Một Đoạn Nhân Duyên

Chương 64: Chương 64




Vị đại phu già cùng phu nhân ngồi buồn rầu nhìn Tiểu Hạo co ro ngồi khóc thút thít, dỗ mãi nó không nín, chỉ một miệng gọi Thanh Tâm tỷ tỷ.

Lão phu nhân quay sang nhìn tướng công của mình, đôi mắt già nua đã ương ướt từ lúc nào.

-Tướng công, hay là chúng ta nhận nuôi nó, vị cô nương kia bỏ đi lâu như vậy...chắc là bỏ trốn rồi.

Lão đại phu ra dấu im lặng, sau đó nhìn Tiểu Hạo một chút.

-Nhưng hai cái thân già như chúng ta thì làm sao chăm sóc được nó đây? Bà không nhớ Liễu Nhi sao? Tuy đầu óc nó không được như người thường nhưng đã lớn như vậy chúng ta còn để nó đi lạc.

Nhắc đến Liễu Nhi đứa con gái xấu số của họ, lúc nhỏ do bệnh nặng tuy cứu được nhưng thần trí không ổn, đối với bậc cha mẹ nhìn thấy con gái như vậy rất đau lòng, còn bản thân là đại phu mà không thể chữa khỏi thì càng đau hơn. Lão phu nhân đưa tay lau nước mắt, giọng rung rung trách móc.

-Khi không ông nhắc làm gì. Còn chuyện đứa bé kia, chúng ta đợi nếu thật sự cô nương đó không quay về thì chúng ta nuôi nó.

Lão đại phu thấy phu nhân quyết tâm như vậy cũng không nỡ ngăn cản, hai người tiếp tục dỗ cho Tiểu Hạo không khóc nữa.

Một lúc sau nàng trở về, nàng lập tức đến chỗ Tiểu Hạo, hai vị kia vừa vui cũng vừa buồn, nhưng nghĩ lại đứa nhỏ sống với người thân thì tốt hơn.

-Tiểu Hạo làm sao thế?

Thấy Tiểu Hạo ngồi gôm mình lại một gốc nàng lo lắng chạy đến.

Tiểu Hạo nghe giọng nàng liền ngẩn mặt lên, có chút kích động, mà ôm chầm lấy nàng, nàng dịu dàng an ủi nó.

-Không sao, không sao tỷ ở đây, tỷ ở đây.

Cùng lúc đó nàng cảm giác sau lưng có gì đó rất khó chịu, nàng xoay lại thì bắt gặp ánh mắt khó chịu của Du Thiên n đang nhìn nàng, nàng lườm hắn một cái.

-Tiểu Hạo tại sao lại ở đây?

Tiểu Hạo nghe thấy có người nói tên mình liền ngẩn mặt lên nhìn, biết được là Du Thiên Ân nó hoảng sợ lùi lại phía sau.

-Tiểu Hạo đừng sợ. Là thúc thúc của đệ mà đừng sợ.

Tiểu Hạo vẫn không bình tĩnh được, cứ co lại một gốc, nàng thấy thế liền nói với Du Thiên Ân.

-Chàng đi ra ngoài đi, Tiểu Hạo tâm trí vẫn chưa ổn định đừng làm nó sợ.

Mặt Du Thiên Ân trở nên đen thui, hắn không đi ra ngoài mà tiến lại gần Tiểu Hạo.

-Chàng làm nó sợ kìa! Nàng trợn mắt với Du Thiên Ân.

-Ta không đến bắt con về, yên tâm phụ thân cũng không biết con ở đây đâu!

Du Thiên Ân vừa nói xong phản ứng sợ hãi của nó cũng giảm xuống, một lúc sau mới dám nhìn thẳng hắn, hắn nở nụ cười thân thiện với Tiểu Hạo, nó dường như yên tâm hơn, không co ro mổ gốc nữa.

Du Thiên Ân dùng ánh mắt đắc ý nhìn nàng, bị nàng lườm thêm một cái, nàng đứng dạy đi đến chỗ của lão đại phu và phu nhân, cám ơn họ vài câu rồi đưa thêm một ít tiền thuốc, sau đó dẫn Tiểu Hạo đi.

-Nàng đi đâu vậy? Sao không mau lên xe ngựa? Du Thiên Ân bám theo sao nàng.

Nàng không trả lời hắn mà cứ đi về phía trước, hắn chạy lên chặn trước mặt nàng.

