Một Đời An Ca

Chương 24: Chương 24




Sáng hôm sau, khi Triệu An Ca rời giường, Tần Mặc Bắc đã mua bữa sáng.

Trên bàn cơm có bánh bao, bánh quẩy, bánh thịt bò và sữa đậu nành rót sẵn trong ly, các món ăn đều đặt xếp ngay ngắn trên dĩa.

Có thể nhìn ra Tần Mặc Bắc là người rất có quy tắc. Ngay cả khi Triệu An Ca ở ký túc xá cũng đều dùng luôn trong túi nhựa, trừ những lúc ở nhà sẽ có dì Lưu dọn ra mà thôi.

Tần Mặc Bắc bưng một thau đồ đi ra ngoài ban công nói, “Chào buổi sáng.”

Triệu An Ca nhìn về phía ban công, quần áo của anh đã được giặt xong.

Đảm đảm quá đi.

May là ngày hôm qua cô không thay quần áo, đương nhiên là do không có quần áo để thay, nếu không thì lúc anh giặt đồ buổi sáng chắc chắn sẽ thấy được quần lót của cô rồi.

Triệu An Ca rửa mặt đi ra, Tần Mặc Bắc cầm một ly nước ấm lại, “Uống nước ấm đi, rửa ruột.”

Triệu An Ca nhận ly nước rồi uống một ngụm.

Cô ngồi trên ghế nói, “Cục cưng lớn đảm đang ghê, chuẩn bị mọi thứ sớm quá.”

Tần Mặc Bắc ngồi đối diện cô, sờ ly sữa đậu nành của cô, hơi nguội, liền cầm lên đi về phía lò vi sóng hâm lại.

Triệu An Ca lấy đũa gắp một chiếc bánh bao, “Cái này nhân gì vậy?”

Tần Mặc Bắc đáp, “Nấm hương cải xanh, không phải cậu thích ăn sao?”

Triệu An Ca mỉm cười khúc khích, “Trí nhớ cậu tốt ghê.” Nói xong cắn một ngụm to, thiếu chút nữa là bị mắc nghẹn.

Ăn sáng xong, Tần Mặc Bắc đúng dậy chuẩn bị dọn dẹp.

Triệu An Ca bước đến giúp đỡ, nói “Cậu lại bày ra chén dĩa làm gì lại mắc công phải dọn dẹp, nếu mà là tớ hả chỉ cần mở túi ra là ăn được rồi.”

Tần Mặc Bắc đặt chén dĩa vào trong bồn rửa, rồi lấy nước rửa chén ra, “Còn phải là cậu ở đây sao, bình thường không như vậy.”

Triệu An Ca chậc một tiếng, “Khách sáo quá, cục cưng à, lần sau đừng vậy nữa, để tớ rửa cho, sáng nào cậu cũng bận hết mà.”

Tần Mặc Bắc mở vòi nước, “Không sao, sắp xong rồi, cậu đi dọn đồ đi, một lát còn phải đi học nữa.”

Triệu An Ca bị đuổi ra khỏi bếp, nghĩ lại bản thân không làm được việc gì, xấu hổ nên cầm cây lau ra ngoài phòng khách.

Chờ khi cô lau xong thì Tần Mặc Bắc cũng rửa xong chén. Anh vào phòng Triệu An Ca ngủ tối qua, nhìn thấy chăn gối đều được sắp xếp gọn gàng.

Triệu An Ca mỉm cười nhìn anh nói. “Giường cậu nằm đã lắm, nhưng mà…”

Tần Mặc Bắc nghiêng mặt qua nhìn cô, “Sao?”

Triệu An Ca nhẹ giọng nói, “Nhưng mà ngủ một mình cô đơn quá.” Có thể bởi thích anh lâu như vậy, nên những lời này cô nói ra rất thuận miệng.

Tần Mặc Bắc mỉm cười, “Lần sau sẽ mua gối ôm cho cậu.”

Cái Triệu An Ca muốn không phải gối ôm đâu.

Cô mỉm cười hà hà, “Không muốn gối ôm đâu, tớ muốn đàn ông cơ.” Vừa nói vừa nhìn anh, “Đàn ông như cậu ấy, người khác cũng không được.”

Tần Mặc Bắc vừa lấy sách trên bàn học vừa hỏi, “Bản kiểm điểm cậu viết sao rồi?” Anh nói như lúc bình thường, mắt cũng không nhìn cô.

