Một Đời Bình Yên

Chương 1: Chương 1




Tôi tên Hà, hôm nay tròn 1 tháng tôi về nhà họ Giang làm dâu. Cuộc hôn nhân giữa tôi và người chồng hiện tại, là cuộc hôn nhân thương mại. Thậm chí trước ngày cưới, chúng tôi mới chỉ gặp nhau đúng 6 lần...

Nhà họ Giang khác hoàn toàn với những gia đình giàu có khác. Họ sống ở ngoại thành, mở công ty kinh doanh đồ gỗ rất phát triển đứng đầu là bố chồng tôi. Bên trong vẻ hào nhoáng, choáng ngợp đó là một gia đình hết sức phức tạp với những bí mật động trời, những thủ đoạn tranh quyền còn khốc liệt hơn cả trong phim..

Chồng tôi tên Duy là con cả trong gia đình, mẹ chồng mất sớm. Còn người mẹ hiện tại là mẹ kế, bà ấy cũng có 2 người con trai. Lẽ dĩ nhiên từ trước đến giờ, mấy đời bánh đúc có xương mấy đời dì ghẻ lại thương con chồng. Chúng tôi đích thị là cái gai trong mắt, là tảng đá cản đường lớn nhất của bà ấy trên con đường đi tới gia sản họ Giang...

Bữa cơm nào tôi cũng cảm thấy nặng nề. Từng cử chỉ, lời ăn tiếng nói đều phải hết sức cẩn thận. Tính tôi từ trước đến giờ đã hay bộp chộp, không quen phép tắc mà nay lại được gả vào cái gia đình truyền thống mẫu mực kiểu này, nên cảm giác giống hệt cá nhảy lên bờ khó chịu kinh khủng...

Nghĩ lại đêm tân hôn, chồng tôi ra ngoài đến gần 3h sáng mới về. Tôi mắt nhắm, mắt mở cho qua nhưng vẫn bị dựng dậy nói chuyện.

Anh ta kéo chăn, vỗ vỗ vào vai tôi mấy cái:

- Này nhóc..

Tôi hừ hừ, đưa tay dụi mắt chán chê rồi mới miễn cưỡng trả lời trong lúc nửa tỉnh nửa mê:

- Anh định làm gì đấy? Có tin tôi kêu lên không?

Căn phòng bỗng dưng im bặt, tôi lúc đó vẫn chưa hiểu mình vừa nói gì. Tiếng cười nhạt của Duy vang lên mới làm tôi giật mình:

- Nhóc biết tôi là ai không?

Tôi ngồi vục dậy cúi đầu xuống, lí nhí trả lời:

- Anh là chồng tôi..

- Vậy nay là ngày gì?

- Ngày anh và tôi kết hôn..

Tên Duy cúi xuống nhìn tôi chằm chằm, cái nhìn dò xét xoáy sâu vào tận tâm can:

- Cũng may nhóc vẫn còn nhớ. Tôi với nhóc bây giờ đã là vợ chồng. Đêm tân hôn nhóc thử nói xem tôi phải làm gì?

Tôi nghe xong hoảng sợ lùi về phía sau, nói năng loạn xạ mục đích chủ yếu để đánh trống lảng câu hỏi của anh ta:

- Tôi không phải nhóc, tôi có tên tuổi đầy đủ..

Duy gật đầu, khẽ nhếch môi:

- Cái này thì tôi biết, nhóc tên Hà năm nay 23 tuổi. Con gái thứ hai của ông trùm bất động sản, vừa mới tốt nghiệp đại nửa năm trước..

- Anh biết rồi sao còn gọi tôi là nhóc?

- Tôi hơn nhóc 9 tuổi, không gọi là nhóc thì gọi là chị à?

Tôi xua xua tay, vẻ mặt sợ hãi:

- Hôm nay không làm được không? Tôi chưa chuẩn bị tâm lí..

Ngược lại với suy đoán của tôi, Duy cười to ngồi xuống giường tự nhiên:

- Chuyện đó thì cần gì phải chuẩn bị?

- Không được đâu..anh..anh..đừng lại đây..Nếu không tôi sẽ..

- Sẽ làm gì?

- Sẽ đánh anh..

Duy cầm chặt tay tôi, giọng điệu thách thức:

- Nhóc đánh được không?

Tay anh ta to gấp rưỡi tay tôi, muốn đánh anh ta chi bằng tôi tự đập đầu mình vào gối nghe còn hợp lí hơn, mặt tôi nghệt ra lẩm bẩm mấy từ trong cổ họng:

- Không đánh được, cũng cố phải đánh..

