Một Đời Bình Yên

Chương 16: Chương 16




Chưa dừng lại ở đó đâu, nó còn to còi đe dọa bọn kia cơ:

- Tao có đai đỏ takewondo, đứa nào muốn thêm trận nữa thì cứ lao vào đây tao chấp hết...

- Chúng mày muốn đánh bạn tao à? Tao thách chúng mày đấy..

- Còn con này nữa, nãy vênh váo lắm mà giờ im thin thít như thóc ngâm thế?

- Mày bảo bạn tao quyến rũ chồng mày, có bằng chứng không? Lôi ra đây tao xem nào, chứ ăn nói bừa bãi là mày không xong với tao đâu..

Tôi thấy tình hình có chút căng thẳng, vỗ nhẹ vào vai Yến:

- Bỏ qua đi, muộn giờ rồi vào làm thôi.

Yến đẩy tay tôi ra:

- Mặt mũi thằng chồng nó dát vàng hay dát kim cương mà chúng nó cứ làm như báu vật để mày phải nhao vào?

- Tiên sư bọn nó chứ, chỉ cậy đông bắt nạt yếu thôi. Có giỏi thì đến đánh nhau với tao nài, mày cho qua dễ dàng vậy để lần sau bọn nó trèo lên bàn thờ nhà mày ngồi à?

- Tránh ra một bên đi, đừng làm vướng chân vướng tay tao. Mày mà còn bênh bọn nó nữa, thì tao với mày từ nay không bạn bè gì hết..

Tôi còn chưa kip trả lời, mấy anh bảo vệ đã xồng xộc chạy ra kéo tay Yến ra khỏi người mụ kia:

- Đây là công ty, chứ không phải cái chợ. Các chị muốn đánh nhau thì ra chỗ khác...

Yến ngẩng đầu gân cổ lên cãi:

- Bọn nó mò đến tận công ty đánh nhân viên mà giờ các anh mới ra can thiệp à?

- Có gì mời các chị vào phòng bảo vệ nói, chúng tôi không giải quyết ở đây..

Thế là cả 7 người cùng kéo nhau vào phòng bảo vệ. Anh ca trưởng hình như có quen biết Yến, nên hỏi tôi nhẹ nhàng cực:

- Em có biết mấy cô này không?

Tôi lắc đầu:

- Không. Đây là lần đầu tiên em gặp bọn họ.

Con mụ béo nhất nhảy bổ vào cổ họng tôi:

- Mày nói dối mà không biết ngượng mồm à con kia? Nếu mày không ve vãn, thí dỗ chồng bạn tao thì bọn tao có đến tận nơi xử lí mày không?

Yến quắc mắt lên lườm, nãy mụ ta bị nó đánh nên giờ im bặt:

- Mày có bằng chứng nó ve vãn chồng bạn mày không?

- Có chứ. Bọn tao làm gì cũng có nguyên nhân rõ ràng.

- Đâu. Mang ra đây tao xem nào...

Mụ Béo quay sang mụ mặc váy đỏ:

- Mày đưa điện thoại đây. Không phải sợ ai cả.

- Tao mang bằng chứng ra rồi, nếu đúng là nó ve vãn chồng bạn tao thì mày tính sao?

Yến nhếch mép khinh khỉnh:

- Thì tao không nhúng tay vào chuyện của bọn mày nữa, bọn mày muốn làm gì nó thì làm. Tao không quan tâm.

- Mày nhớ lời đấy.

- Đừng lằng nhằng nữa. Cứ mang bằng chứng ra. Nếu không có thì bọn mày xác định với tao...

Mụ Béo dứt khoát giằng lấy cái điện thoại từ tay mụ váy đỏ, lướt trên lướt dưới một hồi rồi đưa đến trước mặt Yến và mấy anh bảo vệ:

- Nhìn xem đây là cái gì? Có phải bọn tao bịa chuyện đổ oan cho nó không?

Yến chồm người ra chăm chú nhìn vào màn hình, dò xét từng chút một. Đến cả mấy anh bảo vệ cũng cẩn thận soi xét:

- Các cô không nhầm chứ?

- Nhầm làm sao được. Tên khách sạn to đùng lù lù ra, lại còn cái bóng lưng này nữa không của nó thì của ai?

Tay Yến nắm thành quyền đập mạnh xuống bàn, nghiến răng ken két:

- Chúng mày có bị điên không? Chỉ dựa vào cái bóng lưng vớ vẩn mà dám kết luận bạn tao như thế à?

- Hôm qua tao nhìn thấy nó và chồng tao cùng nhau bước vào tòa nhà này đấy.

- Chồng mày là thằng nào?

- Mày có biết ở cái tòa nhà này có bao nhiêu công ty lớn nhỏ không? Nhỡ đâu chồng mày đi gặp đối tác thì sao? Mày cũng úp lên đầu bạn tao cái mũ con giáp thứ 13 à?

- Não mày ngắn hay không có nếp nhăn thế? Lần sau muốn đi đánh ghen thì tìm hiểu cho kĩ vào. Bạn tao hiền nó không thèm chấp, chứ vớ phải con khác nó táng mày không trượt phát nào đâu...