-Thanh Tâm, chẳng phải nàng tha thứ cho ta rồi sao? Mau về phủ đi!

Nàng lườm hắn.

-Ai nói ta tha thứ cho chàng? Những việc chàng làm tha thứ dễ vậy sau? Tránh ra, ta còn phải tìm chỗ trọ.

Du Thiên Ân nhăn mặt, nữ nhân một khi giận rồi thật sự rất khó chìu.

-Đừng như vậy mà, nàng chưa tha thứ cho ta cũng được, nhưng cứ về phủ đã nàng lang thang ở ngoài ta không an tâm...phải rồi Tiểu Hạo đang bệnh, nàng để nó như vậy được sao? Về phủ ta sẽ mời đại phu giỏi đến chữa trị cho nó...nào Tiểu Hạo theo thúc thúc.

Du Thiên Ân cúi người xuống bế Tiểu Hạo lên, khác hẵn lúc đầu Tiểu Hạo không sợ nữa, mà còn rất thân thiện ngã vào lòng hắn, mặt nàng nổi đầy hắc tuyến nhìn bọn họ đi vào xe ngựa.

Định làm khó Du Thiên Ân một chút nữa nhưng Tiểu Hạo lại yếu lòng như vậy, haizz..

-Thanh Tâm mau đến đây!

Du Thiên Ân cười tươi gọi nàng, nàng mặt mày chù ụ đi đến, vào trong xe ngựa rồi nàng ngồi cạnh Tiểu Hạo, Du Thiên Ân bước được một chân vào nàng liền ngăn cản.

-Ra ngoài.

-Hả? Du Thiên Ân tưởng bản thân nghe nhầm.

-Ta bảo chàng ra ngoài, nếu không ta lập tức đi xuống.

Du Thiên Ân dở khóc bước ra ngoài, leo lên phía trước ngồi cạnh A Triệu, A Triệu lắc đầu một cái, đưa tay lên vỗ vai an ủi Du Thiên Ân.

Du Thiên Ân buồn bã nói.

-Đi đi, cái này là do ta làm sai bị như thế nào cũng đáng.

A Triệu dùng roi đánh vào mông ngựa, cổ xe ngựa cũng bắt đầu di chuyển, một lát sau đã về phủ.

Lão quản gia thấy nàng trở về vui mừng ra đón tiếp, sau đó có nhìn thấy Tiểu Hạo, Du Thiên Ân cũng căn dặn chuyện Tiểu Hạo không được để người ngoài biết.

Nàng đưa Tiểu Hạo về phòng, đợi nó ngủ nàng mới xuống bếp nấu cháo, nấu thuốc cho nó, Du Thiên Ân thì dính nàng như sam, nàng đi đâu hắn theo đó, nàng vừa bực vừa vui, nàng mới đó đã muốn hết giận đúng là chẳng có tiền đồ!!

-Cách ta mười bước!

Du Thiên Ân bị nàng quát vẫn cười cười, sau đó lùi lại đúng mười bước.

Nàng mang cháo cho Tiểu Hạo ăn, bây giờ nó có thể tự mình ăn rồi nàng ngồi nhìn nó ăn Du Thiên Ân cung ngồi nhìn nó, nàng khi nãy có nấu dư một chút, cũng có mang thêm một cái bát, nàng múc cháo ra đưa cho Du Thiên Ân.

-Ăn đi cho hồi phục sức khỏe, ăn chơi đến ba ngày ba đêm kia mà!

Du Thiên Ân dở khóc dở cười cầm lấy bát cháo.

-Đa tạ nàng.

Nàng lườm hắn rồi quay lại nhìn Tiểu Hạo thấy nó ăn xonh nàng lấy bát thuốc đưa cho nó.

-Tiểu Hạo ngoan uống hết bát thuốc này đi, hơi đắng một chút, nhưng ta có mang một ít mứt quả cho đệ đây.

Tiểu Hạo ngoan ngoãn nâng bát thuốc uống hết, cũng không cần mứt quả, đưa lại cho nàng bát thuốc không.

-Đa tạ tỷ tỷ.

Nàng cười rồi xoa đầu nó.

-Ngoan lắm.

Du Thiên Ân kế bên cũng đưa bát cháo đã ăn hết cho nàng, mặt còn mong chờ gì đó. Nàng tiếp tục lườm hắn, Du Thiên Ân thì cười cười với nàng.