Trong lòng anh ta suy nghĩ điều gì, mà đột nhiên buông lỏng tay tôi ra giọng điệu cũng theo đó mà nghiêm túc hẳn:

- Không đùa với nhóc nữa..

Tôi chu mỏ cãi bướng:

- Ai thèm đùa với ông chú già nhà anh?

Duy trừng mắt lườm tôi:

- Tôi biết nhóc không yêu thương gì tôi đâu, lấy tôi chẳng qua do không còn lựa chọn nào khác thôi. Nếu không sát ngày cưới 1 tuần, nhóc đã không bỏ nhà ra đi.. Mặc dù kế hoạch thất bại, bị bố mẹ nhóc tóm về ngay chiều hôm sau..

Tôi chột dạ ngước đầu len lén nhìn trộm Duy, chuyện tôi trốn đám cưới là chuyện bí mật. Cả nhà tôi phong tỏa tin tức này rất tốt, vì bố mẹ sợ tôi bị gia đình chồng đánh giá nọ kia nhưng không ngờ vẫn bị lọt đến tai anh ta?

Chết chắc rồi..

Đối thủ nặng kí như này, tôi phải bàn phương án chiến đấu như nào mới hạ gục được đây?

- Sao anh biết tôi chốn ra ngoài..?

- Trên đời này chuyện gì tôi muốn biết đều không khó khăn. Huống chi nhóc còn là vợ tôi. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, từ trước đến giờ tôi không thích ép buộc ai, nhóc cũng vậy đừng căng thẳng quá. Phụ nữ hai lưng như nhóc, không phải gu của tôi đâu..

- Vậy anh đồng ý lấy tôi làm gì?

- Cũng như nhóc thôi, không còn lựa chọn nào khác...

- Anh đừng quanh co nữa, rốt cuộc anh muốn tôi làm gì..

Duy cao hứng búng tay một cái, cúi đầu sát mặt tôi:

- Nhóc cũng thông minh đấy, vòng vo tam quốc một hồi cuối cùng cũng đoán ra mục đích của tôi..

- Anh nói đi..Nếu tôi giúp được, thì sẽ cố gắng giúp anh..

- No..No..Không nghiêm trọng như nhóc nghĩ đâu. Tôi chỉ cần nhóc yên phận, diễn tốt vai người vợ hiền của mình không làm ảnh hưởng đến tôi là tôi biết ơn lắm rồi. Hai năm nữa, mọi việc đi vào quỹ đạo tôi hứa sẽ trả tự do cho nhóc..

- Thật không?

- Tôi ít nhiều năm nay cũng 32 tuổi đầu, việc đánh lừa trẻ con tôi không làm đâu...

Đến đây khi biết tuổi thật Duy, tôi có hơi ngạc nhiên. Vì bề ngoài nhìn anh ta rất trẻ, cùng lắm chỉ khoảng 27 - 28 tuổi thôi chứ nào ngờ đã 32 tuổi rồi. Tôi thay đổi cách xưng hô, chọc tức Duy:

- Vậy chú nói lại đi, tôi ghi âm cho chắc. Chú hứa sau 2 năm nhất định phải trả tự do cho tôi đấy..

- Nhưng tôi cần nhắc nhở nhóc một số chuyện nhỏ. Mẹ chồng nhóc không phải dạng người dễ nói chuyện, nhóc lựa lời mà ăn nói những lúc tôi không có nhà đừng để mình chịu thiệt. Còn cả cô em dâu dưới nhà nữa, loạng choạng không khéo nhóc bị trả về nơi sản xuất lúc nào không hay đâu..

Tôi xùy một tiếng, tỏ vẻ phản đối:

- Chú đừng coi thường tôi. Tôi thông minh hơn chú nghĩ nhiều đấy..

- Vậy tôi chống mắt lên xem cái thông minh của nhóc nguy hiểm đến mức nào...

- Mà lúc nãy chú nói như vậy, có nghĩa tôi làm gì chú cũng bao che cho tôi hả?

Duy đứng dậy rót cốc nước lọc uống tự nhiên:

- Nhóc ảo tưởng vừa thôi. Nhà này bố tôi vẫn làm chủ, chứ tôi không có nhiều quyền hành cho nhóc phá phách vậy đâu..

- Thế mà tôi cứ tưởng chú oai lắm..

- Thôi không nói nữa, đi ngủ đi muộn rồi đấy nói chuyện với nhóc hại não tôi quá...

Dứt lời Duy cầm gối đi đến cái ghế sofa gần đó, nằm xuống ngủ ngon lành. Tôi trên giường lăn qua lăn lại, nghĩ ngợi suy đoán lung tung cũng thiếp đi lúc nào không hay..