Có lẽ không dám nhìn, ngay cả bản thân anh cũng không hiểu được.

Triệu An Ca lấy túi xách trên đầu giường đeo lên vai đáp, “Chưa viết nữa, tớ muốn chuẩn bị một chút.”

Tần Mặc Bắc cầm sách lên nói với cô, “Đi thôi, nói nữa là đi trễ đó.”

Ra khỏi cổng tiểu khu, Triệu An Ca cẩn thận nhìn ngó xung quanh, không phát hiện kẻ theo dõi cô ngày hôm qua, đúng là khó hiểu quá.

Khi hai người gần đến cổng trường, Tần Mặc Bắc để cho cô đi trước.

Triệu An Ca biết anh đang nghĩ gì, anh sợ liên lụy đến cô, có lẽ lúc này Lưu Cương cũng đang canh ở gần đây.

Triệu An Ca lặng lẽ thở dài trong lòng, bọn họ đúng là một đôi uyên ương xui xẻo. Ai cũng gặp chuyện xui xẻo.

Vì muốn anh yên tâm, cô đi lên phía trước vào trong cổng trường, sau đó đứng đợi anh ở bên trong.

Dọc đường đi cũng không phát hiện Lưu Cương, có lẽ hắn đi về nhà Nhị Cẩu cũng nên.

Tần Mặc Bắc đi vào ở phía sau.

Triệu An Ca đứng trước mặt anh, “Tiết đầu tớ không có lớp, về ký túc xá tắm rửa thay đồ đây, ngày hôm qua không thay được.”

Tần Mặc Bắc gật đầu, “Đi thôi.”

Triệu An Ca đi lên phía trước, khẽ nói bên tai anh, “Giường cậu nằm thoải mái lắm.”

Những lời này có thể nói là khá ghẹo người.

Tần Mặc Bắc nghiêng mặt qua nhìn cô, “Nói lại lần nữa, cậu học ai vậy hử.” Miệng anh nói nhưng vậy nhưng trong lòng cũng bắt đầu có tư vị khác.

Triệu An Ca quơ quơ điện thoại nói, “Tớ học trên mạng đó, có bài hướng dẫn trêu ghẹo con trai, cậu thử tìm đi.”

Tần Mặc Bắc nhìn cô, “Tôi cũng chẳng trêu ai.”

Triệu An Ca nhìn vào mắt anh, mỉm cười, “Cậu có thể tìm cách trêu ghẹo con gái mà.”

Khóe môi Tần Mặc Bắc cong lên, cái này cần phải tìm sao?

Hai người chia nhau ra đi một người đi lên giảng đường, một người về ký túc xá.

Tần Mặc Bắc vừa vào phòng học, liền bị Triệu Bân sáp lại, vừa nhìn anh từ trên xuống dưới vừa hỏi, “Sao rồi, sao rồi?”

Tần Mặc Bắc nhìn dáng vẻ thô bỉ của cậu ta là biết cậu đang muốn hỏi cái gì.

Anh đặt sách lên bàn nói, “Đừng nghĩ ai cũng giống như mày, anh Bắc của mày là chính nhân quân tử.”

Triệu Bân nhìn đũng quần của anh nói, “Không được hả?”

Tần Mặc Bắc bị một người nhìn chòng chọc như vậy, cả người không được tự nhiên, anh ngồi xuống bàn che quần lại, “Tao ngủ phòng mày.”

Triệu Bân tiếc rẻ, “Biết trước như vậy thì tao khóa cửa phòng lại rồi.”

Tần Mặc Bắc cười, “Vậy thì tao ngủ phòng khách.”

Triệu Bân nói tiếp, “Tao nhốt hai đứa bây vào chung một phòng, để tao coi mày chính nhân quân tử đến cỡ nào.”

Tần Mặc Bắc nhìn cậu nói, “Nói đi, rốt cuộc Triệu An Ca cho mày bao nhiêu tiền hả.”

Triệu Bân không trêu anh nữa, đột nhiên cậu cảm khái rồi thở dài nói, “Tao thấy vầy, anh Bắc à, mày không nên gò ép mình như vậy, quá mệt mỏi, vừa vẽ tranh lại còn làm gia sư, chưa đủ mệt sao.” Dừng lại một chút nói tiếp, “Cậu ấy không cho tao tiền nhưng đây là nghĩa vụ của tao.”