Tôi nghe Yến chửi một thôi một hồi không nghỉ ngơi, mà khâm phục nó thật. Lại còn bài bản, không vấp chỗ nào mới ác chứ. Con mụ kia đuối lí, thì bắt đầu quay ra cãi chày cãi cối:

- Tao không cần biết. Một con nhân viên quèn như nó, lương tháng vài triệu bạc có đủ ăn đủ tiêu không mà dư tiền mua ô tô?

Giời ạ...

Nghe mụ ta nói câu này, mà tôi tí nữa “ sang chấn tâm lí “. Người ta mua ô tô mà nó cũng thắc mắc thì chịu rồi. Có khi nào đầu óc mụ này bị úng nước thật không?

Tôi công nhận tôi nghèo thật, nhưng bố mẹ tôi đâu có nghèo?

Còn chưa kể đến chú già nữa...

Tha cho tôi đi, lúc này thực không biết nói gì mới ngầu...

Yến rót cốc nước lọc, tu ừng ực. Tay vỗ liên hồi vào ngực thở gấp:

- Mày có biết mày đang ở hành tinh nào không? Hay tao cho mày mượn cái đĩa bay, biến về thế giới của mày nhé. Nó mua ô tô thì liên quan gì đến nồi cơm, ấm trà nhà mày mà mày phát biểu khôn thế? Chẳng nhẽ cứ lương thấp thì không được đi ô tô hay gì?

Mấy anh bảo vệ cũng che miệng cười khúc khích:

- Chị xác định đây là bồ của chồng chị chứ.

- Tôi xác định. Nó tên Khuê, năm nay 24 tuổi hiện đang làm nhân viên phòng kế toán công ty xxx chứ gì?

Câu nói vừa kết thúc, cả tôi và mấy anh bảo vệ kia đều tròn xoe mắt ra nhìn nhau:

- Chị bảo ai tên Khuê? Chị nhầm người thật rồi...

- Các anh đừng hòng mà bao che cho nó, tôi quá rõ các anh rồi. Chuyện này tôi sẽ kiện lên ban lãnh đạo công ty.

Sau một hồi lơ mơ, đến mức này thì tôi không thể kiềm chế thêm được nữa. Giật phắt cái thẻ nhân viên đang đeo trên cổ, vứt bụp phát xuống bàn quát to:

- Chị có biết chữ không? Chị nhìn hộ tôi xem, tôi tên gì? Làm ở công ty nào?

Mấy mụ kia túm tụm lại nhìn xuống cái thẻ nhân viên của tôi. Mặt các mụ ấy nghệt ra, không nói năng gì. Tôi càng nghĩ càng bực, đang yên đang lành bị một trận đòn oan, lại còn om sòm cả công ty...

Con mụ lúc nãy to mồm nhất giờ lí nhí trong cổ họng:

- Nhầm người thật rồi...

Một từ “ nhầm “ của mụ ta khiến đầu tóc tôi rối tung rối mù, quần áo thì xộc xệch chẳng khác nào người điên. Chưa kể hai má bị sưng đỏ, tay còn vài vết cào...

Tiếng anh bảo vệ gắt lên:

- Nhầm còn không mau xin lỗi người ta đi.

Tôi xua tay lắc nhẹ đầu:

- Không cần đâu.

Yến giãy nảy lên:

- Mày điên à. Sao mày bỏ qua dễ dàng thế? Không cần lương thiện với những loại người như thế này đâu..

Tôi cười nhạt nhìn nó:

- Ai bảo mày tao bỏ qua?

- Chính miệng mày vừa nói như..

- À..Tao bảo tao không cần lời xin lỗi của bọn họ, chứ có phải tao đồng ý bỏ qua đâu...

- Thế giờ mày định giải quyết như nào? Có cần tao gọi công an đến không? Tội cố ý gây thương tích, đe dọa sỉ nhục vu khống người khác và gây rối trật tự nơi công cộng cũng không nhẹ đâu...

Đảo ánh mắt quanh phòng bảo vệ, tôi giả vờ bình tĩnh nói:

- Mày gọi đi..Gọi cho cả LUẬT SƯ nhà tao nữa..

Nhắc đến “ luật sư “ và “công an” mấy mụ kia co rúm người lại:

- Khoan đã...

- Các người còn muốn gì nữa?

- Trước hết cho chúng tôi xin lỗi cô...

Tôi không để mụ ta nói hết câu đã chen ngang:

- Tôi đã nói tôi không cần lời xin lỗi của mấy người...

- Bạn tôi bị chồng phản bội tức giận quá mất khôn, mong cô rộng lượng bỏ qua cho...

Vừa nói mụ ta vừa đẩy về phía tôi một cọc tiền 500k, còn mới cứng:

- Còn đây coi như là chi phí chúng tôi bồi thường tổn thất tinh thần cho cô. Cùng là phận đàn bà với nhau, chắc cô cũng hiểu cảm giác của bạn tôi bây giờ..Làm lớn chuyện cả hai bên đều không có lợi lộc gì..Cô là người thông minh lại có ăn có học đàng hoàng, tôi nghĩ chắc cô cũng đồng ý với cách giải quyết của chúng tôi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.