Một Đời An Ca

Chương 34: Chương 34




Tần Mặc Bắc đặt cằm lên đầu cô, nhẹ nhàng vỗ cô lên lưng cô, lấy túi giữ nhiệt trong tay đưa qua.

Triệu An cầm lấy, vẫn còn rất ấm, bên trong tràn đầy mùi hương của Tần Mặc Bắc.

Túi giữ ấm này in hoa màu xanh và màu đỏ.

Cô ngẩng đầu lên hỏi, “Ai đưa cho anh thế?”

Tần Mặc Bắc mỉm cười đáp, “Bà ngoại anh.”

Triệu An Ca cũng cười theo, “Cảm ơn bà ngoại ạ.” Lại hỏi. “Chúng ta đi đâu đây?”

Tần Mặc Bắc nhìn cô, “Đi theo anh nhé, ở với anh một lúc nhé.”

Triệu An Ca nghiêng đầu qua nhìn anh nói, “Có việc gì sao anh?” Vừa rồi khi cô ở nhà nhận được điện thoại của anh, lúc nói còn mang theo giọng mũi.

Dù dáng vẻ lúc này của anh tươi cười, có thể điểu chỉnh nhanh như vậy sao, hay là vì thói quen anh luôn tự chữa vết thương, giữ trong lòng anh không khó chịu sao?

Tần Mặc Bắc nhìn thấy ánh mắt lo lắng của cô, trong lòng ấm áp, “Anh muốn hôn em, ngay lúc này.”

Nói xong kéo cô chạy lên phía trước.

Triệu An Ca vừa chạy vừa hô, “Em đi với anh.”

Trong lúc nóng vội thiếu chút nữa đụng trúng một người, cô bị người kia mắng, “Chạy nhanh như vậy muốn đi đầu thai hả.”

Triệu An Ca trừng mắt liếc người kia một cái, vốn dĩ muốn cãi lại nhưng bị Tần Mặc Bắc kéo chạy tiếp.

Hai người nhanh chóng chạy đến dưới lầu tiểu khu, Tần Mặc Bắc lấy chìa khóa mở cửa hành lang, rồi nhanh chóng kéo cô đi lên cầu thang.

Vào cửa phòng, chưa kịp đổi giày, thầm chí còn chưa kịp thở dốc, cô liền bị anh hôn.

Nhịp tim cô đập manh, lại đột nhiên bị anh hôn, có cảm giác trái tim dường như không còn thuộc về mình.

Anh vừa cắn môi cô lại mút thật manh, vừa cởi áo khoác cô ra.

Triệu An Ca vẫn đang sững sờ, đây là muốn làm chuyện gì đúng không?

Không đợi cô kịp phản ứng, đã bị anh bế lên, suy nghĩ lúc này không còn thuộc về cô nữa, đến khi kịp phản ứng lại thì cô đã nằm trên giường trong phòng ngủ của anh.

Áo khoác của Tần Mặc Bắc bị vứt ngoài cửa phòng ngủ, anh nhìn cô gái dưới thân mình, nhìn gương mặt ửng hồng vì thẹn thùng của cô, lại hôn tiếp.

Hai người ôm chặt lấy nhau, lăn lộn trên giường.

Ngay lúc đang âu yếm, cửa phòng ngủ bị mở ra, Triệu An Ca hoảng sợ, lập tức nhìn ra cửa..

Mợ nó, Triệu Bân.

Sao anh lại quên thằng ôn dịch này chứ!

Thằng quỷ, ngày nghỉ lễ không ở nhà, chạy đến đây làm cái quần què gì!

Vẻ mặt Triệu Bân ngu ngơ đứng ngoài cửa, sau khi phản ứng lại thì lập tức đóng cửa phòng hai người lại, ở bên ngoài hô lên, “Cái đó, mắt tao bị mù, không thấy gì hết, tao đi ra ngoài, tối nay không về đâu, hai người tiếp tục đi.”

Sau đó bên ngoài không còn thanh âm gì.

Tần Mặc Bắc ngồi bên mép giường, nhìn quần áo lộn xộn của hai người, anh khẽ mỉm cười kéo Triệu An Ca lên.