-Phải rồi Tiểu Hạo lát nữa ta sẽ cho người đến Uy Vũ phủ báo với mẫu thân con đến đón con, ta nói con nghe dù có bị phụ thân la mắng cũng không nên bỏ nhà đi như vậy, con xem trên người con toàn là vết thương, ta sẽ nói với tam…

-A Tiểu Hạo này, mảnh ngọc bội này hôm qua ta giữ dùm đệ, bây giờ đệ cất vào đi, của Ngôn Ngôn tặng phải không?

Tên Du Thiên Ân này đúng là, một chút nữa là làm Tiểu Hạo kích động lại rồi, nước mắt nó ứa ra rồi kìa, cũng may nàng ngăn hắn nói.

Tiểu Hạo ngắm nhìn miếng ngọc bội trong tay, sau đó nói với nàng.

-Người xấu...đám người xấu muốn lấy ngọc bội, đệ, đệ không cho nên bị người xấu đánh!

Nàng chạnh lòng nhìn Tiểu Hạo, nó thật sự còn quá nhỏ, nếu hôm qua nàng không gặp nó thì nó có thể sẽ chết ở đó luôn không?

-Tiểu Hạo bây giờ không sao rồi, đệ yên tâm sau này ta sẽ chăm sóc đệ, sẽ không để đệ bi người khác ức hiếp nữa.

Tiểu Hạo nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy hy vọng, tràn đầy sự biết ơn.

-Thôi đệ nghỉ ngơi đi, ta ra ngoài một chút rồi sẽ về ngay! Nàng chuyển ánh mắt sang nhìn Du Thiên Ân -Còn chàng đi theo ta!

Du Thiên Ân bước theo sau nàng, thấy biểu hiện của Tiểu Hạo rất lạ, Thanh Tâm cũng rất lạ, rốt cuộc chuyện gì xảy ra mà hắn không biết vậy?

-Sao chàng lại nói ra mấy câu đó với Tiểu Hạo? Nó xém chút là khóc nữa rồi.

Bị nàng trách móc, Du Thiên Ân liền kêu oan.

-Ta không biết việc nhắc đến Dương Mỵ Tiểu Hạo sẽ buồn, nhưng mà tại sao nhắc đến nó buồn?

Du Thiên Ân không biết sao? Nhưng chỗ tiệm thuốc hắn còn bảo không đến bắt Tiểu Hạo này kia mà.

-Nhưng ở tiệm thuốc chàng dỗ Tiểu Hạo có nói đến việc của Du Thiên Vũ ta còn tưởng chàng đã biết việc của Dương Mỵ và hắn rồi.

-Dương Mỵ và tam hoàng đệ? Hai bọn họ làm sao? Du Thiên Ân thắc mắc hỏi ngược lại nàng.

Nàng thở dài một cái.

-Dương Mỵ tự sát rồi, Tiểu Hạo còn chứng kiến cảnh đó, thế nên sau này đừng nhắc về hai người bọn họ nữa.

Du Thiên Ân có chút bất ngờ, tính tình của ả Dương Mỵ đó đúng là rất ác độc, rất gian xảo, nhưng không ngờ ả ta có thể tự sát.

-Tình cảm hai người đó trước giờ vẫn tốt đẹp vì sau lại xảy ra chuyện này được.

Nàng đưa mắt về hướng phòng của Tiểu Hạo, lại thở dài một cái.

-Mọi chuyện vẫn tốt nếu như Dương Mỵ không lừa gạt, không phản bội Du Thiên Vũ, Tiểu Hạo chỉ là đứa trẻ vô tội, nó vốn dĩ không được lựa chọn phụ thân hay mẫu thân, người chịu tổn thương lớn nhất vẫn là nó.

Du Thiên Ân chau mày.

-Lừa gạt, phản bội, chẳng lẻ Tiểu Hạo không phải…

-Suỵt!! Nàng ra dấu im lặng.

Du Thiên Ân thật sự bất ngờ, Dương Mỵ cũng quá to gan, tam đệ của hắn đường đường là vương gia, là đại tướng quân , ả ta lại dám cho đệ ấy đội mũ xanh, mà cái mũ này đội nhiều năm như vậy!

-Nhắc đến tam đệ ta mới chợt nhớ, A Triệu bảo nàng bị người của tam đệ truy đuổi, lúc ta đưa nàng đến chỗ Nam Cung Việt có dặn dò hắn rất kỹ lưỡng là không để ai biết mà! Cái tên này đúng là không thể tin tưởng được.