...............

Thoát khỏi dòng suy nghĩ mơ màng, sáng hôm sau mới 6h ngoài cửa phòng tôi đã vang lên tiếng gọi inh ỏi của chị Loan giúp việc:

- Cô Hà ơi. Bà bảo tôi lên gọi cô xuống ăn cơm kìa...

- Chị cứ xuống trước đi, em xuống luôn đây ạ..

- Cô nhanh nhanh nhé, không bà lại chửi tôi..

- Vâng ạ..

Tôi vội vàng vục dậy, chạy vào wc làm vệ sinh cá nhân còn xuống dưới cho đông đủ. Nhà chồng tôi vẫn giữ thói quen ăn sáng tập trung, trưa mỗi người một nơi thì không nói nhưng buổi tối nếu không có việc gấp thì phải về nhà ăn cơm đúng giờ...

Trên bàn ăn, mọi người đã có mặt đông đủ còn mỗi chỗ tôi vẫn đang để trống. Mẹ chồng nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới, rồi nở nụ cười hết sức thân thiện:

- Con xuống rồi đấy à? Mau ngồi vào ăn đi, cả nhà đang chờ con từ nãy đến giờ..

Tôi cúi đầu ngại ngùng:

- Con xin lỗi cả nhà..

Bố chồng gật đầu cười cười:

- Không sao đâu. Con mới về nhà mình còn chưa quen, cứ học dần dần đừng bỏ cuộc là được..

- Vâng ạ..

Duy ngồi im không nói câu gì, giờ mới nhẹ nhàng kéo cái ghế của tôi ra:

- Em ngồi xuống ăn đi, mai nhớ chú ý đấy..

- Vâng ạ...

Cả bữa ăn không ai nói câu gì, chỉ thấy tiếng lách cách của bát đũa vang lên không ngừng. Đến hơn 7h thì bốn bố con họ bắt đầu đi làm. Tôi cũng lon ton chạy lên lầu thay quần áo, chuẩn bị đến công ty. Nhà đẻ tôi tuy không bề thế bằng họ Giang, nhưng cũng tạm gọi là có điều kiện. Còn tôi lại không theo nghiệp buôn bán của bố, mà chọn nghề thiết kế trời trang hiện tại đang làm cho một công ty nhỏ.

Tôi đeo túi xách, đi ngang qua mẹ chồng thì bị bà gọi lại:

- Hà này..Không phải mẹ có ác cảm gì với con, nhưng con đã về đây làm dâu rồi thì cũng cố gắng để ý nề nếp nhà mình một chút. Bữa sáng bắt đầu từ 6h, mọi người ai cũng bận rộn chứ không có thời gian chờ đợi riêng ai đâu..

Tôi biết lỗi này là của mình, nên cũng chẳng dám cãi chỉ cúi đầu nhận lỗi mong bà ấy bỏ qua cho tôi còn đi làm, chứ không thì muộn giờ mất. Nhà chồng ở ngoại thành, cách công ty rất xa lằng nhằng lúc nữa thể nào tôi cũng bị sếp mắng te tua không còn manh giáp...

- Con xin lỗi mẹ, từ mai con sẽ rút kinh nghiệm..

- Mẹ chỉ muốn tốt cho các con thôi, nhà họ Giang mình từ xưa đến nay đã có truyền thống rồi. Đừng để hôm nào có khác khứa đến nhà, người ta lại cười cho. Hồi cái Mai về đây cũng hơi ngượng ngạo, chứ giờ mẹ hài lòng về nó lắm. Con có chỗ nào không hiểu, thì cứ bảo em nó chỉ cho nhé...

Mai là vk của chú út, theo vai vế thì tôi gọi thế chứ tính tuổi tác cô ấy còn hơn tôi 1 tuổi đấy. Mai không đi làm công ty mà ở nhà nội trợ, quán xuyến mọi việc trong gia đình cùng mẹ chồng tôi. Tôi cười hề hề lấy lòng:

- Con biết rồi ạ. Nếu có gì không hiểu, con sẽ hỏi em Mai..

- Ừ. Nay con đi làm về mấy giờ?

- Dạo này công ty con chuẩn bị cho ra mắt bộ sưu tập mới, nên chắc khoảng 7h mới được về ạ..

Mẹ chồng trầm ngâm nhìn ra ngoài một lúc, rồi thở dài thườn thượt:

- Công việc của con có vẻ bận rộn quá nhỉ? Thế thì làm sao có thời gian chăm sóc thằng Duy?

- Dạ không...Chỉ khi nào sắp ra mắt bộ sưu tập mới, thì con phải tăng ca thêm thôi ạ..