“Xin lỗi em, vừa rồi anh không kiềm chế được.”

Triệu An Ca quay người sang chỗ khác chỉnh lại áo lót bị anh làm lộn xộn, cúi đầu, nhỏ giọng nói, “Không có gì, em nguyện ý mà.”

Tần Mặc Bắc đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt bằng nước lạnh, cố gắng kiềm chế cảm xúc bản thân.

Triệu An Ca bước xuống giường, soi gương, trên cổ có một vết đỏ do anh hôn, cô vươn tay sờ sờ, không nhịn được mà trộm cười.

Giày trên chân vẫn còn chưa đổi, cô chạy qua đổi giày, nhặt áo khoác của hai người dưới sàn nhà treo lên giá áo ở huyền quan.

Tần Mặc Bắc bước ra khỏi nhà vệ sinh, đến tủ giày đổi dép.

Triệu An Ca bước tới ôm ngang eo anh, nhẹ giọng nói, “Tối nay em không muốn đi.”

Cô ám chỉ rất rõ ràng.

Tần Mặc Bắc xoay người lại, nhìn vào mắt cô nói. “Anh, không phải gấp như vậy.” Lại nói, “Chuyện này em phải nghĩ kỹ.”

Triệu An Ca vùi đầu vào ngực anh nói, “Hơn ba năm trước, từ lần đầu tiên thấy anh, em đã nghĩ kỹ rồi, lúc ấy, dù cách một con đường lớn em đã nghĩ, nếu như có thể ngủ được với anh, dù chết cũng không hối tiếc.” Nói xong cười cười, “Nói không chừng khi đó anh cũng chẳng thấy được em.”

Tần Mặc Bắc sờ sờ đầu cô nói, “Anh thấy em, thấy em bị chảy máu mũi.”

Nói xong hai người đều cười rộ lên.

Tần Mặc Bắc hỏi, “Em đói chưa?”

Triệu An Ca ngẩng đầu lên đáp, “Đói ạ, lúc ở nhà mới ăn cơm được một nửa liền chạy đi. Em muốn ăn mì thịt bằm cải xanh, thêm hai trứng và một xúc xích nữa.”

Tần Mặc Bắc mỉm cười, “Được.” Nói xong xoay người đi vào bếp.

Triệu An Ca đứng trước cửa bếp nhìn anh rửa rau, động tác này cô rất quen thuộc, nhưng mà dù thế nào cũng xem không đủ, tốt nhất là xem cả đời.

Hai người đều không nói chuyện, chỉ có tiếng nước chảy ào ào, tràn ngập không khí gia đình.

Nghĩ đến chuyện hôm nay ở lại, cùng với chuyện sẽ phát sinh vào tối nay, trong lòng Triệu An Ca vô cùng kích động, cô có chút khẩn trương, thậm chí còn có suy nghĩ muốn gọi điện cho Quách Tuyên Tuyên chia sẻ kinh nghiệm.

Ngẫm lại đành từ bỏ, chuyện này, không biết hỏi làm sao.

Tâm tình Tần Mặc Bắc cũng không bình tĩnh, anh vừa rửa đồ ăn, vừa nghiêng mặt qua nhìn trộm cô.

Cô dựa lưng vào cạnh cửa phòng bếp, hơi mặt hơi ủng hồng, đường cong cơ thể tuyệt đẹp làm cho lòng dạ anh không yên, lúc cắt hành, thiếu chút nữa phạm vào tay.

Nếu như tay bị cắt trúng sẽ không tốt lắm, động tác sẽ bị bất tiện.

Hai người cùng ngồi trên bàn cơm ăn mì, không khí vừa ấm áp vừa quỷ dị.

Còn quỷ dị như thế nào sao, chính là anh không dám nhìn thẳng em, mà em cũng không dám nhìn thẳng anh, nhưng anh lại luôn nhìn lén em, đúng lúc em cũng đang nhìn trộm anh, sau đó em và anh cùng dời mắt qua chỗ khác.

Sau đó lại tiếp diễn em nhìn trộm anh, anh nhìn lén em.

