Một Đời Bình Yên

Chương 26: Chương 26




Chú già đi công tác cùng bố ngay chiều ngày hôm sau. Tôi ở nhà một thân một mình chiến đấu với hai mụ kia. Đi làm thì thôi, chứ cứ về nhà là đủ mọi chuyện trên đời dưới đất ập xuống. Trâm mang thai nhõng nhẽo với mẹ chồng tôi đã đành, đằng này Vân Anh còn nhõng nhẽo hơn mới điên tiết chứ:

- Tí nữa con đưa bác đi mua vài bộ quần áo thiết kế nhé. Con xem qua hết rồi, nhìn bộ nào cũng hợp với bác cơ.

- Thật không?

- Thật chứ, da bác trắng dáng lại cân đối nên mặc gì cũng đẹp.

- Con bé này lại nịnh bác đấy, nhưng công nhận trong nhà này chỉ có mỗi con là tốt với bác nhất thôi.

- Hihi. Từ lần đầu tiên gặp bác con đã có cảm giác thân quen quý trọng rồi.

Chị Diệu từ ngoài sân bước vào xin mẹ chồng tôi về quê có việc gấp:

- Bà cho con về quê vài hôm, thằng con trai con không biết đi đứng kiểu gì mà bị tai nạn giao thông rồi.

- Lâu chưa? Sao chị không nói sớm?

- Mới từ sáng nay thôi ạ, chồng con giấu kín lúc nãy đứa em gái mới gọi điện lên thông báo cho con.

- Có nghiêm trọng lắm không?

- Bị gãy chân trái bà ạ, phải đóng đinh nữa.

- Vậy chị chuẩn bị quần áo về đi. Tí nữa tôi bảo tài xế đèo ra bến xe.

Nhận được sự đồng ý từ mẹ chồng tôi, chị Diệu vui mừng ra mặt:

- Con cảm ơn bà nhiều lắm.

- Thôi ơn huệ gì, cứ về lo cho con đi xong việc thì lại lên đây.

- Vâng ạ.

Từ khi chị Diệu về quê mẹ chồng đích thân chỉ định tôi phải giúp đỡ chị Loan thêm công việc nhà cửa. Đến bữa cơm dọn món ra bàn tinh tươm rồi, tôi còn phải đi mời từng người xuống ăn. Đặc biệt các món tôi nấu, Trâm cứ động đũa vào món nào là lại bịt miệng nôn ọe rất kinh khủng. Nhìn không thôi tôi cũng chướng tai gai mắt lắm rồi.

Mẹ chồng thấy thế thì thấp thỏm không yên:

- Sao vậy con?

- Xườn sào chua ngọt hôm nay mặn quá mẹ ơi. Con ăn vào cứ bị khó chịu, cổ họng còn đắng ngắt ý mẹ..

Vội vã đứng dậy chạy ra ngoài mẹ chồng rót cho Trâm cốc nước lọc, bưng vào tận nơi:

- Con uống tạm đã.

Quay mặt vào bếp, bà thay đổi sắc mặt luôn quát ầm lên:

- Chị Loan ra đây tôi bảo.

Từ trong bếp chị Loan lật đật sợ hãi chạy ra:

- Bà gọi con ạ?

- Tôi không gọi chị thì goi ai? Xườn chị nấu kiểu gì mà mặt đắng thế này? Cái Trâm nó mang thai, khẩu vị bị thay đổi chị phải chú ý hơn chứ? Có mỗi cái việc cỏn con này sao chị cứ để tôi nhắc nhở mãi thế? Chị để tâm vào công việc giúp tôi với...

- Con xin lỗi bà, con không cố ý.

- Chị đừng nói nữa, tôi nghe chối tai lắm. Văn của các chị tôi thuộc lòng hết rồi...

Trâm ngồi bên ra vẻ đạo đức giả tạo:

- Thôi mẹ ơi, mẹ đừng trách chị ấy nữa. Chắc tại con mang thai ăn uống không ngon miệng thôi ạ.

Mẹ chồng tôi vẫn nhất quyết không chịu để yên:

- Con lại bênh nó rồi. Con mang thai thì phải được mọi người ưu tiên, chứ đằng này lại vất vả ra. Là tại nó làm ăn cẩu thả thôi, mẹ có chửi oan nó đâu?

- Chị ấy cũng biết lỗi rồi, mẹ bỏ qua cho chị ấy nốt lần này đi..

- Sao con với cái Vân Anh giống hệt tính nhau thế? Lúc nào cũng chỉ biết suy nghĩ cho người khác thôi, còn bản thân mình toàn phải nhận phần thiệt thòi.

Đứng im nghe từ nãy đến giờ chắc chị Loan cũng thấy ấm ức, tay dụi mắt liên tục:

- Con xin lỗi bà, nãy cô Hà nấu món đó con bận quá không để ý bà bỏ qua cho lần này. Lần sau con không dám tái phạm nữa đâu.

Ánh mắt sắc bén như dao của mẹ chồng, chuyển từ người chị Loan sang tôi:

- Có đúng cô nấu món này không?

Tôi ngẩng đầu chậm rãi đáp lại:

- Vâng ạ.

“Bụp” một tiếng đôi đũa trên tay mẹ chồng tôi đặt mạnh xuống mặt bàn:

- Cô xem cái thành quả cô làm ra đi, có ăn được không? Chân tay hậu đậu, đã không biết làm thì đừng có loi choi, còn cứ thích khoe khoang làm gì? Cô đã nghe câu nhiệt tình cộng ngu dốt thành phá hoại chưa?