Mẹ chồng cau mày, không vui lên tiếng:

- Tại con về đây cả tháng nay rồi, mà hiếm khi nào mẹ thấy con được về sớm. Đàn bà chúng ta phải biết nghĩ cho gia đình, theo đuổi sự nghiệp là trách nhiệm của đàn ông, mẹ không cổ hủ bắt con ở nhà nội trợ giống em Mai nhưng làm dâu họ Giang con nên hiểu rõ vấn đề này, đừng để mẹ mang tiếng không dạy dỗ con dâu đến nơi đến chốn...

Bài ca gia huấn về đạo làm vợ được mẹ chồng tôi lặp đi, lặp lại cả nửa tiếng đồng hồ mà không biết chán. Tôi đứng nghe mà não hết lòng. Kết quả cuối cùng bị phạt 300k, vì tội đi làm muộn.

Chiều hôm đó, đang cặm cụi thiết kế nốt mấy mẫu trang phục thì cái Yến, bạn thân của tôi hớt hả chạy vào:

- Hà ơi..Hà..Nay có đi đám cưới anh Bình không?

Tôi ngơ ngác, chưa nghe rõ câu hỏi ngẩng đầu lên nhìn Yến:

- Mày bảo cái gì?

Yến đập bụp một phát xuống bàn làm việc của tôi:

- Giờ còn giả điếc nữa à? Tao hỏi mày tí có đi đám cưới ông Bình không?

Bình là mối tình đầu của tôi, chúng tôi yêu nhau suốt gần 4 năm đại học chẳng mấy khi cãi vã, nhưng rốt cục vẫn là chia xa...

Có duyên không phận mãi mãi chỉ là tiếng thở dài. Chuyện cũ qua đi dù có hạnh phúc hay không, cũng đều là kỉ niệm. Nhưng điều tôi sợ nhất là đột nhiên nghe tin tức từ anh...

Tôi biết..

Hôm nay anh kết hôn..

- Này con hâm, mày đi hay không thì nói để tao còn biết đường sắp xếp công việc. Sao đầu óc cứ thích treo ngược lên cành cây thế?

Tiếng của Yến như gào lên kéo tôi về thực tại, tôi giật mình lúng túng:

- Tao không biết...

- Hôm mày cưới ông ấy chả đến còn gì? Nay người ta cưới chẳng lẽ mày lại trốn không đi? Tuy hai người không thành đôi, nhưng tự mày cũng thành nhân rồi. Đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, lát đi cùng tao đến đấy một lúc rồi về..

- Ừ.

- Mặt mày tươi tỉnh lên, có gì phải buồn chứ?

- Tao không buồn, chỉ thấy hơi hụt hẫng thôi. Vì giấc mơ ngày xưa so với thực tại khác xa nhau quá..

......

Gần 5h chiều tôi với Yến xin sếp về sớm đi đám cưới Bình. Chúng tôi thống nhất chỉ đến đó chúc mừng rồi về luôn, chứ không ở lại lâu vì sợ cả hai bên cùng khó xử. Trong lòng tôi bây giờ hiểu rất rõ tình yêu là gió, là mây bất cứ ai không đón nhận kịp thì nó đều sẽ vụt qua mất...

Đứng trước cửa nhà Bình, tôi chần chừ mãi không dám bước vào...

Yến sốt ruột quá lay lay tay tôi:

- Này..Sao thế?

Tôi quay sang nhìn nó ấp úng:

- Tao thấy không hợp lí lắm, hay mày với tao về đi..

- Hâm à? Đến tận nơi rồi còn đòi về? Vào chúc anh ấy một câu đàng hoàng đã...

Yến nói xong không đợi tôi trả lời, đã vội kéo tay tôi vào trong. Nhìn thấy mẹ Bình, tôi cúi đầu chào lịch sự:

- Cháu chào bác..

Mẹ Bình liếc tôi không hài lòng:

- Cô đến đây làm gì? Nay là ngày cưới của con trai tôi, cô đừng hòng giở trò xấu xa chia rẽ tình cảm vk ck chúng nó nhé. Nhà tôi tuy nghèo, không bề thế bằng nhà cô nhưng vì con trai chuyện gì tôi cũng dám làm đấy.

Dừng lại một chút quan sát thái độ của tôi, bà ấy lại tiếp lời:

- Một măm trước cô nhẫn tâm bỏ nó, thì giờ cô lấy tư cách gì bước chân vào nhà tôi? Thứ cho tôi nói thẳng loại phụ nữ sinh ra đã ở vạch đích như cô đồ trên người toàn dát vàng, dát bạc thì làm sao cô hiểu được tình yêu có tư vị gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.