Ăn mì xong, Triệu An Ca đến huyền quan mặc áo khoác, nói với Tần Mặc Bắc đang rửa chén ở bên trong, “Em về nhà một chuyến, lấy thêm quần áo để tắm.”

Tần Mặc Bắc quay đầu lại nói, “Có việc gì thì gọi cho anh.”

Triệu An Ca đổi giày, cầm ba lô lên rồi đi ra cửa.

Có thể có chuyện gì được cơ chứ, hôm nay dù trời có sập, cô cũng muốn làm cho xong chuyện trong tối nay, làm cho thật tốt vào.

Có như vậy thì đời này cô không còn gì tiếc nuối.

Tần Mặc Bắc nghe tiếng đóng cửa, buông cái chén trong tay xuống, lau tay, rồi đi ra ban công nhìn cô bước ra ngoài tiểu khu bắt xe taxi.

Xem xong mới quay trở lại tiếp tục rửa chén.

Hiện tại là ba giờ chiều, bầu trời mùa đông mau tối, hơn năm giờ thôi mà đã tối thui.

Rửa chén xong, Tần Mặc Bắc ngồi trên sô pha, đột nhiên không biết nên làm cái gì, đi ra ngoài mua một ít thức ăn, tối sẽ nấu cho cô, không thể lúc nào cũng chỉ có mì thịt bằm cải xanh được.

Mặc dù anh cũng chỉ biết làm mấy món mà thôi,

Bổ dưỡng, trước hết phải đảm bảo dinh dưỡng.

Tần Mặc Bắc đi siêu thị mua đồ ăn, thời điểm xếp hàng tính tiền, anh nhìn thấy hộp áo mưa trong kệ nhỏ ở bên cạnh quầy tính tiền.

Cho đến bây giờ anh chưa từng mua thứ này, không biết loại nào dùng tốt, nhìn xung quanh không ai nhìn về phía mình, anh nhanh chóng bắt lấy một hộp đặt bên dưới đống đồ ăn.

Giống như đang ăn trộm.

Cũng may là nhân viên thu ngân không nói gì.

Thật ra nhân viên thu ngân có thấy cũng bình thường, mua áo mưa thôi mà, một chuyện rất bình thường, chẳng qua là Tần Mặc Bắc nghĩ nhiều mà thôi.

Lúc quét mã, nhân viên thu ngân hàng liếc nhìn Tần Mặc Bắc mấy lần, điều này làm cho anh vô cùng căng thẳng, cảm giác như ăn trộm mà bị bắt tận tay.

Còn thực tế là cô nàng thu ngân là một đứa mê trai đẹp, nhìn thấy anh chàng đẹp trai thế này nên nhìn nhiều một chút, còn anh đẹp trai mua gì thì chẳng quan tâm.

Nhưng nếu là mua áo mưa thì cô nàng thu ngân lại nhìn thêm mấy lần, đồng thời cũng hâm mộ cô gái nào có thể cùng chia sẻ sung sướng với anh chàng.

Tính tiền xong, Tần Mặc Bắc đem hộp áo mưa bỏ vào trong túi áo khoác, bước ra khỏi siêu thị.

Về đến nhà, anh đặt hết đồ ăn và phòng bếp rồi đi rửa tay.

Tần Mặc Bắc trở lại phòng ngủ, lấy hộp bảo hộ bỏ vào trong ngăn tủ, anh dự định nghiên cứu một chút, dù sao trước kia chưa từng mua nên tò mò.

Lúc trước chưa từng ăn thịt heo nhưng cũng từng thấy heo chạy.

Triệu An Ca về đến nhà, chạy đến phòng ngủ cầm một bộ đồ tắm rửa và quần áo, đặc biệt thay nội y trên người ra, dù sao màu da cũng không kích thích lắm.

Cô đổi sang bộ đồ lót ren màu đen, đứng trước gương ngắm một hồi, vô cùng hoàn mỹ.

Triệu An Ca nhẩm tính kỳ sinh lý của mình, còn một tuần nữa là dì cả tới, cho nên bây giờ là kỳ an toàn, thiên thời địa lợi nhân hòa, rất tốt.