-Không phải do Nam Cung Việt, nói chung chuyện này rắc rối lắm, Du Thiên Vũ biết ta còn sống liền muốn bắt ta về, sáng nay không nhờ hoàng thượng ngăn cản ta giờ này ...mà khoan đã nói chàng cách ta mười bước kia mà! Đứng gần như thế làm gì?!

Nàng lườm Du Thiên Ân, rồi đẩy hắn ra xa một chút, Du Thiên Ân mặt mày nhăn nhó với nàng.

-Nếu hoàng thượng không ngăn cản thì thế nào? Tam đệ muốn cưỡng ép nàng làm phu nhân của hắn đúng không? Cái tên xú tiểu tử kia nữ nhân của hoàng huynh mình mà cũng muốn cướp, hừ, ta cứ cho là khi chúng ta bỏ trốn rồi không cần giải thích nhiều với bọn họ làm gì, giờ thật sự không được rồi! Du Thiên Ân tức giận quay sang nhìn nàng -Chúng đi đến gặp tam hoàng đệ nói rõ mọi chuyện.

Du Thiên Ân nắm tay nàng kéo đi, nàng đánh vào tay hắn và quát lên.

-Đi cái đầu chàng ấy, mọi chuyện được hoàng thượng giải quyết rồi, đợi chàng quan tâm đến không chừng ta...ta bị...thôi đi ai cho chàng nắm tay ta, chúng ta thân lắm sao? Ta tha lỗi cho chàng rồi à!!!

-Thanh Tâm, ta hối hận lắm rồi, xin nàng tha thứ cho ta đi! Du Thiên Ân xuống nước năng nỉ.

Hừ,nàng khinh bỉ nhìn bộ dạng kia của Du Thiên Ân, đừng tưởng dựa vào sắc đẹp mà năn nỉ nàng.

-Tránh xa ra mười bước!

Nàng trừng mắt với Du Thiên Ân, thấy nàng như vậy hắn thật sự không biết làm sao! Vò đầu bức tóc nghĩ hết cách rồi mà nàng vẫn nàng không tha thứ cho hắn, hắn thề kiếp này sẽ không uống thêm một giọt rượu nào nữa!!

Buổi tối, Tiểu Hạo mới ngủ được một chút lại gặp ác mộng, nàng qua vỗ về nó một lát nó mới ngủ lại, quả thật gặp chuyện như vậy không gặp ác mộng cũng lạ, tối nay chắc nàng phải ngủ cùng nó rồi.

“két” tiếng cánh cửa được mở ra vang lên, khỏi hỏi cũng biết là tên lưu manh nào nửa đêm dám lén vào, nàng nằm xoay lưng ra ngoài nên Du Thiên Ân chẳng biết nàng còn thức, hắn nhẹ nhàng đi đến kéo chăn đấp lên cho nàng và Tiểu Hạo.

Hắn đứng nhìn nàng một hồi lâu, sau đó cúi người xuống hôn lên tóc nàng một cái, rồi hắn nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng.

Nàng cũng mặt kệ nhắm mắt lại ngủ, sáng sơm nàng dậy sớm làm đồ ăn sáng, dọn bàn xong rồi dẫn Tiểu Hạo ra ăn, đợi mãi mới thấy mặt A Triệu.

-A Triệu đến ăn sáng đi! Nàng gọi.

A Triệu bước vào phòng khách, để kiếm lên kệ sau đó đi đến ngồi xuống bàn, cầm bát cháo lên ăn, nàng ăn mà ngó nghiêng ở cửa, mặt trời cũng lên cao rồi còn ngủ nữa, phải rồi ‘mất sức’ quá còn gì, phải ngủ bù nữa chứ!

-Hừ, hừ, chết bầm! Nàng lấy đũa chọt miếng củ cãi trên bàn.

A Triệu nhìn miếng củ cãi bị nàng đâm thảm thương mà nuốt nước bọt một cái.

-T..Thanh Tâm cô nương, điểm tâm rất ngon!

Nàng đang bực nên cũng không quan tâm lời nịn hót của A Triệu, chỉ đến khi nhìn qua Tiểu Hạo nàng mới giật mình, mặt nó rất buồn, bát cháo cũng mới ăn được một nữa, nhưng đã dừng, nàng lo lắng gắp thức ăn cho nó.