Tần Mặc Bắc nói, “Qua mấy tuần này là sinh nhật cô ấy rồi, tao sẽ xem lại. Nếu thời cơ chín mùi, chẳng cần mày khóa nhốt lại đâu, trực tiếp…”

Anh không nói nữa, chuông vào lớp vang lên.

Buổi trưa tan lớp, Tần Mặc Bắc nhận được điện thoại của chị Hàm, nói kết quả cuộc thi vẽ lần trước đã có kết quả, chỉ có điều chưa công bố mà thôi.

Bức tranh của anh giành được giải nhất.

Tần Mặc Bắc cúp điện thoại, trong lòng xúc động không diễn tả được.

Tám vạn tệ, lúc trước đối với anh cũng không bằng tiền một bộ đồ và giày của anh. Nhưng mà tám vạn tệ hiện tại chính là hy vọng của anh.

Bởi vì nhận được giải thưởng này, trong tương lai giá cả các bức tranh của anh có lẽ có được tăng giá trị lên không ít.

Nghĩ như vậy, số nợ trên người anh dường như không còn nặng gánh như trước.

Chị Hàm bảo anh theo dõi tài khoản của Hội mỹ thuật thành phố, đến công bố kết quả thì sẽ tag anh.

Weibo của Tần Mặc Bắc đã lâu không đăng nhập, anh phải thử nhiều mật khẩu mới thành công.

Theo dõi tài khoản của hội mỹ thuật thành phố, rồi lại xem một vài thông tin khác,

Tần Mặc tùy tiện xem một vài bài đăng nóng nhất hôm nay, không phải là scandal của giới giải trí thì cũng là thông tin ngôi sao nào đó ly hôn, rất nhàm chán.

Anh bấm tìm tên trường đại học kỹ thuật Viêm thị.

Phía sau tài khoản của trường chính là một bài đăng, #hoa khôi bị bao dưỡng# có thế nhìn đang rất được quan tâm, trong có một bình luận phải làm cho Tần Mặc Bắc phải chú ý.

Chính là bình luận, “Là sinh viên khoa công nghệ sinh học đó, lần trước tao gặp ở căn tin nè.”

Tần Mặc Bắc bấm vào bài đăng, xem tất cả từ đầu đến cuối.

Đa số là ảnh chụp của Triệu An Ca và ba cô, lúc Tần Mặc Bắc đến dạy đàn cho Triệu Tiểu Tinh đã từng gặp ông, liếc mắt một cái liền nhận ra.

Đúng là bịa đặt, đây là cha con người ta, sao lại thành ra bao nuôi chứ!

Phần bình luận đều là anh hùng bàn phím đang mắng chửi Triệu An Ca, thậm chí còn có người muốn đến trường học đế hóng chuyện.

Weibo này có hơn 502 lượt chia sẻ.

Theo quy định của luật pháp, tung tin vu khống trên mạng vượt quá 500 lượt chia sẻ có thể bị kết án.

Tần Mặc Bắc bấm vào nút báo cáo bài đăng, sau đó đăng ảnh chụp tại nhà cô lúc trước lên.

Buổi chiều tan học, Tần Mặc Bắc vào xem lại weibo, bài đăng đã bị xóa, nhưng tài khoản đăng bài là ảo, không thể tìm ra người phía sau đừng nói chi mà xử phạt.

Giờ tự học buổi tối kết thúc, Trương Lệ Dĩnh đứng chờ Tần Mặc Bắc ở trước khu giảng đường, vẻ mặt rất vui mừng.

Đội bảo vệ hotboy vừa nhìn thấy Trương Lệ Dĩnh là bực bội, kiêu ngạo làm chóa gì, cũng không tốt bằng một cọng lông của hoa khôi khoa công nghệ sinh học.

Trương Lệ Dĩnh thấy Tần Mặc Bắc, quơ quơ điện thoại lên, “Tần Mặc Bắc, tớ có chuyện muốn nói với cậu.”

Trần Mặc Bắc không quan tâm cô ta, chuẩn bị đi lướt qua.

Trương Lệ Dĩnh lại hô lên, “Là chuyện của Triệu An Ca.”

Anh dừng chân lại, nghiêng mặt qua hỏi, “Chuyện gì?”