Triệu An Ca xếp ba lô xong, nói với Dì rằng cô muốn về trường ở, nói xong chạy ra ngoài.

Trước khi đi còn cầm một chai rượu vang đỏ bỏ vào túi.

Dì nói để chú Lưu đưa cô đi nhưng cô không đồng ý, cô muốn tự mình bắt xe đi.

Hiện tại cô gặp được người quen, sẽ sinh ra cảm giác như đang làm chuyện xấu mà bị bắt tại trận.

Chột dạ muốn chết. Rõ ràng là người trưởng thành rồi cơ mà.

Triệu An Ca xuống xe ở dưới lầu tiểu khu của Tần Mặc Bắc, thời gian cũng chỉ bốn giờ mười lăm, trời cũng chưa tối.

Cô từ từ đi lên lầu nhà anh, đến khi đến trước cửa nhà lại đi xuống, đi lòng vòng quanh quanh tiểu khu.

Đương nhiên là không phải cô không muốn gặp anh, mà là cô khẩn trương, dù có thể nhận ra anh cũng khẩn trương như cô, nhưng nếu cô đi lên quá sớm, thì hai người cũng chỉ trừng mắt nhìn nhau, anh nhìn em em nhìn anh, chẳng lãng mạn gì cả.

Tần Mặc Bắc đứng trên ban công, thấy Triệu An Ca đã quanh quanh dưới lầu của anh gần mười vòng rồi.

Anh mỉm cười, xoay người vào bếp ngâm rau củ, vo gạo nấu cơm.

Đã gần năm giờ, trời cũng dần tối.

Tần Mặc Bắc quay trở lại ban công, Triệu An Ca vẫn còn đang đi lòng vòng, anh lấy điện thoại muốn gọi cho cô nói cô đừng đi vòng vo nữa, đi lên đi.

Triệu An Ca trả lời điện thoại nói, “Em còn trên xe, lát nữa sẽ tới.”

Tần Mặc Bắc mỉm cười, “Anh thấy em rồi, đi lên đi, chuẩn bị nấu cơm rồi, em phụ anh nhé.”

Triệu An Ca ngẩng đầu lên, nhìn về phía ban công nhà Tần Mặc Bắc, quả nhiên nhìn thấy anh đang cười với cô.

Cô cúp máy rồi đi lên lầu.

Vào nhà đổi giày, cởi áo khoác rồi rửa tay.

Tần Mặc Bắc tựa cửa phòng bếp nhìn cô mỉm cười, nhìn dáng vẻ lơ ngơ của cô, ngược lại anh không còn khẩn trương, mà còn muốn trêu chọc cô nữa.

Triệu An Ca rửa tay xong bước tới, nhìn vào phòng bếp hỏi, “Cần em giúp gì ạ?”

Tần Mặc Bắc lấy hai củ khoai tay từ trong bồn đưa cô. “Em gọt vỏ là được.” Nói xong đưa cho cô một con dao.

Triệu An Ca nấu ăn giỏi, nhanh chóng gọt sạch vỏ khoai tây.

Cô đặt khoai tây lên thớt rồi hỏi, “Cắt nhỏ đúng không anh?”

Tần Mặc Bắc gật gật đầu.

Triệu An Ca cầm dao lên cắt, khoai tây được cắt gọn gàng, đồng đều nhau, tay nghề cắt cũng rất lợi hại.

Tần Mặc Bắc cho khoai tây đã được cắt vào ngâm trong nước lạnh, lại đưa hai trái cà tím cho cô cắt tiếp.

Cô cắt xong cà, lại bắt đầu cắt nhỏ hành lá và gừng.

Món cần cắt đã cắt xong, cô bị Tần Mặc Bắc đuổi ra ngoài, nói phòng bếp có khói dầu.

Triệu An Ca đứng ở cửa phòng bếp mỉm cười nói. “Em cũng chẳng mang thai, có nôn nghén đâu mà, không sợ mùi khói dầu đâu.”

Nói đến hai chữ mang thai, cả hai người đều im lặng, có thể nói vô cùng ăn ý, vô cùng hài hòa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.