-Tiểu Hạo ăn nhiều một chút, ăn nhiều sức khỏe mới tốt được.

Tiểu Hạo cúi mặt xuống, hai bàn tay đang căng thẳng đang vào nhau.

-Tiểu Hạo đệ sao vậy? Đệ còn mệt sao? Để ta đưa đệ về phòng, A Triệu huynh gọi đại phu đến giúp ta!

-Được.

A Triệu vội đứng lên định chạy ra ngoài thì Tiểu Hạo lên tiếng.

-Không phải...đệ không sao cả, không cần gọi đại phu đến.

Nàng thở phào, A Triệu cũng ngồi trở lại bàn, hai người họ tập trung nhìn Tiểu Hạo.

-Vậy có chuyện gì mà đệ lại như thế này, đừng sợ nói tỷ nghe.

Tiểu Hạo chần chừ một lát, rồi ngẩn mặt lên nhìn nàng, mắt nó đã ướt đẫm nước mắt rồi.

-Thôi, thôi, đừng khóc nữa.

-Có..có phải hoàng thúc giống phụ thân rất..rất ghét bỏ đệ không?

-Không đâu, hoàng thúc không ghét bỏ đệ đâu, đừng nghĩ như vậy! Nàng an ủi.

-Nhưng hoàng thúc vì không muốn thấy mặt đệ cho nên...cho nên không ra dùng điểm tâm! Tiểu Hạo nghẹn ngào nói.

Nàng nghe xong liền nổi giận, vỗ bàn một cái, rồi phóng sát khi qua A Triệu.

-A Triệu huynh mau đến phòng lôi cổ tên xấu xa kia đến đây!

A Triệu mặt nhăn như sắp khóc.

-Nhưng mà…

-Không nhưng gì cả, nếu mà Du Thiên Ân dám ghét bỏ đệ ta cũng ghét bỏ hắn, Tiểu Hạo đệ yên tâm ta sẽ lo cho đệ, sẽ không để đệ thiệt thòi, đi với tỷ, tỷ đi dọn đồ rồi chúng ta đi khỏi đây!!!

A Triệu nhìn nàng mà choáng váng, Ngô Thanh Tâm dịu dàng đâu rồi? Nữ nhân hung hăn này là ai??

-Khoan khoan, Thanh Tâm cô nương bình tĩnh lại, chủ nhân sáng nay đi thăm mộ của Diệp Phi rồi, vì thấy cô nương chăm sóc Tiểu Hạo nên bảo ta đừng nói ra vì sợ rằng cô nương lo lắng.

́y, hắn đi thăm mộ của mẹ hắn sao? Chết nàng lại làm quá rồi! Nàng ngượng ngùng chuyển qua giải thích với Tiểu Hạo.

-Tiểu Hạo đệ nghe thấy không, hoàng thúc của đệ bận công việc ở ngoài nên mới không thể ăn điểm tâm cùng chúng ta, chứ không phải vì ghét bỏ đệ đâu.

-Thật sao?

Tiểu Hạo nước mắt ngắn nước mắt dài nhìn hai người, nàng gật đầu khẳng định với nó A Triệu cũng gật đầu phụ họa theo, Tiểu Hạo dường như an tâm hơn, liền tiếp tục ăn cháo.

-Khụ...A Triệu huynh, mẫu thân Thiên Ân được chôn cất nơi nào, có xa đây không?

-Là bên ngoài thành, không xa lắm đi hai nén nhang là đến! A Triệu trả lời nàng.

Nàng im lặng suy nghĩ một lát, sau đó quay sang với Tiểu Hạo.

-Tiểu Hạo, bây giờ tỷ bận một chút phải đi ra ngoài, đệ ngoan ngoãn ở nhà chơi với A Triệu ca ca nha!

Tiểu Hạo gật đầu với nàng, nàng quay lại vỗ vai A Triệu.

-A Triệu huynh phiền huynh trông Tiểu Hạo giúp muội.

Nói xong nàng liền đi ra ngoài, mặt A Triệu đầy hắc tuyến, A Triệu đưa mắt nhìn Tiểu Hạo hai mắt long lanh đang nhìn mình, A Triệu cười gượng một cái lại với nó sau đó gắp một miếng thịt bỏ vào bát cháo nó.

-Ăn nhiều một chút!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.