Trương Lệ Dĩnh bước lê, vừa đi vừa lướt lướt trên điện thoại, “Tớ cho cậu xem hình này.” Nói xong mở hình chụp bà cô đang đeo dây chuyền ra, đưa đến trước mặt Tần Mặc Bắc.

Tần Mặc Bắc liếc nhìn bức ảnh rồi lạnh lùng nói: “Xóa đi.”

Trương Lệ Dĩnh tiếp tục nói, “Tớ biết cậu không thích xem, nhưng đây là sự thật đó.”

Tần Mặc Bắc đứng lại nói, “Con mẹ nó tôi nói cô xóa đi!” Giọng nói anh không lớn nhưng với sự tức giận rất rõ ràng.

Trương Lệ Dĩnh ngẩn ra, không ngờ được Tần Mặc Bắc là người luôn dịu dàng, vậy là có thể nói ra lời thô tục như vậy.

Vì Triệu An Ca.

Trương Lệ Dĩnh sững sờ nói với giọng nghẹn ngào, “Xóa thì xóa, cậu làm gì mà hung dữ với con gái như tôi vậy hả.”

Tần Mặc Bắc nói, “Nếu cô là con trai, thì tôi đánh cô từ sớm rồi.”

Trương Lệ Dĩnh òa lên khóc, vừa khóa vừa xóa ảnh chụp.

Sau khi xóa ảnh chụp, cô ta khóc nức nở, “Triệu An Ca có gì tốt chứ!”

Tần Mặc Bắc không trả lời câu hỏi của cô ta, nhưng gằn từng chữ một nói, “Sau này, không được làm phiền cô ấy, cũng đừng có lắc lư trước mặt tôi.”

Nói tiếp, “Cô thật xấu xí.”

Từ nhỏ đến giờ Trương Lệ Dĩnh luôn được người ta khen ngợi, từ lúc bắt đầu học tiểu học đã được khen là hoa hậu học đường, đột nhiên bị người ta nói xấu xí, cô ta nhất thời không kịp phản ứng.

Chờ đến khi cô ta phản ứng thì Tần Mặc Bắc đã đi thật xa rồi.

Cuối cùng, Trương Lệ Dĩnh đã khóc suốt quãng đường quay về ký túc xá, câu nói ‘cô thật xấu xí’ giống như gai nhọn đâm vào trái tim kiêu ngạo của cô ta.

Đúng là không nhìn ra, miệng Tần Mặc Bắc lại độc như vậy.

Tần Mặc Bắc nhanh chóng liên hệ với tài khoản chính thức của trường học, và trường cũng chính thức đăng bài bác bỏ tin đồn thất thiệt kia, Dù sao chuyện đó cũng khá ảnh hưởng đến hình ảnh trường, hiện tại có bằng chứng chứng minh đây là do người khác bịa đặt, đương nhiên là tốt rồi.

Trò hề nhanh chóng bị chìm xuống.

Cuối cùng Trương Lệ Dĩnh bị lãnh đạo nhà trường gọi lên uống trà, đoán chừng không tốt đẹp gì.

Quả nhiên, ngày hôm sau trường học đưa ra thông báo, nói cô ta tung tin đồn nhảm, làm ảnh hưởng đến danh tiếng của trường học nên bị xử phạt cảnh cáo.

Khi Triệu An Ca đi ra cổng trưởng, không còn người theo dõi cô, đồng thời cũng không gặp được Lưu Cương.

Đã mấy ngày không thấy hắn ta, mặc dù đây là chuyện tốt nhưng Triệu An Ca luôn cảm thấy bất an, không phải sắp xảy ra chuyện lớn gì chứ.

Mà hình như Tần Mặc Bắc cũng không quan tâm, có hay không có Lưu Cương cũng không ảnh hưởng gì với anh. Chẳng qua chỉ khác là đi học bằng cổng chính hay cổng sau mà thôi.

Sáng thứ bảy, Tần Mặc Bắc quyết định về nhà ngoại một chuyến, từ sau khi nhà phá sản, những lúc rảnh rỗi anh sẽ về nhà ngoại, xem thử có thể giúp được gì hay không.

Ông bà đã lớn tuổi, hiện tại cũng không có bảo mẫu bên cạnh, có rất nhiều chuyện bất tiện.

