiếu via bỏ ngân lượng ra để bị làm phiền sao?!

Mụ tú nà giật nảy người, cười cười lấy lòng.

-Được~, để ta đuổi bọn họ ra~!

Nàng ngay tại lúc này chỉ biết câm nín nhìn Du Thiên Ân, mụ tú bà cố đẩy nàng ra ngoài.

-Để ta nói...nói một lời rồi sẽ tự động đi! Nàng đưa tay lau sạch nước mắt.

Hít một ngụm khí, rồi nàng bắt đầu nói.

-Nếu nghĩ kỹ lại thì ta cũng có chuyện lừa chàng, có lẽ chuyện này không lớn, nhưng chắc cũng tính là lừa gạt. Thật ra cha mẹ của ta không chết, họ còn sống nhưng họ không sống ở thời đại này, và ta cũng thế là vì tai nạn nên mới vô tình trở về nơi này, có lẽ rất hoang đường rất khó tin, trước đây ta đã tìm được cách quay trở lại nơi của ta, nhưng vì...chàng, vì ta phát hiện bản thân đã yêu chàng nên mới từ bỏ cơ hội đó, nhưng mà đến thời điểm này ta thật sự hối hậi, từ lúc sinh ra đến giờ đây là lần ta hối hận nhất, hối hận vì đã từ bỏ cơ hội trở về, hối hận khi trao tình cảm cho chàng, không phải chàng không tốt với ta, mà vì chàng quá cố chấp, hôm nay chính chàng đã đẩy ta rời khỏi, thì mong sau này đừng giống ta mà hối hận.

Nói xong nàng quay lưng bước đi, được hai bước thì nàng dừng lại.

-Còn nữa sư phụ đã khỏe, đã trở về Liên Sơn cùng Tiểu Vu, trước khi đi người có nhờ ta chuyền lại lời với chàng, “Lần này biết được kiếp nạn, nên ta tự động đến tìm , kiếp nạn cũng đã qua nhưng nhân duyên vẫn còn”.

Nói vừa xong nàng liền bỏ đi, A Triệu nhìn Du Thiên Ân rồi nhìn theo nàng, cuối cùng chọn đuổi theo nàng, Du Thiên Ân lúc đó ly rượu trên tay đưa lên miệng nhưng vẫn chưa uống hết, sắc mặt thì đỏ hồng do rượu chẳng thể nhìn ra tâm tình lúc này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.