Tôi nghe xong không trả lời vội mà bưng bát cơm lên, gắp một miếng xườn nhỏ bỏ vào ăn thử. Điều làm tôi bất ngờ là nó mặn thật, trong khi đó lúc nấu nướng tôi đã cho vừa miệng rồi.

Chắc chắn đã có người đứng đằng sau chơi đểu tôi, mà người đó tôi không cần đoán cũng biết là ai..

Mẹ kiếp!

Đấu ở bên ngoài chán không được, giờ lại về nhà giở ba cái trò trẻ con này ra với tôi à? Hèn hạ không còn từ nào miêu tả nổi nữa.

Kết thúc bữa ăn Trâm gọi chị Loan ra dặn dò riêng:

- Hôm nay chị làm tốt lắm. Tôi vừa nhờ người chuyển tiền về quê cho mẹ chị đấy. Chị cứ yên tâm làm việc cho tôi, không bao giờ sợ thiệt thòi đâu.

- Vâng. Tôi vẫn nhớ mà.

- Vẫn nhớ thì tốt, mà tôi dặn thêm chị này đừng có thương hại bất cứ ai hết. Chị không nghe tôi, thương hại người ta đồng nghĩa với việc tự hại chính bản thân mình đấy..

- -----

Một tuần sau giữ đúng lời hứa Vân Anh dẫn Trâm đi siêu âm thật. Đi cả buổi chiều gần tối mới hí hửng, mang kết quả về khoe mẹ chồng tôi:

- Mẹ ơi nhìn này, cháu nội mẹ đó.

Mẹ chồng kích động không nói lên lời, hai mắt đỏ hoe long lanh như muốn khóc. Vân Anh nhẹ nhàng cầm lấy tay bà thủ thỉ, giả vờ an ủi:

- Bác sao thế? Nhìn thấy cháu nội đầu lòng thì phải vui lên chứ?

- Bác xin lỗi. Bác không kiềm chế được cảm xúc.

- Trộm vía bác sĩ khen nhóc con khỏe mạnh, phát triển bình thường đã có thể nhìn thấy đầu và thân bé rồi nên bà nội cứ yên tâm. Đợi thêm vài tuần nữa còn có thể xác định giới tính của con luôn cơ.

- Cái Trâm nó ăn chua nhiều vậy chín phần là con trai rồi.

Trâm cười bẽn lẽn ngại ngùng:

- Con không biết nữa, nhưng cảm giác lúc nào cũng thèm chua.

- Ừ. Phải thế chứ, thèm gì cứ ăn thoải mái con ạ. Lần sau nhớ cho mẹ đi cùng với nhé, mẹ dòm mặt cháu mẹ tí.

- Vâng ạ. Khi nào đi con sẽ báo mẹ.

- Mà bụng con cũng không lộ lắm nhỉ? Nhìn chẳng khác lúc trước là bao...

- Mẹ con mình hợp nhau thật. Nãy con vừa hỏi bác sĩ vấn đề này, người ta giải thích cặn kẽ lắm bảo con yên tâm không phải suy nghĩ nhiều. Trước con chăm chỉ tập luyện giữ dáng, giờ mang thai con đầu nên từ tháng thứ 3 trở đi bụng mới nhô lên ít thôi.

- Con như này là mẹ vui lắm ý. Mẹ cứ sợ con vì công việc bận rộn, mà trì hoãn việc sinh nở cơ.

- Mẹ đừng lo, con không bao giờ có cái suy nghĩ ích kỉ như vậy đâu. Làm dâu nhà họ Giang trách nhiệm sinh con nối dõi tông đường phải đặt lên hàng đầu chứ.

Liếc qua tôi mẹ chồng chanh chua nói móc:

- Đứa con dâu nào cũng hiểu chuyện như con thì có phải mẹ nhàn hơn không?

Bọn họ cứ thế cười nói vui vẻ, tôi vẫn lủi thủi một mình. Chợt phát hiện ra mình chẳng cần điều gì cao sang, chỉ cần được ở bên chú già thôi. Ít nhất mỗi khi ở bên chú tôi không bao giờ cảm thấy cô đơn. Qua bao nhiêu uất ức, khó khăn từ tận sâu dưới đáy lòng. Tôi biết bản thân đã có tình cảm với chú thật rồi.

Tương lai ra sao, không ai nói trước được điều gì nhưng một khi chú đã quyết định không buông tay thì tôi cũng chắc chắn không bao giờ quay lưng lại...

Mẹ chồng ngồi nói chuyện với Vân Anh thêm một lúc nữa, rồi cũng ra ngoài đi tập thể dục với mấy người bạn. Tôi nhân cơ hội lẻn lên phòng luôn. Ngồi đây nghe bọn họ tấu hài thêm lúc nữa, tôi không chịu nổi mất...

Phòng khách chỉ còn lại hai người, chị Loan theo thói quen mang thuốc bổ lên cho Trâm thì cô ta tiện tay vứt thẳng vào sọt rác. Quay người sang Vân Anh bắt đầu bàn bạc:

- Tớ còn phải chịu đựng cảnh này bao lâu nữa? Cứ như này tớ phát điên mất...

- Cậu kiên nhẫn đi, thời cơ sắp tới rồi.

- Cậu chắc chắc lần này sẽ đuổi được cô ta ra khỏi nhà chứ?

- Cậu lại không tin tớ à?

- Tớ hỏi chơi vậy thôi, cậu đừng nghĩ gì nhé.

- Tớ hứa với cậu trước khi lão Duy đi công tác về, cô ta sẽ phải cút khỏi đây..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.