Ông ngoại đã đổ rất nhiều tiền vào công ty của Tần gia, sau khi Tần gia phá sản, tiền ông ngoại cũng bị mất, vả lại còn giúp nhà anh trả bớt nợ nên trên người cũng không còn lại bao nhiêu.

Đối với việc này Tần Mặc Bắc luôn thấy có lỗi, ông bà ngoại lại rất độ lượng, không có việc gì cũng gọi cho anh nhắc ăn uống đầy đủ.

Tần Mặc Bắc đổi hai lần xe buýt mới đến chỗ ở hiện tại của ông bà ngoại.

Đây là khu dân cư cũ kĩ, cũng may là cây xanh ở đây không tệ, cuộc sống cũng thoải mái. Thích hợp cho người già dưỡng lão.

Tần Mặc Bắc vừa vào cửa, bà ngoại liền đến đón, nhìn cục cưng của bà có thay đổi gì không.

Ông ngoại không ở nhà, có lẽ đã đi công viên xem chim cảnh, mẹ anh đang đọc sách ngoài ban công.

Thừa lúc bà ngoại bận việc, Tần Mặc Bắc ra ngoài ban công, kéo ghế ngồi đối diện mẹ.

Lưu Khả Di đứng dậy mở cửa sổ ra hơn một chút rồi nói “Cho thông gió, mẹ bị cảm chưa chết, tránh lây bệnh cho con.”

Tần Mặc BẮc rót ly nước rồi, “Mẹ, chú Lâm từng đến nhà ngoại rồi ạ?”

Lưu Khả Di ừ đáp, “Ông ấy dẫn mẹ vào bệnh viện.”

Tần Mặc Bắc đưa ly nước cho Lưu Khả Di, “Lần sau nếu bị bệnh thì mẹ gọi cho con đi, con dẫn mẹ đi khám, đừng để phiền người khác.”

Lưu Khả Di hiểu ý con mình, mỉm cười nói, “Yên tâm, gần đây con học sao rồi?”

Tần Mặc Bắc đáp, “Rất tốt ạ.”

Bà ngoại ở chỗ kia gọi. “Tiểu Bắc à, lại đây ăn nho đi con, ngọt lắm.”

Tần Mặc Bắc trả lời, “Dạ, con đến liền bà ơi.”

Ăn xong cơm trưa. Tần Mặc Bắc lét lút đặt một bìa thư vào túi bà ngoài, bên trong có năm ngàn.

“Mẹ, ông ngoại bà ngoại, con đi ạ. Chiều nay con còn tiết dạy đàn nữa.”

Nói xong ra cửa đổi giày.

Bà ngoại lấy bìa thư trong túi ra, cứng rắn đưa lại, “Biết ngay là con sẽ đưa tiền mà, con còn tiền trong người hay không?”

Tần Mặc Bắc mỉm cười, “Đủ ạ.” Nói xong đưa bìa thư lại cho bà ngoại.

Bà ngoại lại đẩy qua, “Ông bà còn đủ tiền xài, tiền dưỡng lão cũng có, nuôi hai mẹ con cũng không sao hết, tiền này con giữ lại đi, bằng không thì đừng về đây nữa.”

Tần Mặc Bắc đành phải nhận lại bìa thư.

Bà ngoại tiếp tục nói, “Ba con bốc hơi khỏi trái đất luôn hay sao, vừa xảy ra chuyện là đi mất dạng, đã ba năm rồi, không có tin tức gì, không biết sống chết ra sao.”

Lưu Khả Di bước tới, nói với Tần Mặc Bắc, “Mau đi đi, lại trễ đó.” Bà nói tiếp, “Gần đây trời trở lạnh, con nhớ mặc thêm quần áo.”

Tần Mặc Bắc đáp, “Mẹ, ông bà ngoại lớn tuổi rồi, mẹ có rảnh cũng có thể mua đồ ăn hoặc nấu cơm phụ ạ.”

Nói xong đổi giày đi xuống lầu.

Nhìn đồng hồ cũng đã gần ba giờ, vừa đúng có thể đến kịp để dạy đàn cho Triệu Tiểu Tinh.

Kết thúc giờ dạy Triệu Tiểu Tinh, anh còn phải đi đến nhà thầy dạy đàn, buổi biểu diễn hòa tấu của thầy sẽ được tổ chức vào ngày 7 tháng 12.

Đúng vào ngày sinh nhật của Triệu An Ca.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.